Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 565: Đại ca, làm chút việc tốt thả ta đi

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Không có.
- Nơi này cũng không.
- Không thể nào! Dân bản xứ kia đã chạy đi đâu?
Năm vị thái thượng trưởng lão đứng trong đống đổ nát không ngừng tìm kiếm, nhưng bọn họ tìm nửa ngày mà không tìm được một mảnh góc áo.
Dương Tiên Tử đứng trong phế tích hỏi:
- Trong các ngươi có ai xuống tay quá nặng đánh nát người của hắn không?
Một thái thượng trưởng lão nói:
- Không thể nào! Chúng ta chỉ rót pháp lực vào người hắn, chấn vỡ nội tạng chứ cơ thể tuyệt đối không bị tổn hại, chúng ta ít nhất có năng lực kiểm soát sức mạnh.
Thái thượng trưởng lão cũng sợ đánh nát thân thể đối phương cũng đánh nát tu di giới, bởi vậy lúc tiên bảo đập trúng người đối phương thì chỉ rót pháp lực vào, không hủy hoại thân thể.
Dương Tiên Tử làm thái thượng trưởng lão đã tu luyện đạo tâm không gợn sóng, nhưng lúc này cũng hơi hoảng.
- Vậy tại sao không tìm thấy? Chẳng lẽ dân bản xứ này chưa chết, trốn thoát ngay dưới mí mắt của chúng ta?
Dương Tiên Tử bỗng biến sắc mặt nói:
- Khoan! Lần trước Động Côn đến, các ngươi đi thảo phạt những dân bản xứ, ngươi nói đã giết một vị phong chủ của vùng đất Nguyên Tổ có phải là hắn không?
Nghe hỏi thì thái thượng trưởng lão ngây người, gật đầu nói:
- Đúng rồi, chúng ta cùng nhau ra tay đánh nát người đối phương. Không đúng, nếu đánh nát thì sao hắn còn xuất hiện trước mặt chúng ta.
Dương Tiên Tử đã hiểu ra, mặt đỏ rần, ngực phập phồng, máu đọng trong cổ họng tùy thời phun ra:
- Khốn kiếp, đã để hắn chạy!
Mấy vị thái thượng trưởng lão xoe tròn mắt:
- Cái gì?
Đến mức này mà có thể để hắn chạy được?
Có người không chết tâm bộc phát ra pháp lực nâng những mảnh đá vụn lên, xem xét kỹ vẫn không thấy gì.
Có mấy bóng người từ chân trời bay tới.
Chưởng giáo dẫn dắt các trưởng lão đi ra xem xét tình hình vùng đất mạo hiểm biến mất, ban đầu bọn họ không tin, nhưng khi đến hiện trường mới biết tất cả đều là thật.
Kiểm tra hiện trường rõ ràng vùng đất mạo hiểm bị người di chuyển, điều này làm họ kinh sợ.
Chưởng giáo đột nhiên dao động tâm thần, yêu tiên chết khiến y mặt biến sắc, vội dẫn người về, cảm giác mình đã bị lừa.
Nhưng không thể nào, trong môn phái còn có thái thượng trưởng lão mà ai dám càn rỡ như thế?
Chưởng giáo ôm quyền chào:
- Bái kiến các vị thái thượng trưởng lão.
Khi thấy đống đổ nát trước mặt thì chưởng giáo hóa đá, không nói nên lời.
Chưởng giáo hỏi dồn:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nơi đây là đại điện chưởng giáo, tượng trưng của môn phái vậy mà bị người phá hủy, ai to gan quá vậy?
Dương Tiên Tử nạt nộ trút cơn tức lên người chưởng giáo:
- Các ngươi đi đâu? Tại sao không có ai ở lại môn phái?
Chưởng giáo đáp ngay:
- Thưa thái thượng trưởng lão, vùng đất mạo hiểm của môn phái bị người di chuyển, chúng ta đi điều tra. Lúc nãy cảm ứng môn phái xảy ra chuyện nên vội trở về, đã xảy ra chuyện gì?
Chưởng giáo chửi thầm trong bụng có vậy cũng trách bọn họ, các người là thái thượng trưởng lão, nếu đã ở trong môn phái lẽ nào không ngăn được được?
Chưởng giáo biết các Thần cảnh luôn bế quan tu luyện truy tìm tiên đạo cao hơn, nhưng không lẽ tu luyện đến ngớ ngẩn?
Một thái thượng trưởng lão nói:
- Đồ vật trong Đan Dược điện, Công Pháp điện đều bị dân bản xứ của vùng đất Nguyên Tổ di chuyển hết.
Chưởng giáo giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Chưởng giáo lùi mấy bước, suýt hộc máu.
Y nghe được gì?
Đồ vật trong Đan Dược điện, Công Pháp điện đều bị rinh đi sạch?
Đùa gì vậy, trong đó tích lũy ngàn năm của môn phái, nói trống trơn thì trống thật sự?
Chưởng giáo không tin, hóa thành luồng sáng bắn về phía xa. Khi đến Đan Dược điện, thấy rõ tình huống bên trong thì không kiềm được ói máu, người lảo đảo ngồi bệch dưới đất.
Chưởng giáo rít gào:
- Không thể nào! Sao có thể như vậy? Đó là tích lũy ngàn năm của môn phái, sao trống rỗng được?
Chưởng giáo khóc ròng, lòng trống rỗng, sau này biết làm sao?
Nơi này có tiên đan thật sự, giờ mất hết, môn phái còn hoạt động kiểu gì?
Mười môn tiên đạo?
Về sau làm sao được người gọi là mười môn tiên đạo nữa?
Dương Tiên Tử xuất hiện bên cạnh, đùn đẩy trách nhiệm:
- Ngươi là chưởng giáo, việc này do ngươi một người gánh vác, chúng ta về bế quan tu luyện.
Dương Tiên Tử không muốn lo nhiều, việc này không liên quan đến họ, chỉ cần theo đuổi tiên đạo càng cao, những chuyện khác không quan trọng, mớ bòng bong cứ giao cho chưởng giáo đời này gỡ rối.
Chưởng giáo nhìn sang Dương Tiên Tử:
- Khoan đã! Thái thượng trưởng lão còn có tâm tình tu luyện? Hiện giờ Đan Dược điện trống rỗng, Công Pháp điện cũng không có gì mà các ngài có tâm tình tu luyện? Lẽ nào các ngươi không để Phi Tiên môn vào lòng?
Dương Tiên Tử hỏi móc lại:
- Ngươi có ý gì? Ngươi là chưởng giáo Phi Tiên môn, xảy ra chuyện như vậy nên do ngươi phụ trách, chúng ta đã sớm lui ra sau màn, không hỏi sự đời.
Chưởng giáo hít sâu cố bình ổn đạo tâm:
- Thái thượng trưởng lão nói không sai, ta là chưởng giáo, tất nhiên phải chịu trách nhiệm. Nhưng các ngài là thái thượng trưởng lão, môn phái gặp biến cố lớn, các ngài không thể khoanh tay ngồi xem.
Dương Tiên Tử nói:
- Ngươi nói xem chúng ta có thể làm cái gì?
- Luyện đan, cung cấp đan dược cho các đệ tử. Chúng ta có thể chịu khổ nhưng đệ tử môn hạ không thể không có đan dược, nếu không lòng người sẽ thay đổi. Các vị thái thượng trưởng lão hấp thu tiên khí, rèn luyện thành đan sẽ nhanh hơn luyện đan sư trong môn phái làm.
Đối với chưởng giáo thì hiện giờ chỉ có cách này.
Dương Tiên Tử giận dữ quát lớn:
- Cái gì? Luyện đan? Ngươi kêu mấy thái thượng trưởng lão chúng ta luyện đan cho các đệ tử? Cách này mà cũng nghĩ ra được, trong mắt các ngươi còn có những thái thượng trưởng lão chúng ta không?
Đây là lời chưởng giáo nên nói sao?
Chưởng giáo bỗng quỳ dưới đất khóc rống:
- Phi Tiên tổ sư trên trời linh thiêng, đệ tử vô năng, môn phái gặp nạn lớn, giờ năm vị thái thượng trưởng lão chỉ lo truy tìm tiên đạo, mặc kệ môn phái. Đệ tử bất lực không giữ gìn môn phái nổi nữa, thôi từ đây giải tán, đệ tử đi xuống tạ tội cho tổ sư . . .!
Dương Tiên Tử ngơ ngác nhìn chưởng giáo gào khóc quỳ dưới đất.
Cái quỷ gì, đây là lời một vị chưởng giáo nên nói?
Dương Tiên Tử mệt tâm:
- Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, chúng ta luyện đan là được.
Đã lôi Phi Tiên tổ sư ra, Phi Tiên môn mà giải tán thì tiêu đời.
Chưởng giáo đứng lên ngay, nước mắt bay hơi hết, biểu tình cảm kích và nhẹ lòng:
- Đa tạ thái thượng trưởng lão ra tay.
Sau đó chưởng giáo tức giận nói:
- Dân bản xứ đáng giận, quyết không dễ dàng tha cho hắn!
Nói đến dân bản xứ thì Dương Tiên Tử cũng rất giận, nếu không tại tên này có lẽ bọn họ bây giờ còn đang theo đuổi tiên đạo cao hơn.
Nghê Tuyết không biết tình huống bên kia, nàng linh cảm không may đi về phòng yên lặng chờ, sau đó thấy một tờ giấy, bên dưới có một cái hộp.
Nghê Tuyết không biết đó là cái gì, nàng cầm giấy lên đọc kỹ.
Xem nội dung tờ giấy làm nàng ngẩn ngơ.
[Cô nương, nàng đã gọi bản phong chủ một tiếng Lâm sư huynh thì bản phong chủ cũng xem trọng nàng, cho chút cơ duyên. Trong hộp này có một quyển công pháp rách nát và chút đan dược. Nhớ kỹ, cơ duyên không phải nhờ trời mà là xem gặp người nào. Nàng rất may mắn gặp được bản phong chủ. Không viết nữa, viết mỏi tay, đoạn sau tự tưởng tượng đi.]
Nghê Tuyết:
- ???
Nàng không biết nên nói cái gì, Lâm phong chủ chắc ý chỉ Lâm sư huynh.
Nghê Tuyết mở hộp ra, khi thấy bên trong có cuộn giấy dai thì hơi thắc mắc, đọc nội dung xong nàng háo đá.
[Phi Tiên Kinh]
Tuy Nghê Tuyết không phải đệ tử cao tầng trong môn phái nhưng có nghe đồn Phi Tiên môn do Phi Tiên lão tổ sáng lập, Phi Tiên Kinh là công pháp được Phi Tiên Kinh sáng tạo ra, chẳng qua thất truyền đã lâu, trong Phi Tiên môn cũng không có.
- Lâm sư huynh . . .
Nghê Tuyết thẫn thờ nhìn thứ trong tay mình, nàng không ngờ chỉ tỏ ra thân thiện với Lâm sư huynh một chút đã được đền đáp lớn lao như vậy. Nàng vào Phi Tiên môn vì muốn thay đổi vận mệnh, sinh ra trong hoàng tộc không thể tự làm chủ cuộc đời, nàng muốn trở thành người tiên môn để cướp lại tự do.
Nghê Tuyết đã chuẩn bị tinh thần trên con đường tu tiên tràn ngập ngươi lừa ta gạt, không ngờ Lâm sư huynh cho nàng phần quà dày nặng như vậy.
- Đa tạ Lâm sư huynh.
Nghê Tuyết thầm cảm kích cất kỹ đồ.
Lâm Phàm dựa vào một giọt máu sống lại, hắn ôm bụng cười to:
- Ha ha ha ha ha ha ha!
Lần này thắng lớn, hắn chỉ dùng chút trí thông minh đã kiếm được thành tựu lớn như vậy.
Đan dược của Chân Tiên giới không dùng tốt cho Lâm Phàm, nhưng mục đích của hắn không phải lấy cho mình dùng mà là suy yếu thực lực của đối phương.
Hắn đã nói sẽ dẫn dắt các đại tông môn vùng đất Nguyên Tổ phản công Chân Tiên giới, khiến hòa bình lan tỏa các góc đã biết. Mặc kệ khó khăn cỡ nào, không thể ra sao thì hắn phải dùng cái đầu thông minh sáng tạo kỳ tích.
Lâm Phàm mở trữ vật giới chỉ ra xem đan dược bên trong, nhiều như biển, thật đáng sợ, hắn từng dọn sạch Nhật Chiếu tông cũng không thể so sánh với đợt này. Tiên pháp cũng có nhiều.
Một luồng sáng bắn ra từ trữ vật giới chỉ, Thánh Thổ Châu chộp lấy cơ hội muốn chạy trốn, khi bay đến giữa không trung nó biết mình có hy vọng rời đi.
Hữu Sắc Nhãn Tình!
- Trở về.
Thánh Thổ Châu đã chạy trốn nhưng bỗng rẽ đường vòng cung bay về phía Lâm Phàm.
Bộp một tiếng bị hắn chộp trong tay, đóng Hữu Sắc Nhãn Tình.
Lâm Phàm thương cảm nói:
- Ngươi chạy cái gì? Ngươi không cảm giác vui vẻ khi ở chung với ta sao? Qua thời gian lâu như vậy mà ngươi vẫn không cảm nhận được ta thật lòng với ngươi?
Thánh Thổ Châu rít gào:
- Cầu xin đại ca làm ơn thả ta đi! Ta là một viên Thánh Thổ Châu chí cao chí thượng, cả đời ta đều vì phong ấn tà ác, ngài làm chút việc tốt cho ta đi thôi, ở chung với ngài là ta chết mất!
- Vớ vẩn, chết gì mà chết, bản phong chủ mới chết xong, sợ gì.
Lâm Phàm ném Thánh Thổ Châu vào trong trữ vật giới chỉ, không muốn nói nhiều.
Thánh Thổ Châu đã sợ, nó mới nghe ghế đá nói tên này đi Phi Tiên môn dọn trống đan dược, công pháp của người ta.
Đây là thù lớn sống chết, sẽ chết người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận