Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 568: Sư huynh không thể làm vậy

Lâm Phàm chỉ thị Lữ Khải Minh dọn dẹp ra một gian đại điện, gã không biết sử dụng dùng làm gì nhưng một số đại điện trong Vô Địch phong không có ai ở nên công việc không khó, dọn dẹp sơ là xong.
Thanh Oa đi theo sau vào đại điện này, thầm thắc mắc tới nơi này làm cái gì.
Thanh Oa ngơ ngác hỏi:
- Chủ nhân làm gì vậy?
Nó không phải kẻ bỏ mạng tới đây để làm chi, không lẽ có bí mật nhỏ nào muốn chia sẻ với nó?
Thanh Oa tỏ vẻ mình được xem trọng như vậy, hơi thay đổi ấn tượng với kẻ bỏ mạng này.
Lâm Phàm cười nói:
- Thanh Oa, ngươi suy nghĩ cho chủ nhân làm chủ nhân rất vui mừng, ngươi yên tâm, về sau chắc chắn không bạc đãi ngươi.
Thanh Oa nhảy loi choi vui vẻ nói:
- Chủ nhân nói gì xa lạ vậy.
Thanh Oa phát hiện rõ rệt thái độ của chủ nhân đối với nó đã thay đổi, đây là chuyện tốt.
Ngày nông dân xoay người làm bá hộ đã không xa.
Nhưng giây sau Thanh Oa xoe tròn mắt.
Lâm Phàm giơ ngón tay, đan dược của Chân Tiên giới như đại dương bay ra, khoảnh khắc lấp đầy đại điện.
Lâm Phàm thấy đại điện còn nhỏ, trong trữ vật giới chỉ còn tồn đọng nhiều, nhưng không sao, nếu Thanh Oa có thể chuyển đổi hết số đan dược này đã là tiến bộ lớn.
Thanh Oa cứng ngắc quay đầu lại, kinh hoàng nhìn Lâm Phàm:
- Chủ nhân . . . muốn . . . ?
Thanh Oa nói lắp bắp, nó không dám tưởng tượng.
Lâm Phàm gật đầu cười nói:
- Ừ, toàn bộ chỗ này, vất vả cho Thanh Oa rồi.
Thanh Oa cười gượng, khóe môi co giật:
- Ha ha ha!
Nó rất muốn nói một câu: Cầu xin ngài tha cho ta.
Nhưng nó không dám nói, lòng chỉ muốn vả mình mấy cái, miệng tiện nói bậy bạ làm chi.
Thanh Oa muốn khóc, nhưng chỉ có thể cắn răng nhận:
- Không cực khổ, Oa Oa sẽ liều mạng làm xong cho chủ nhân.
Nhiều đan dược như vậy, phỏng đoán ban đầu sẽ mất thời gian rất dài.
Lâm Phàm nói:
- Ừ, vậy thì tốt, chỗ này mới chỉ là một phần nhỏ, về sau còn nữa.
Phi Tiên môn truyền thừa ngàn năm sao chỉ có bấy nhiêu đan dược được, mới chỉ đổ ra một phần, còn một đống trôi nổi trong trữ vật giới chỉ.
Thanh Oa nghe vậy duỗi thẳng bốn chân, ưỡn bụng ra như ếch chết.
Kẻ bỏ mạng mới nói cái gì?
Nói là còn nữa? Tưởng bản oa thật sự không gì không làm được sao?
Thanh Oa cầu xin, nó sợ thật:
- Cầu xin chủ nhân tha cho ta, chủ nhân coi như ta đang xì hơi, bấy nhiêu đây đủ rồi, nếu thêm nữa sẽ chết người thật.
Nó nên biết từ lâu kẻ bỏ mạng tuyệt đối không hiền lành gì, nay xem ra đúng thật, nó ngốc nghếch còn tưởng hắn thay đổi thái độ với mình. Thay đổi gì đâu, rõ ràng muốn hố chết nó.
Lâm Phàm không nói chuyện, nhìn Thanh Oa một cái, lặng lẽ lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra đặt xuống đất, quay sang nhìn Lữ Khải Minh:
- Sư đệ nói xem đêm nay nên ăn cái gì?
Lữ Khải Minh ngơ ngác nói:
- Không biết.
Lữ Khải Minh không hiểu ý của Lâm Phàm, sao sư huynh bỗng dưng quan tâm đêm nay ăn cái gì? Không lẽ sư huynh muốn ăn? Nếu đúng vậy gã sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ nói:
- Ta cho rằng đêm nay không có . . .
Thanh Oa vỗ ngực nói:
- Làm! Chủ nhân, bản Oa không thèm để mớ đan dược này vào mắt, có bao nhiêu cứ đưa hết, Oa Oa sẽ không chớp mắt cái nào!
Trong lòng Thanh Oa chửi thề, lại đến nữa, lại uy hiếp nó. nó chợt nhận ra ở đây không có nhân quyền, từ khi trở thành yêu sủng của tên này thì đời nó đẫm nước mắt.
Không có nhân quyền thì thôi đi, ít ra nên có ếch quyền chứ?
Lâm Phàm cười nói:
- Tốt, Thanh Oa giỏi lắm, vào phút then chốt biết san sẻ khó khăn cho chủ nhân, chứng minh ngươi thật lòng với bản phong chủ. Không vội, hôm nay nghỉ khỏe, ngày mai đúng giờ chuyển đổi.
Tâm tình của hắn rất tốt, Thanh Oa có giác ngộ như thế khiến hắn rất vui mừng, ít ra chứng minh với sự dạy dỗ của hắn đã khiến nó đi lên đúng đường.
Thanh Oa nhìn kẻ bỏ mạng rời đi, khuôn mặt hân hoan của nó đổi thành muốn chết.
Thanh Oa thì thào:
- Sau này làm sao bây giờ.
Nó tràn ngập tuyệt vọng với tương lai, nếu không vì ý nghĩ muốn gặp lại thê tử thì nó chỉ muốn đâm đầu vào cây cột bên cạnh chết cho rồi.
Lá bùa dán sau lưng Thanh Oa nói mát:
- Ha ha ha, xứng đáng, thật sự là đáng đời!
Thanh Oa gục đầu nhảy lưng tưng rời đi, nhìn đan dược đầy phòng, biểu tình tuyệt vọng. Phải chuyển hoán đến ngày mấy mới xong?
Các đệ tử trong tông môn đang chăm chỉ tu luyện, chợt nghe giọng sư huynh của mình:
- Các vị sư đệ sư muội, hôm nay bản phong chủ sẽ bày vùng đất mạo hiểm quanh tông môn, hàng ngày mọi người có thể vào vùng đất mạo hiểm tôi luyện.
Các đệ tử hò reo.
- Giọng này là của Lâm sư huynh, Lâm sư huynh lại lấy vùng đất mạo hiểm từ chỗ nào.
- Giờ tông môn có quá nhiều vùng đất mạo hiểm, chưa đi hết không ngờ Lâm sư huynh lại bày vùng đất mạo hiểm nữa, sao mà lo xuể.
Trước kia bọn họ cảm giác vùng đất mạo hiểm trong tông môn khá ít, có vùng đất mạo hiểm ở quá xa. Giờ thì khác, vùng đất mạo hiểm đầy ắp, vừa bước ra tông môn đã có, rất gần.
Lúc này các vùng đất mạo hiểm to lớn bay ra Vô Địch phong rơi xuống lãnh thổ gần tông môn, từng cái nối tiếp nhau rải rác. Khi chúng nó rơi xuống đất phát ra tiếng gầm rú làm tông môn rung rinh theo.
Các đệ tử nhìn trân trân:
- Nhiều quá vậy.
Bọn họ không ngờ có nhiều vùng đất mạo hiểm như thế, quá khủng bố.
Một số nữ đệ tử mắt hình trái tim, một số thì rất hối hận.
- Ài, hồi Lâm sư huynh chưa vươn lên ta đã bỏ qua, giờ Lâm sư huynh đi lên vị trí cao như vậy chúng ta còn hy vọng làm quen không?
- Nữ nhân xấu xí hãy bỏ cuộc đi, ngươi không có hy vọng, nếu nói có cơ hội thì chỉ có thể là ta.
- Cái gì? Ngươi mới nói gì? Ta muốn quyết đấu với ngươi!
Trong tông môn hơi hỗn loạn, các nữ đệ tử trừng nhau. Bọn họ thấy những người khác đều là tình địch, Lâm sư huynh là của mình, không ai được cướp đi.
Sâu trong tông môn.
Hỏa Dung hết hồn:
- Tiểu tử này lại kiếm đâu ra nhiều vùng đất mạo hiểm vậy?
Khô Mộc khẽ thở dài:
- Ai biết, hiện tại tiểu tử này đã đi đến độ cao tất cả chúng ta không theo kịp, sợ là chỉ có Thiên Tu sư huynh mới chạm tới được, chúng ta đều già rồi.
Không gian yên tĩnh lại. Bọn họ là trưởng lão tông môn, vốn nên nhận các đệ tử kính ngưỡng, nhưng xem tình huống hiện giờ đệ tử này đã lên trời, họ có giục ngựa cũng không theo kịp. Bọn họ có cảm giác tông môn thay đổi lớn như hiện giờ chẳng dính dáng gì với họ.
- Già? Chúng ta chưa già, chẳng qua tiềm lực khi còn trẻ của các ngươi ở mốc đó, đến lúc già thì chạm tới đỉnh. Nhưng lão phu thì không có vấn đề đó, tiềm lực của lão phu rất mạnh, không cùng đẳng cấp với các ngươi. Lão phu có thể luôn đi tới mà các ngươi chỉ có thể tạm dừng ở Thiên Cương cảnh cửu trọng đỉnh.
- Ài, đây cũng là chênh lệch giữa người với người, không thể cưỡng ép.
Thiên Tu xuất hiện trong này từ khi nào không ai biết.
Hỏa Dung phản đối:
- Sư huynh đừng nói thẳng ra vậy chứ.
Dù gì là đồng môn, quan hệ tốt đẹp, sao Thiên Tu có thể nói thẳng mặt làm tổn thương lòng người.
Khô Mộc nhìn Thiên Tu:
- Sư huynh, đều là đồng môn sư huynh đệ với nhau, đừng như vậy.
Cát Luyện không muốn nói gì, quay đầu không thèm nói chuyện với sư huynh.
Các trưởng lão khác buông tiếng thở dài, sư huynh nói chuyện quá tổn thương người.
Làm bọn họ hơi khó chấp nhận là vận may của sư huynh lúc trước đã tốt, đến già vẫn tốt, thu đồ nhi cũng lợi hại như thế, bọn họ rất khó chấp nhận.
Thiên Tu cười nói:
- Rồi, lão phu không nói mấy chuyện này nữa, nói nhiều cũng vô ích, dù sao là sự thật, các ngươi có thể chấp nhận là tốt rồi.
Hỏa Dung nói:
- Sư huynh nói chuyện khác đi, đừng dây dưa chuyện này nữa.
Thiên Tu mở miệng nói:
- Được rồi, lão phu lại đây là có chuyện muốn nói với các ngươi, chờ xem các ngươi có đồng ý hay không.
Hiếm khi thấy lão tỏ ra ngại ngùng.
Hỏa Dung thấy không ổn nhưng vẫn cẩn thận hỏi:
- Có chuyện gì vậy sư huynh?
Thiên Tu nói:
- Sư đệ, trong thời gian này sư huynh có cảm ngộ mới với một cảnh giới, vi huynh cảm giác đại chiến sắp xảy ra nên muốn xin ít thứ của sư đệ. Ví dụ căn nguyên thời gian, chia chút cho sư huynh đi, sư đệ để lại cũng vô ích đúng không?
Hỏa Dung ngây người:
- Hả? Sư huynh mới nói gì sư đệ không nghe rõ?
Hỏa Dung muốn dùng cách này làm sư huynh hiểu rằng đừng đen vậy, đừng hỏi xin, hơi cưỡng ép người.
Thiên Tu lặp lại:
- Sư đệ, sư huynh mới nói là sư đệ có thể chia chút căn nguyên thời gian cho sư huynh không? Dù sao sư đệ giữ lại cũng vô ích.
Hỏa Dung nói:
- Sư huynh, ta chịu khổ ba năm mới có được nó, ít nhất nó là sự chứng kiến.
Thiên Tu nói:
- Sư đệ giữ lại không có ích gì.
Hỏa Dung nhăn mặt như vỏ quýt khô:
- Nhưng sư huynh, khổ ba năm.
Thiên Tu:
- Ngươi giữ lại vô ích.
Hỏa Dung:
- . . .
Hỏa Dung câm nín, mặc dù lão thừa nhận giữ lại căn nguyên thời gian cho mình đúng là không được ích gì, nhưng dù gì là bằng chứng ba năm khổ của lão. Tuy nhiên, sư huynh đã mở miệng thì lão biết nói gì bây giờ, lão hiểu rằng sư huynh có điểm nào cần dùng.
Cuối cùng Hỏa Dung lấy ra hơn một nửa căn nguyên thời gian đưa cho sư huynh.
Thiên Tu cười cầm lấy căn nguyên thời gian hòa vào thân thể:
- Đa tạ sư đệ, nhưng với quan hệ giữa sư huynh đệ chúng ta thì không cần nói tạ, sư huynh thầm hiểu, ghi nhớ trong lòng.
Hỏa Dung nhìn sư huynh, lòng thầm càu nhàu, làm ơn đừng giả tạo vậy chứ, nếu quan hệ tốt thật thì đã không mỗi ngày đả kích người.
Ài!
Một tiếng thở dài nói hết tang thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận