Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 566: Ta giúp ngươi không vì điều gì

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Lần nữa được thu hoạch lớn, Lâm Phàm đã sốt ruột muốn về tông môn báo cáo thu hoạch của mình.
Chân Tiên giới trông thì ghê gớm lắm nhưng ở trong mắt Lâm Phàm chỉ có bấy nhiêu, bị trí tuệ của hắn đùa giỡn, không khó khăn chút nào.
Lâm Phàm ẩn vào hư không hướng tới khe nứt, hắn đã muốn trở về tông môn.
Tuy thế lực rải rác trong Chân Tiên giới chỉ có mười môn tiên đạo, sáu tông ma đạo, bốn điện yêu đạo là mạnh nhất, nhưng mỗi môn phái có cường giả mạnh nhất không thể coi thường.
Lâm Phàm chưa đi xem môn phái khác nhưng Lâm Phàm gặp các môn phái có người mạnh nhất đều là Thần cảnh. Sức chiến đấu hơi cao, các tông môn như Viêm Hoa tông không sánh bằng, nên chưa thể ngang nhiên phản công được, thật là nhức đầu.
Lâm Phàm chợt phát hiện thiên địa ở không xa hỗn loạn, sấm sét ầm ầm giáng xuống, một góc trời chìm trong cảnh tượng rất đáng sợ.
- Chuyện gì vậy? Hay có ai dẫn đến trời phạt, sắp bị đánh chết?
Lâm Phàm chần chừ một chút rồi quyết định đi xem. Là người thích hóng chuyện, nếu không làm rõ ràng lòng tò mò thì hắn rất khó yên lòng.
Lâm Phàm đổi hướng bay về phía xa.
Thiên địa hỗn độn, lôi đình bao phủ chỗ một lão nhân đứng ngạo nghễ, người chật vật, quần áo bị đánh rách rưới, vạt áo rách có tia điện xẹt xẹt, hiển nhiên đây là một món tiên y bị hủy.
Có vết máu chậm rãi chảy dọc toàn thân.
Một tia chớp giáng xuống, lão nhân rít gào, từng sợi tóc đen bị đánh khét, bộ dạng cực kỳ thê thảm, lão phun ra búng máu.
Biểu tình của lão trầm trọng:
- Ác chết bỏ, sao thiên kiếp này lợi hại dữ vậy, lão phu chuẩn bị mười món tiên khí mà bị đánh hỏng hết, làm sao bây giờ?
Độ kiếp thành tiên là mục tiêu lớn nhất của mỗi người tu tiên, lão đã chạm đến mốc độ kiếp, nhưng thiên kiếp quá mạnh. Lão là tán tu không môn không phái, một mình chống cự thiên kiếp hơi quá sức.
Lão cứ nghĩ chuẩn bị mười món tiên khí là có thể vượt qua, nhưng nay xem ra hoàn toàn không đủ.
Nơi xa thật xa có một tiểu cô nương lo lắng hét lên:
- Gia gia!
Lão nhân nhìn tiểu cô nương, khuôn mặt hiền từ nói:
- Tôn nữ ngoan đừng nhúc nhích, gia gia đang thành tiên, đợi chút là tốt rồi, sẽ không sao.
- Còn ba kiếp nạn, phong kiếp, hỏa kiếp, thủy kiếp, chỉ cần chịu đựng là sẽ thành tiên. Nhưng xem tình huống hiện tại thì hơi ảo, lão phu không thể chết, nếu không thì ai chăm sóc cho tôn nữ ngoan.
Nghĩ đến đây trong mắt lão nhân tràn ngập chiến ý:
- Tới đi, một cơ hội cuối cùng, nếu không được thì lão phu đành đi con đường khác.
Vèo vèo!
Từ hư không thổi tới làn gió đen, làn gió rất nhỏ nhưng khi thổi xuống thì tiếng gió rít đinh tai nhức óc. Gió thổi qua người lão nhân như muốn cắt da lão.
- Đau, đau, đau!
Lão nhân cứ nghĩ mình có thể chịu đựng được, nhưng khi kiếp nạn gió ập đến thì lão hét thảm, con người không chịu nổi cảm giác này.
Lão thậm chí muốn hét lên: Lão phu không thành tiên, quá đau đớn!
Không còn một món tiên khí thì sao chống chọi?
Lâm Phàm đáp xuống ở phía xa, ngây ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt:
- Lợi hại . . .
Tiểu cô nương thấy một đại ca ca xa lạ bỗng nhiên xuất hiện gần mình thì vừa cảnh giác vừa sợ hãi hỏi:
- Đại ca ca là ai?
Lâm Phàm nhìn cô bé, nhếch môi cười hỏi:
- Tiểu bằng hữu, ta là người tốt, lão nhân này đang làm gì vậy?
Cô bé bất mãn nói:
- Đó là gia gia của ta, không phải lão già!
Lâm Phàm vẫn mỉm cười hỏi:
- À, rồi thì gia gia, vậy gia gia của ngươi đang làm gì?
Hắn không ngờ bé gái trong Chân Tiên giới khá thân thiện.
Cô bé trả lời:
- Gia gia của ta nói là muốn thành tiên, nhưng trông rất đau đớn. Đại ca ca có thể cứu giúp gia gia của ta không?
Lâm Phàm trầm tư, hắn muốn gieo rắc thương yêu và hòa bình khắp các góc Chân Tiên giới, nhưng người lớn trong này không thân thiện, chỉ có thể tẩy não từ lớp nhỏ, cho họ biết Lâm phong chủ của dân bản xứ là người tràn đầy tình cảm.
Nên Lâm Phàm vui lòng thực hiện yêu cầu của cô bé.
- Được, tiểu nha đầu hãy nhớ thế giới này tràn ngập tình yêu, bản phong chủ tên Lâm Phàm, nhớ chưa?
Lâm Phàm cảm thấy nên nói ra tên của mình, lỡ hắn cứu gia gia của cô bé mà bé không biết tên hắn thì kỳ.
Cô bé gật đầu, khuôn mặt nhỏ đáng yêu cười tươi như hoa:
- Vâng, tạ đại ca ca!
Lâm Phàm cảm thán, cô bé thật đáng yêu, muốn nhéo mặt.
Chợt có tiếng hét thảm:
- A!
Người lão nhân đầy vết thương, máu chảy đầm đìa:
- Đáng giận, không được, không được, qua được nạn gió nhưng nếu nạn lửa giáng xuống thì lão phu sẽ bị đốt thành tro. Vì tôn nữ, lão phu tuyệt đối không thể chết! Đành binh giải thành Ngụy Tiên.
Lùi một bước, tóm lại vẫn xem như là tiên, nếu không thành Ngụy Tiên thì chỉ có đường thân chết đạo tiêu.
Răng rắc!
Làn da lão nhân nứt nẻ, người dần tách lìa, đây là dấu hiệu binh giải, sống với trạng thái khác. Nhưng con đường về sau càng khó đi hơn, may mà có người xưa đã tu luyện con đường binh giải làm mẫu.
Lão nhân lấy ra hết đan dược quý trọng cất chứa, nhét hết vào miệng, chúng nó hóa thành pháp lực khổng lồ tràn ngập mỗi góc thân thể.
Binh giải cần pháp lực quá bao la, nếu không có đủ sức thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Lâm Phàm thấy tình huống của lão nhân cảm giác không ổn, hắn mở trữ vật giới chỉ ra tìm kiếm. Hắn không biết có thể làm được hay không, nhưng với tài phú của Phi Tiên môn chắc có đan dược ứng đối loại tình huống này.
Lâm Phàm lục tìm một hồi rốt cuộc tìm được.
Một viên đan dược tỏa tiên khí nồng nặc, có con đan long quấn quanh đan dược không ngừng phun ra nuốt vào tiên khí, nhìn là biết viên đan dược không giống bình thường.
Lâm Phàm búng ngón tay, đan dược rạch phá hư không bắn về phía lão nhân.
Lão nhân quát lớn:
- Binh giải!
Lão từ bỏ Chân Tiên, chuẩn bị trở thành Ngụy Tiên.
Thân thể của lão dần tan vỡ, hỏa kiếp ở giữa hư không hóa thành vòi rồng xé gió bay tới.
Lão nhân hét to:
- Đến đây đi, phá diệt thân tàn của lão phu do đó chứng đạo Ngụy Tiên!
Mắt lão lấp lóe tia sáng, đã sẵn sàng binh giải thành tiên, thành tựu Ngụy Tiên mà không ai muốn làm, ít ra còn đường lui, vẫn xem như là tiên.
Mạnh hơn Luyện Hư Hợp Đạo, yếu hơn Chân Tiên cùng cảnh giới.
Hỏa kiếp từ trên trời giáng xuống, bỗng có viên đan dược lặng lẽ xuất hiện trên hư không, quay vòng quanh lão nhân.
Lão nhân sửng sốt, hoang mang:
- Chuyện gì đây?
Viên đan dược này từ đâu ra?
Lão phát hiện dược lực của đan dược rất mạnh, phát ra hơi thở là tiên khí.
Bùm!
Đan dược bỗng nổ tung hóa thành tiên khí đậm đặc bao vây lão nhân.
Lão nhân kinh kêu:
- Chuyện gì xảy ra? Đan dược đến từ đâu?
Lão phát hiện chuyện đáng sợ, dược lực tiến vào thân thể, khép lại vết thương, nhưng quan trọng là điều này hại chết lão.
Một giọng nói vang lên:
- Đừng căng thẳng, ta giúp ngươi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, mắt nhìn thiên kiếp giữa hư không, mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra.
Vòng xoáy thiên kiếp trên bầu trời như thấy kẻ thù truyền kiếp di chuyển về phía Lâm Phàm.
Vì bên cạnh có cô bé, vì không thể để cô bé đáng yêu bị lôi vào phạm vi thiên kiếp nên Lâm Phàm tiến lên một bước, xuất hiện ở phía xa, tay giơ cao Thánh Thổ Châu lên trời.
Thánh Thổ Châu chưa phản ứng lại, khi thấy rõ tình huống giữa hư không thì hét lên:
- Đừng mà đại ca!
Cái tên liều mạng này, nó không ngờ tên tàn nhẫn đó muốn dùng nó chống lại thiên kiếp, có ai vô sỉ như vậy không?
Lão nhân hét to:
- Không!!!
Lão mới la một chữ không thì tiên khí hùng hậu bộc phát ra trực tiếp nhét vào miệng lão, làm lão không nói nên lời một chữ nào, phát ra tiếng ú ớ. Cổ họng lên xuống, đã nuốt tiên khí vào, thân hình binh giải dần gắn lại như sắp lành lặn như cũ.
Lão nhân vùng vẫy, lão không muốn như vậy, lão muốn binh giải thành tiên, dù là Ngụy Tiên cũng tốt.
Bây giờ tình huống gì đây? Lão phu sắp bị hố chết.
Thánh Thổ Châu bị thiên kiếp đánh hét rầm lên, rất nhanh thiên kiếp ngưng tụ giữa hư không tan biến.
Thiên địa trở lại như cũ.
Lâm Phàm vừa lòng thu Thánh Thổ Châu về, bảo bối này đúng là hữu dụng. Hắn nhìn lão nhân, vừa lòng gật gù, đã cứu về được, thân thể tan vỡ nhưng nhờ đan dược của Phi Tiên môn nên dần khép lại như cũ.
Rất nhanh tiên khí quấn quanh trên người lão nhân tan biến, mắt lão đờ đẫn.
Tiêu đời, lần này tiêu thật rồi.
Lão đã binh giải thành Ngụy Tiên nhưng tình huống hiện giờ là sao? Lão xem như là cái gì?
Khi lão nhân nhìn Lâm Phàm thì rất muốn trừng chết người trẻ tuổi này.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng mỉm cười nói:
- Lão đầu, không cần cảm tạ ta. Cái gọi là gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ, cô bé đáng yêu của lão cầu xin ta, ta làm việc này chỉ tiện tay. Hãy nhớ danh hào của ta, Lâm Phàm của Vô Địch phong Viêm Hoa tông, sau này muốn cảm tạ ta hãy nhớ trong lòng là được, không cần quá cố ý. Hẹn gặp lại.
Lâm Phàm không đợi lão nhân nói gì thêm đã ẩn vào hư không, hắn cần quay về tông môn, lại chia sẻ chỗ tốt với lão sư.
Cũng vì bày ra bộ dạng ‘bản phong chủ giúp ngươi không vì điều gì, đơn thuần vì thân thiện’ trước mặt những người này.
Thật lâu sau lão nhân đờ đẫn phản ứng lại, thấy người trẻ tuổi đã biến mất thì hét to:
- Khốn kiếp! Ngươi có biết lão phu đang binh giải không? Ngươi có hiểu binh giải là gì không? Ngươi làm lão phu thành ra cái gì? Luyện Hư Hợp Đạo không phải Luyện Hư Hợp Đạo, Ngụy Tiên chẳng phải Ngụy Tiên, lão phu nên đi con đường này thế nào?
Lão nhân tức giận giậm chân, không ngờ biến thành như vậy, đây là con đường chưa ai đi trước.
Thần hồn xem như đã binh giải xong, thân thể thì vẫn là trước khi binh giải. Đây là con đường không có người đi trước, không có chỉ dẫn, lão phải làm sao bây giờ?
Lão nhân thầm thề:
- Lâm Phàm của Vô Địch phong Viêm Hoa tông, lão phu nhớ kỹ ngươi!
Tiểu tử này hố lão.
Cô bé chạy lại ôm chân lão nhân, ngước đầu lên, đôi mắt tròn xoe như biết nói:
- Gia gia! Là tôn nữ kêu đại ca ca cứu gia gia!
Lão nhân nghe vậy khóe môi co giật suýt xỉu, chẳng những bị người ta hố còn bị tôn nữ của mình hố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận