Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 571: Thu đồng nát

Ghế đá cuồng bạo, thậm chí là tham lam. Cường giả Chân Tiên cảnh ở ngay trước mắt, nếu nó đập chết đối phương thì sẽ trở thành ghế đá đầu tiên đập chết tiên nhân Chân Tiên cảnh.
Tiếng nổ xé gió ập tới nổ vang bên tai Động Côn.
Động Côn tức giận quát, lông mày và râu dựng đứng:
- Càn rỡ!
Một luồng sáng bắn ra từ người Động Côn, một tấm thuẫn màu nâu đỏ giống vảy giáp xuất hiện bên cạnh đầu lão.
Ghế đá đánh tới gây ra sóng gợn, dư ba lực lượng lấy cả hai làm trung tâm khuếch tán bốn phương tám hướng.
Mặt đất tan vỡ như mai rùa, rậm rạp vết nứt đáng sợ.
Lâm Phàm lùi lại:
- Hơi thú vị.
Tiên bảo của Chân Tiên giới thật phiền phức, nhưng hắn biết tu sĩ Chân Tiên giới dựa vào thứ đó ăn cơm, có tiên bảo gia cố thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Răng rắc!
Ghế đá giữ chặt chân Động Côn đã tan vỡ thành tro.
Ghế đá hơi bất đắc dĩ nói:
- Đáng tiếc.
Không ngờ bị thất bại, nếu đập trúng chắc chắn có thể đánh cho lão nhân này đầu rơi máu chảy, la hét inh ỏi, cảm giác sảng khoái đó rất tuyệt vời.
Lâm Phàm cười nói:
- Đáng tiếc cái gì, đặc sắc còn ở phía sau.
Hắn nhìn Động Côn:
- Lợi hại, không uổng là thái thượng trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, thực lực như vậy mạnh hơn Triêu Bạch Đế gì đó nhiều. Nhưng bản phong chủ muốn hỏi một chút, ngươi đến một mình à?
Động Côn nổi giận, không ngờ dân bản xứ này còn dám nhắc tới Triêu Bạch Đế. Nghĩ đến Triêu Bạch Đế là tim Động Côn đau nhói, khó khăn lắm bồi dưỡng ra một đời chưởng giáo, thực lực hay năng lực đều cực kỳ xuất sắc, có thể khống chế đại cục, dẫn dắt môn phái đi hướng huy hoàng.
Đáng tiếc đã bị dân bản xứ này giết chết, không cho một chút đường cứu vãn.
Nhìn chưởng giáo Đường Thiên Nhật hiện giờ xem, giống như cái gì? Giống phế vật. Nếu không phải môn phái chỉ còn sót lại trưởng lão là gã thì làm gì đến lượt Đường Thiên Nhật lên làm.
Động Côn lạnh lùng nói:
- Dân bản xứ, ngươi còn dám càn rỡ? Một mình lão phu đủ giết ngươi!
Lâm Phàm cười hưng phấn nói:
- Vậy thì tiếc quá, nếu chỉ có một mình vậy bản phong chủ sẽ không e ngại ngươi, vừa lúc thử xem thực lực hiện giờ đã mạnh đến mức nào rồi.
Lâm Phầm cất bước ra, huyết khí dâng trào hóa thành huyết long xoay quanh người hắn bay lên, hơi thở cuồng bạo bộc phát ra từ người hắn.
Động Côn đã nhìn ra vùng đất Nguyên Tổ khác với Chân Tiên giới bọn họ, thầm nghĩ:
- Cách tu hành của dân bản xứ vùng đất Nguyên Tổ này rất khác biệt.
Nhưng mặc kệ thế nào vạn pháp không vượt ra ngoài một tông, theo đuổi một mục tiêu duy nhất là lực lượng.
Răng rắc!
Người của Lâm Phàm dần phình ra, hơi thở càng khủng bố hơn lấy hắn làm trung tâm khuếch tán bốn phương tám hướng. Thậm chí hình thành cơn lốc vòng tròn dần bay lên trên, bao trùm người hắn.
- Lần trước là các ngươi đông người hiếp ít, còn lần này thì chưa chắc. Bản phong chủ rất tò mò tiên nhân Chân Tiên cảnh mạnh đến mức nào.
Dốc hết sức ra, mở công pháp đến tột độ.
- Hừ! Dân bản xứ càn rỡ không biết trời cao đất rộng, hôm nay lão phu sẽ hạ gục ngươi!
Có thể nói thái thượng trưởng lão Động Côn hận dân bản xứ này thấu xương, nếu không tại hắn thì Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung đã không thê thảm như vậy.
Cao tầng gần như bị diệt hết, dù Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung có nội tình dày cũng không chịu nổi, nhưng chỉ giận chứ chưa hùng hổ làm gì, vì Phi Tiên môn thảm hơn bọn họ, coi như có đệm lót đáy.
Lâm Phàm bình tĩnh nghe câu tuyên bố vênh váo kia, một đường đi tới không biết có bao nhiêu người đã nói câu đó với hắn, nhưng kết cục cuối cùng đều không quá tốt.
Thoáng chốc Lâm Phàm biến mất tại chỗ, vang tiếng nổ tung, không thấy bóng người nhưng nơi đi qua không khí cuồn cuộn.
Khi Lâm Phàm xuất hiện bên cạnh Động Côn, co nắm tay lại, nắm tay bộc phát ra ánh sáng huyễn lệ, cú đấm tung ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ lớn chấn động thiên địa, dư ba lực lượng nhanh đến tột độ khuếch tán ra ngoài, tầng mây trên trời bị đánh tan.
Quanh Động Côn lấp lánh ánh sáng vàng, đây là vòng bảo vệ thần thông, tiên văn hiển hiện bên trên vòng bảo vệ ngăn cản lực lượng của Lâm Phàm.
- Tên này đúng là lợi hại, Triêu Bạch Đế so với lão ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Lợi hại, quả nhiên lợi hại, nhưng chưa xong đâu!
Lâm Phàm thu ghế đá về, hai nắm đấm như cơn mưa rơi xuống, một chuỗi tiếng nổ vang vọng, mặt đất không chịu nổi lực lượng nghiền áp bỗng chốc tan vỡ.
Chỉ có một vị Thần cảnh nên áp lực giảm mạnh, hắn có thể đánh một trận thoải mái với đối phương. Nếu có nhiều Thần cảnh thì bỏ đi, khó thể ngăn cản, nhưng hắn có can đảm xông lên bị người đánh hội đồng. Dù gì là nam nhân, dù bị đánh hội đồng cũng không trốn tránh.
Động Côn ung dung đón đỡ thế công của Lâm Phàm:
- Ngươi quá càn rỡ, dân bản xứ.
Vòng bảo vệ thần thông trên người lão là thần thông mà lão tu luyện ra, đủ để ngăn cản mọi thế công.
Có vòng bảo vệ thần thông che chở, Động Côn bấm pháp quyết, vòng xoáy ngưng tụ trong thiên địa, là cơn lũ tiên lực.
Lâm Phàm cười nói:
- Có càn rỡ hay không đợi lát nữa rồi nói, để bản phong chủ sướng trước đã!
Hắn hừng hực chiến ý, đấu với Thần cảnh thật sung sướng. Nội tình của hắn chậm rãi tăng trưởng, tuy không nhiều nhưng cũng chứng minh miễn còn chiến đấu là hắn từng giây từng phút điên cuồng tiến bộ.
- Huyền Vũ Tiên Ấn!
Tiên khí cuồng bạo ngưng tụ trên bầu trời, một tiên ấn to lớn hiện ra, thần thú Huyền Vũ che lấp vạn trượng chân đạp mây lành gầm rống, bốn vó giẫm đạp, thiên địa như sắp tan vỡ.
- Chỉ Xích Thiên Nhai!
Một cây thước đo hiện ra, Động Côn giẫm chân biến mất bên cạnh Lâm Phàm.
Uy thế mênh mông ập đến, Lâm Phàm cảm giác trọng lực bốn phía trở nên nặng hơn.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Hiệu ứng, lại là hiệu ứng!
Người Chân Tiên giới chơi hiệu ứng đúng là lợi hại.
Mắt Động Côn rực cháy lửa:
- Dân bản xứ, ngươi làm cách nào ngăn cản Huyền Vũ Tiên Ấn hả!?
Lão thầm cảm thán dân bản xứ này đúng là không tầm thường, nhưng chỉ dừng ở đây.
Động Côn không nương tay, bấm pháp quyết. Khoảnh khắc trăm ngàn loại pháp ấn lơ lửng trên trời, các loại thần thông tiên thuật chiếu rọi thiên địa.
Đây là thủ đoạn của Chân Tiên cảnh, tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo kém xa, dù họ không ỷ vào tiên bảo, chỉ bằng thực lực của bản thân đã siêu khủng bố.
Hữu Sắc Nhãn Tình!
Động Côn đang thi pháp chợt thấy là lạ, vì sao có cảm giác bị người coi khinh?
Ánh mắt rẻ rúng khinh khỉnh đó làm lão khó chịu đựng.
- Dân bản xứ, lão phu muốn ngươi chết!
Động Côn không chút do dự xông thẳng vào Lâm Phàm, tiên lực mênh mông ập đến.
Khi Động Côn vào phạm vi Lâm Phàm liền đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại, Huyền Vũ Tiên Ấn rơi mạnh xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất bị oanh kích nặng nề đã sụp đổ, tiên lực khủng bố khuếch tán ra ngoài, yêu thú sinh sống bốn phía cảm nhận uy thế khủng bố kia đều khủng hoảng bỏ chạy.
Uy thế tan biến.
Chỗ Lâm Phàm đứng đã thành cái hố sâu lớn.
Có tiếng đá vụn rơi, tiếng người ở bên trong đứng lên phủi bụi dính trên người.
- Lợi hại, hiệu ứng này thật lợi hại.
Trán Lâm Phàm có máu, mới rồi thật khó khăn đón đỡ lực lượng kia giáng xuống. Lực lượng quá mạnh, quá khủng bố.
Nhưng chỉ có thế, vết thương nặng cỡ nào đã không quan trọng, hắn tạm thời sẽ không chết.
Mà không biết thái thượng trưởng lão Động Côn sao rồi.
Lại có tiếng động, thanh âm có người ở trong đống đổ nát phủi bụi bặm trên người.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao rồi? Ngươi nói xem có phải mình bị điên không? Tự dưng xông tới gần ta làm gì.
Động Côn đứng dậy, hơi thở đều đều, chỉ hơi chật vật, áo tiên trên người sắp rách, khóe môi dính vết máu, nói lên đòn vừa rồi làm lão khó chịu.
Nghe dân bản xứ hỏi làm Động Côn ngây người, lão cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Rõ ràng lão nhờ cậy tiên khí Chỉ Xích Thiên Nhai rời xa dân bản xứ rồi mà, sao đột nhiên vòng về?
Không lẽ mình bị điên thật?
Không thể nào, dù mình đúng là bị điên thì tuyệt đối không biểu hiện ra trước mặt dân bản xứ này.
Đường đường là thái thượng trưởng lão Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung nếu bị người biết bản thân có bệnh thì tiêu đời.
Động Côn nổi giận:
- Khốn kiếp! Dân bản xứ nhà ngươi đã thi triển yêu pháp gì? Không lẽ là thần thông dịch chuyển? Chắc chắn là vậy rồi, không ngờ lão phu mắc mưu của ngươi!
Lão đùn đẩy tất cả trách nhiệm lên người Lâm Phàm, vì lão là thái thượng trưởng lão, tiên nhân Chân Tiên cảnh, người có lỗi không phải lão mà là dân bản xứ.
- Ghê gớm, tài đổ tội quá lợi hại.
Lâm Phàm xem xét tình hình thân thể, vấn đề không quá lớn, có lẽ vì Hỗn Nguyên Địa Thân tăng lên đến đệ bát trọng nên thân thể mạnh mẽ hơn nhiều. Nếu không nhờ công pháp này thì trúng đòn vừa rồi sẽ làm hắn hộc một thau máu.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Khả năng giết chết lão rất thấp, cơ bản không có nắm chắc. Không thể xem thường thực lực của Động Côn, không phải Thần cảnh bình thường, phải tìm cách mới được.
Động Côn cũng đang suy nghĩ, thực lực của dân bản xứ không đơn giản, có thể sống sót dưới Huyền Vũ Tiên Ấn, xem bộ dáng thì rất khỏe mạnh như không bị gì.
Năng lực chịu đòn hơi lợi hại.
Động Côn đâu biết dân bản xứ này không có cảm giác đau, miễn không chết thì những chuyện khác đều là cỏn con.
Hai người cùng ngước đầu lên, ánh mắt giao nhau.
Lâm Phàm mắng:
- Nhìn khỉ gì, ngon thì lên!
Động Côn tức giận quát:
- Khốn nạn! Tức chết lão phu, hãy xem lão phu thu ngươi đây!
Động Côn không ngờ dân bản xứ vẫn càn rỡ như vậy, tay lật lại, một hồ lô màu tím xuất hiện.
- Xem lão phu thu ngươi vào Tiên Thiên Tiên Hồ! Thu!
Vừa dứt lời miệng hồ lô phát ra tiên quang, nhưng ngay sau đó tiên quang tan biến, thiên địa yên tĩnh lại.
Động Côn giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?
Đây là Tiên Thiên Tiên Hồ, khi lão vào Chân Tiên cảnh tình cờ có được nó. Tiên Thiên Tiên Hồ có nhiều công dụng kỳ diệu, khủng bố hơn tiên khí thượng phẩm, không có gì không thu được, nhưng bây giờ không chút phản ứng.
Động Côn quát lớn, tay cầm hồ lo chĩa vào Lâm Phàm:
- Thu!
Yên lặng.
- Thu!
- Thu!
- Thu!
Lâm Phàm xen lời:
- Thu đồng nát!
- Thu đồng nát!
Động Côn không phản ứng lại, khi nhận ra mình vừa nói gì thì đỏ mặt tía tai:
- Tức chết lão phu!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận