Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 567: Mặc kệ đến bao nhiêu đều được

- Mới rồi chắc là thiên kiếp của Chân Tiên giới? Cảm giác không có gì ghê gớm.
Lâm Phàm rời khỏi chỗ lão nhân kia, tuy không tự mình cảm nhận nhưng Thánh Thổ Châu còn đỡ được thì độ mạnh thiên kiếp kia không quá tốt.
Lâm Phàm ngẫm lại chuyện vừa rồi thầm vui vẻ, nói sao thì cũng xem như giúp đỡ người ta.
Tuy đối phương là người của Chân Tiên giới nhưng mình là người lương thiện, không để bụng chuyện đó. Huống chi cô bé đáng yêu xin giúp đỡ thì càng không thể từ chối.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Có lẽ bản chất của mình là người lương thiện chính nghĩa vậy đấy.
Chỉ có như vậy mới giải thích tại sao hắn sẽ gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ.
Lâm Phàm dứt khoát chui vào khe nứt, hắn đã nôn nóng muốn về tông môn thật nhanh.
Viêm Hoa tông.
Các đệ tử luôn sống thật bình tĩnh, không có nhiều biến đổi, đối với họ thì Viêm Hoa tông dần có sự thay đổi lớn, trước kia họ không dám tưởng tượng điều này.
Một luồng sáng xẹt qua thiên địa.
Các đệ tử ngước đầu lên, đó là bóng dáng của Lâm sư huynh. Lâm sư huynh ra tông mấy ngày lại trở về.
Thiên Tu đang tu luyện lúc này mở mắt ra, lòng thầm nghĩ đồ nhi mỗi lần đi Chân Tiên giới đều về rất nhanh, hắn làm gì trong chỗ đó?
Hơn nữa Chân Tiên giới làm sao vậy, tại sao không có cường giả giáng lâm vùng đất Nguyên Tổ, chẳng lẽ đồng ý bỏ qua thật sự?
Thiên Tu bình ổn tâm thần, bình tĩnh nói:
- Đồ nhi về rồi.
Lão cần nghe xem đồ nhi nói thế nào rồi mới tiếp câu chuyện được, để phòng ngừa lại xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm ngồi một bên, dán sát mặt vào, cười nói nhỏ:
- Lão sư có biết lần này đồ nhi ra ngoài làm gì không?
Thiên Tu lắc đầu nói:
- Không biết.
Làm sao lão biết đồ nhi bảo bối đi làm gì, từ giây phút thu đồ đệ cho đến bây giờ đã có khi nào lão hiểu biết hắn.
Khi lão biết thì chuyện đã rồi, dù phía trước là hố thì lão đành cứng da đầu nhảy xuống, tự lấp hố. Nhưng may mắn nhiều hố khá cạn, không xảy ra vấn đề lớn.
Lâm Phàm cười tươi mở trữ vật giới chỉ ra:
- He he, lão sư lại gần đây nhìn xem bên trong.
Thiên Tu nhìn đồ nhi rồi tò mò để mặt gần sát trữ vật giới chỉ, đột nhiên có luồng sáng từ bên trong bắn thẳng vào mặt lão.
Mặt già của lão bị luồng sáng đụng đau hít hà nói:
- Đồ nhi muốn mưu sát vi sư sao?
Thánh Thổ Châu cũng hét lên, đang định chạy trốn mà ai đưa mặt vào.
Lâm Phàm nhanh chóng chộp Thánh Thổ Châu vào tay, cái con này chưa chết tâm, mỗi lần mở trữ vật giới chỉ ra là muốn chạy trốn, lần này gây ra họa lớn như vậy.
- Cái con này, ngươi không biết điều! Bản phong chủ thân thiện với ngươi như vậy mà ngươi đánh lén lão sư của ta, ngươi có biết mình đã làm lỗi lầm lớn thế nào không?
Thánh Thổ Châu hét to:
- Liên quan gì ta! Cầu xin ngươi hãy thả ta!
Nó sắp bị nhân loại tàn nhẫn này buộc điên, vì sao có kẻ đáng giận như thế.
Nó là Thánh Thổ Châu chí cao chí thượng, sao có thể thành đồ vật trong tay nhân loại. Nó còn sứ mạng phải hoàn thành là trấn áp tà ma trên cõi đời, nó không rảnh dây dưa với một nhân loại. Nhưng nhân loại này quá mạnh, nó không có cách nào, dù phong ấn đối phương cũng vô ích, hoàn toàn khác với những gì nó từng trải qua.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư có sao không?
Nhưng hắn cũng biết với thực lực của lão sư làm sao bị gì được.
Thiên Tu vốn định đáp trả giận dỗi là ngươi nói xem ta có sao không? Nhưng lão nhìn biểu tình của đồ nhi, chợt hiểu mình không thể nói vậy, nói mình bị gì sẽ làm đồ nhi xem thường. Vì vậy lão mặt biến sắc, mỉm cười.
Thiên Tu ngước đầu lên, biểu tình bình tĩnh như hoàn toàn không sao:
- Không sao, đồ nhi, thứ đó đụng vào vi sư như gãi ngứa, ngươi nên quan tâm thứ kia có bị vi sư đụng hỏng không, dù sao tu vi của vi sư như thế, sợ hủy báu vật của đồ nhi.
Nhưng hốc mắt lão sư bầm tím đủ nói lên cú va chạm vừa rồi rất nặng.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư lợi hại, đồ nhi biết ngay va chạm nhỏ như thế sao mà tổn thương lão sư được. Lão sư nhìn kỹ này, bên trong có đồ tốt.
Hắn lại mở trữ vật giới chỉ ra.
Thiên Tu cẩn thận hơn, không mất cảnh giác như vừa rồi, mắt nhìn chằm chằm bên trong.
Khi thấy rõ thứ trong đó thì Thiên Tu ngây người, khuôn mặt nghiêm túc dần giãn ra, khó tin nhìn Lâm Phàm.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- Đồ nhi di chuyển từ đâu vậy?
Thiên Tu thấy nhiều vùng đất mạo hiểm nổi trong trữ vật giới chỉ, nhiều còn hơn lúc di chuyển trong Thánh Đường tông.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, quan trọng không phải vùng đất mạo hiểm, ngài không thấy thứ khác sao?
Thiên Tu cười gượng:
- Ha ha ha!
Còn có thứ gì nữa?
Thiên Tu nhìn kỹ hơn, thấy bên trong trôi nổi đan dược nhiều như biển, có nhiều sách, nếu không thấy tận mắt thì lão không dám tin.
Thiên Tu ngước đầu lên:
- Đồ nhi phải nói thật với vi sư, có phải đồ nhi dọn sạch tông môn nào đó của Chân Tiên giới?
Lâm Phàm cười đắc ý:
- Lão sư đoán một phát trúng ngay, lão sư nói đúng, đồ nhi đi Chân Tiên giới, dọn sạch đồ trong Phi Tiên môn gì đó.
- Quả nhiên!
Thiên Tu không nói gì thêm, lão đã hiểu, tông môn Chân Tiên giới sẽ liều mạng đến cùng với bọn họ.
- Lão sư, tuy những Chân Tiên giới này là của Chân Tiên giới nhưng có thể cho các sư đệ tôi luyện, mình đặt ở ngoài tông môn đi.
Suy nghĩ của Lâm Phàm rất đơn giản, đó là để vùng đất mạo hiểm gần tông môn, hắn cảm thấy đi vùng đất mạo hiểm phải chạy thật xa rất tốn thời gian.
- Ừm!
Thiên Tu cảm giác mình phải chăm chỉ tu luyện tranh thủ tăng cao thực lực, cứ cảm thấy sẽ có ngày xảy ra chuyện. Lão sẽ không ngăn cản hành vi của đồ nhi, dù sao đã trở mặt với Chân Tiên giới, suy yếu thực lực của đối phương là lựa chọn không tồi.
Lâm Phàm ở chơi chỗ lão sư một lúc rồi vội vã về Vô Địch phong.
Thiên Tu thấy đồ nhi đã đi, lão mới che mắt, đau hít hà.
Số đan dược này không thích hợp cho các sư đệ dùng, hắn phải tìm cách nào đó, không thì rất lãng phí.
Một luyện đan đại sư của tông môn bị Thanh Oa đánh la oai oái:
- Oa Sư đừng đánh, ta thật sự không học được!
Nhưng luyện đan đại sư không dám nhúc nhích, ai kêu đây là Oa Sư, ở trong lòng bọn họ xem như ân sư.
Thanh Oa ngồi xổm, tay cầm cây thước gầm rống:
- Không học được? Bản Oa Sư dạy các ngươi ba ngày ba đêm, cách luyện đan đơn giản như vậy mà không học xong, đầu óc của các ngươi ngu quá vậy?
Một đám luyện đan đại sư run cầm cập không dám hó hé. Bị Oa Sư nghiêm khắc cứng rắn giáo dục bọn họ đã chịu phục, chút kiêu hãnh trong lòng sớm tan biến.
Dạy giai đoạn mới học còn đỡ, cách luyện đan tuy phức tạp nhưng nghiên cứu kỹ thì không quá khó. Nhưng giờ Oa Sư dạy cách luyện đan quá khó, nhiều luyện đan đại sư mà không một ai học được.
Nghe Oa Sư nói là cách này có một vạn lẻ tám loại biến hóa, nếu hoàn toàn nắm giữ thì khi tu vi đến cảnh giới nhất định không khó luyện chế ra thần đan.
Tuy họ cảm động nhưng chính thức học tập mới biết khó khăn cỡ nào.
Một luyện đan đại sư nói:
- Oa Sư, đầu óc của chúng ta không ngốc, chỉ vì Oa Sư dạy cách luyện quá lợi hại, e rằng chỉ có Oa Sư mới dung hội quán thông được, chúng ta quá ngu muội, không hiểu.
Thanh Oa trầm ngâm giây lát rồi gật đầu:
- Ừ, nói cũng hợp lý, nếu vậy thì thôi, bản Oa Sư dạy cách luyện đan khác cho các ngươi.
Nhiều luyện đan đại sư nghe lời này thì thở phào.
Bọn họ đâu biết Thanh Oa đơn giản làm khó bọn họ, muốn lấy họ làm tấm bia trút bực tức trong lòng thôi, người bình thường không thể học được cách luyện đan này.
Thanh Oa hé môi, chợt một cái bóng bao phủ từ sau lưng kèm theo hơi thở khủng bố.
Nguy rồi, hơi thở này hơi quen thuộc vừa khủng bố.
Thanh Oa nhớ đến kẻ bỏ mạng khủng khiếp kia, nhớ đến nỗi sợ bị kẻ bỏ mạng chi phối.
Mặt ếch vô cùng nghiêm túc bỗng đổi thành nịnh nọt, hai chân sau đạp một cái xoay tròn một trăm tám mươi độ.
Thanh Oa khóc ròng dán lên chân giày của Lâm Phàm, bi thương gào lên:
- Chủ nhân cuối cùng trở về rồi! Oa Oa cứ tưởng đời này sẽ không được gặp chủ nhân nữa!
Đám luyện đan đại sư thở phào, có lẽ chỉ khi Lâm phong chủ xuất hiện thì Oa Sư mới trở về với bản tính.
Lâm Phàm khom người xách Thanh Oa lên, nhìn mặt ếch đẫm nước mắt nước mũi, ghét bỏ nói:
- Lau sạch nước mắt nước mũi.
Nghe câu đó Thanh Oa không dám khóc lấy tình cảm nữa, há miệng ếch, lưỡi nhanh nhẹn thè ra liếm mặt ếch, nước mắt nước mũi bị liếm sạch.
Lâm Phàm gật gù:
- Ừm, vậy mới phải.
Lâm Phàm quay sang phất tay với các luyện đan đại sư:
- Các ngươi đi xuống đi.
Được Thanh Oa dạy dỗ khiến trình độ của đám luyện đan đại sư tăng vèo vèo, không thể bỏ qua công lao của nó.
Các luyện đan đại sư đồng thanh kêu lên:
- Vâng!
Đây là Lâm phong chủ, địa vị cao hơn họ, cống hiến lớn với tông môn. Tuy bọn họ là luyện đan đại sư của tông môn nhưng tuyệt đối tôn kính với Lâm Phàm.
Lá bùa treo sau lưng Thanh Oa cười châm biếm:
- Ếch nhỏ, ngươi biến sắc mặt mau còn hơn khỉ, ha ha.
Trong khoảng thời gian này lá bùa đấu với Thanh Oa rất kịch liệt, đấu võ mồm ít một ngày là thấy khó chịu.
Thanh Oa muốn đánh lá bùa nhưng không với tới, nó thầm ghim trong lòng chờ sau này có cơ hội sẽ báo thù.
Lâm Phàm lấy một viên đan dược ra:
- Thanh Oa, xem thử đan dược này có thể cho đệ tử tông môn dùng không?
Thanh Oa nhận lấy đan dược xem kỹ:
- Chủ nhân, đây là đan dược dùng cho tu tiên, khác với đan dược ở đây, nhưng đều là linh thảo luyện chế ra nên có thể sử dụng lực lượng trong đó. Bản Oa thi triển thủ đoạn nhỏ điều chỉnh sơ kết cấu trong đó là có thể dùng. Chủ nhân đừng gấp, Oa Oa sẽ chuyển đổi cho chủ nhân.
Lâm Phàm mỉm cười nói:
- Thanh Oa đừng gấp, còn một ít nữa, chắc không thành vấn đề?
Thanh Oa vỗ ngực bảo đảm:
- Chắc chắn không sao, có thể hiệu mệnh cho chủ nhân là vinh hạnh của Oa Oa, dù bao nhiêu cũng sẽ làm hết cho chủ nhân.
Lâm Phàm cảm thán:
- Tốt, không uổng công ta thương Thanh Oa.
Hắn không ngờ Thanh Oa trung thành với mình như vậy.
Thanh Oa nghe câu ghê tởm đó thì muốn ói ra, mặt ngoài làm biểu tình vinh hạnh không dám nhận:
- Đa tạ chủ nhân yêu, Oa Oa cảm động quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận