Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 569: Lo được lo mất, đây là tự làm mình tiện

Đã lấy được căn nguyên thời gian, Thiên Tu rất vừa lòng chuyển sang nhìn sư đệ Khô Mộc.
Khô Mộc trưởng lão ngây ra, hoang mang hỏi:
- Sư huynh nhìn ta làm gì? Ta không có gì cả.
Thiên Tu cười tủm tỉm nói:
- Sư đệ có chứ, tinh hoa sinh mệnh của sư đệ có chút tác dụng với sư huynh, không biết trong thời gian này sư đệ đã tích lũy được bao nhiêu?
Khô Mộc trưởng lão không biết làm sao, linh cảm không may, lần này sư huynh đến chắc không phải vì hố bọn họ chứ?
Đầu tiên là Hỏa Dung rớt hố, giờ đến lão. Khô Mộc trưởng lão hơi tiếc tinh hoa sinh mệnh, khó khăn mới ngưng tụ ra, bình thường lão không có yêu thích gì, chỉ ham tích lũy mấy thứ này.
Khô Mộc trưởng lão nhanh chóng tỏ vẻ mình rất nghèo, tinh hoa sinh mệnh không có bao nhiêu, cầu xin sư huynh bỏ qua cho, đừng bóc lột.
- Không có bao nhiêu đâu sư huynh, tinh hoa sinh mệnh rất khó cô đọng, qua thời gian dài mà sư đệ chỉ ngưng tụ được chút ít, cộng với bình thường tiêu dùng nên không còn lại bao nhiêu.
Nhưng Khô Mộc trưởng lão biết mình không hiến chút máu sẽ không thoát được, cũng biết sư huynh mở miệng xin tất nhiên cần dùng. Tuy nhiên lão không thể bày ra dáng vẻ miễn sư huynh mở miệng là tặng cho hết, dễ dãi như vậy về sau càng khó giữ gìn thứ tốt.
Khô Mộc trưởng lão vội lấy ra chút tinh hoa sinh mệnh giao cho sư huynh:
- Ta còn một chút này, vốn định sau này dùng nhưng sư huynh đối xử không tệ với sư đệ, không thể không đưa tặng sư huynh. Bấy nhiêu đây là toàn bộ tài sản của sư đệ, đưa hết cho sư huynh.
Thiên Tu vỗ vai Khô Mộc trưởng lão, vui mừng gật đầu nói:
- Sư huynh hiểu mà sư đệ, đều ghi nhớ trong lòng, đừng nói gì nữa.
Đám trưởng lão Cát Luyện tim rớt cái bịch, xem tình hình thì sắp đến lượt bọn họ.
Thiên Tu thấy Cát Luyện quay đầu muốn trẹo cổ nên nhìn qua:
- Cát sư đệ còn nhớ sáu mươi năm trước trong một vùng đất mạo hiểm, sư đệ bị một con yêu thú Địa Cương cảnh rượt đuổi chạy khắp nơi không?
Cát Luyện trưởng lão nhìn trái nhìn phải nghe vậy gật đầu nói:
- Nhớ chứ, sư đệ nhớ rõ chuyện này.
Thiên Tu mỉm cười nói:
- Sư đệ nói xem khi đó sư huynh có đối xử tệ với sư đệ không?
Xem bộ dáng lão muốn gợi lại ký ức của mọi người.
Cát Luyện ngơ ngác, không nhớ tình huống cụ thể:
- Không đối xử tệ? Chuyện đó là sao hả sư huynh?
Thiên Tu cảm thán rằng:
- Xem ra đã quên.
Lão không ngờ sư đệ quên mất, nhưng không sao, lão sẽ đánh thức hồi ức cho sư đệ.
- Năm xưa sư đệ ở trong vùng đất mạo hiểm đó vì thực lực không bằng yêu thú đó nên bị rượt chạy lung tung, sau đó đạp hụt rơi vào ao phân yêu thú nên tránh thoát một kiếp. Sư đệ đã quên ai cứu sư đệ lên sao? Là ai rửa sạch thân thể cho sư đệ?
Cát Luyện vội nói:
- Sư huynh đừng nói nữa, sư đệ nhớ ra rồi. Sư huynh cứ nói thẳng muốn sư đệ làm gì, sư đệ mà cau mày một cái thì không phải con người!
Cát Luyện đã nhớ ra nên không để sư huynh kể tiếp, mất mặt chết.
Thiên Tu cười nói:
- Khi đó cả người sư đệ ở trong hố phân trừ cái đầu ra, sư đệ khóc kêu, các sư đệ khác chạy tới đều cười sư đệ, không ai cứu lên. Nhưng sư huynh nhớ khi đó chỉ có một mình sư huynh không cười.
Cát Luyện luống cuống:
- Xin sư huynh đừng nói nữa!
Cát Luyện không ngờ sư huynh nói ra hết chuyện cũ, biết đút mặt vào đâu bây giờ.
- Sư đệ đừng cảm thấy áp lực, đây là sư huynh nên làm. Sư đệ đừng cho rằng cảm thấy có ơn với sư huynh rồi muốn cảm tạ, sư huynh chưa bao giờ tính toán mấy chuyện đó. Sư huynh vừa nói tới đâu nhỉ, à, nói là không có ai cứu sư đệ lên . . .
Thiên Tu định nói tiếp thì Cát Luyện bước nhanh lên, nắm hai tay sư huynh, biểu tình chân thành nói:
- Sư huynh đừng nói gì nữa, sư đệ hiểu rồi, đây là toàn bộ tài sản của sư đệ, sư huynh muốn cái gì cứ lấy, sư đệ tuyệt đối không đau lòng.
Đám người Hỏa Dung cúi đầu cố nén cười, chợt phát hiện Cát Luyện sư đệ thảm còn hơn mình.
Thiên Tu vỗ vai Cát Luyện:
- Sư đệ . . .
Lão muốn nói gì nhưng bị Cát Luyện ngắt lời:
- Sư huynh đừng nói gì cả, sư đệ hiểu mà, mấy cái này không tính là gì, của sư đệ là của sư huynh, của sư huynh vẫn là của sư huynh, sư đệ hiểu, đừng nói nữa.
Cát Luyện thề tuyệt đối không để sư huynh nói thêm một câu.
Thiên Tu cười mở trữ vật giới chỉ của sư đệ ra, lấy một nhánh cây khô ra:
- Sư huynh chỉ cần cái này, mấy thứ khác trả lại cho sư đệ.
Các trưởng lão còn lại nhìn Thiên Tu, bọn họ nghĩ sắp tới lượt mình.
Thiên Tu mỉm cười nói:
- Được rồi, các vị sư đệ, vi huynh còn bận việc, về trước đây, các sư đệ tiếp tục nói chuyện đi.
Lão thỏa mãn rời đi.
Các trưởng lão thở phào nhẹ nhõm:
- Trốn thoát một kiếp rồi.
Nhưng cũng thấy hụt hẫng, dường như vì sư huynh không xem trúng bọn họ.
Cảm giác lo được lo mất này là tự mình tiện.
Chân Tiên giới.
Phi Tiên môn đã sa sút, trải qua dân bản xứ của vùng đất Nguyên Tổ xâm nhập khiến họ mất mát nặng nề.
Chưởng giáo muốn đâm đầu vào cây cột chết cho xong hết mọi chuyện.
Nghê Tuyết được Lâm Phàm tặng quà, nàng tu hành Phi Tiên Kinh cộng với đan dược phụ trợ nên tu vi tăng nhanh vùn vụt. Nhưng nàng chỉ âm thầm tu luyện, không là nổi bật.
Nghê Tuyết thấy rõ tình huống trong môn phái, nhưng nàng không thể giao Phi Tiên Kinh ra, vì giao cho môn phái là con đường chết.
Người ta cố ý tuyên tuyền cảnh ngộ cho Phi Tiên môn khiến nguyên Chân Tiên giới biết.
Tất cả tu sĩ đều bàn tán về Phi Tiên môn, mỗi tu sĩ hễ chạm mặt sẽ hỏi một câu: ‘Ngươi biết chuyện của Phi Tiên môn không?‘
Làm như nếu không biết gì thì bị tách lìa khỏi thời đại vậy.
Bọn họ cảm thấy dân bản xứ của vùng đất Nguyên Tổ này cực kỳ càn rỡ, làm Phi Tiên môn nằm trong mười môn tiên đạo thê thảm như thế.
Càng nhiều tu sĩ hâm mộ ghen tỵ, rục rịch lòng tham.
Bọn họ biết tài phú của Phi Tiên môn nằm trên người dân bản xứ kia, nếu ai chiếm được thì nghịch thiên.
Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, Đường Thiên Nhật ngồi trên ghế chưởng giáo, miễn bàn cảm giác này, rất khó tả.
Các sư huynh đệ từng cùng chưởng giáo đã bị dân bản xứ giết, nhưng Đường Thiên Nhật không hận hắn nhiều.
Lúc biết cảnh ngộ của Phi Tiên môn thì Đường Thiên Nhật rất mừng, cảm thấy sung sướng, sau đó bình tĩnh lại vội báo cho thái thượng trưởng lão.
Đường Thiên Nhật báo cáo tình huống:
- Thái thượng trưởng lão, ngày gần đây Phi Tiên môn gặp biến cố lớn, Đan Dược điện và Công Pháp điện bị dân bản xứ vùng đất Nguyên Tổ xâm nhập.
Động Côn trưởng lão biến sắc mặt nói:
- Cái gì? Không thể nào, lão phu đã bày phong ấn trên khe nứt kia, sao dân bản xứ đó có thể lên được?
Đường Thiên Nhật nói:
- Chuyện có thật, dân bản xứ kia tự xưng là Lâm phong chủ. Ủa, tên kia đã bị các Thần cảnh giết rồi mà?
Đường Thiên Nhật cảm thấy có vấn đề, không lẽ là âm mưu của Phi Tiên môn?
Nhưng không hợp lý, có gì để mưu đồ? Giả đáng thương để tiên môn khác giúp đỡ sao?
Nếu vậy thì Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung mới cần trợ giúp nhất, bọn họ mất mát rất thảm, chưởng giáo đã chết. Nếu Triêu Bạch Đế còn sống thì không ai đảm nhận vị trí chưởng giáo được.
Động Côn nhíu chặt mày sau đó hóa thành cầu vồng biến mất ở phía xa:
- Lão phu đi xem phong ấn.
Động Côn không yên lòng, cho rằng chuyện này không thể xảy ra, dù thế nào lão phải đi chỗ khe nứt xem sao, còn muốn đi Phi Tiên môn xem thử chuyện này là thật hay giả.
Mười môn tiên đạo có thể áp chế ma đạo, yêu đạo là vì thực lực mạnh hơn hai đạo khác, nhưng giờ liên tiếp xảy ra chuyện như vậy, e rằng ma đạo và yêu đạo sẽ có hành động.
Trong mật thất.
- Nhức đầu quá, sáng tạo công pháp này xác xuất thành công thấp đến sợ.
Lâm Phàm luôn cố gắng sáng tạo cái mới, rút thăm được hướng dẫn sáng tạo công pháp thần giai tất nhiên phải thực nghiệm. Nhưng tình huống hiện giờ làm người ta bất đắc dĩ, cứ thất bại suốt, mỗi lần thất bại là chết một lần.
- Hay hôm nay không phải ngày hoàng đạo? Hoặc các đại nhân vật Tam Thanh hôm nay nghỉ, không chú ý đến mình?
Nếu vì lý do này thì hắn cho rằng phải điệu thấp chút.
Xem điểm: 6310015
- Không ngờ bất giác tích lũy được nhiều điểm như vậy, không uổng công di chuyển bí cảnh của Phi Tiên môn, yêu thú bên trong cung cấp thật nhiều điểm.
Lâm Phàm nhếch môi siêu hưng phấn, điểm là nền móng lớn mạnh bản thân, tiếp tục tăng tiến công pháp.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Thăng cấp.
[Tiêu hao tám mươi vạn điểm.
Hỗn Nguyên Địa Thân (tứ trọng)]
Mỗi lần thăng cấp là tiến bộ lớn, lực lượng bàng bạc như sóng triều dâng lên trong người, khoảnh khắc đã bị tế bào điên cuồng nuốt mất. Lâm Phàm không dám tưởng tượng khi tích lũy đủ nội tình bước vào Thần cảnh thì mình sẽ mạnh mẽ đến mức nào.
- Thăng cấp.
[Tiêu hao một trăm vạn điểm.
Hỗn Nguyên Địa Thân (ngũ trọng)]
Khi lên đến đệ ngũ trọng thì làn da Lâm Phàm thay đổi, đốm sáng vàng bắn ra từ từng lỗ chân lông. Lỗ chân lông như biết hô hấp, nở ra khép lại, mỗi lần khép kín là ánh sáng vàng càng dày nặng hơn.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Địa Nguyên Chung cũng có ích quá chứ, bộ công pháp này là ngạnh công, trợ giúp rất lớn cho mình.
Nếu có thể thì Lâm Phàm không ngại học tập nhiều công pháp hơn, nhưng tiêu hao điểm quá khổng lồ.
Lâm Phàm không thèm suy nghĩ nữa, lo thăng cấp.
[Tiêu hao một trăm hai mươi vạn điểm.
Hỗn Nguyên Địa Thân (lục trọng)]
[Tiêu hao một trăm bốn mươi vạn điểm.
Hỗn Nguyên Địa Thân (thất trọng)]
Tăng lên mãi đến đệ bát trọng thì điểm cũng cạn kiệt.
[Hỗn Nguyên Địa Thân (bát trọng)]
Nhờ tăng tiến nhanh nên lực lượng mới đã mênh mông đến tột độ, đối với người bình thường thì lực lượng đó rất khủng bố. Nhưng ở trong mắt Lâm Phàm thì bấy nhiêu chưa đủ, còn kém xa mục tiêu xếp đầy nội tình thăng cấp Thần cảnh.
- Ác thật, hơn sáu trăm vạn điểm bốc hơi, chỉ còn lại 110015.
Lâm Phàm thầm bất đắc dĩ, chỉ mang theo lực lượng đi đến phía cuối đường không dễ dàng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hối hận.
Nam nhân thì phải nói chuyện bằng nắm đấm.
Những thần thông tiên thuật kèm theo hiệu ứng chỉ dành cho đàn bà, mấy người trong Chân Tiên giới chưa nhận ra điều này.
Gánh nặng trên vai mình thật nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận