Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 573: Thứ này có giá trị nghiên cứu rất cao

Đóng Hữu Sắc Nhãn Tình.
Động Côn bình thường trở lại, nhưng khuôn mặt khủng hoảng như thấy quỷ.
- A! Sao có thể như vậy, tại sao lão phu đi vào? Lão phu muốn ra ngoài!
Động Côn không nhịn được nữa, mặc kệ Lâm Phàm ở bên cạnh, lão lao thẳng ra ngoài.
Lâm Phàm chờ đợi, hắn cảm giác nơi này có lớp màng mỏng nhưng không biết dùng để làm gì, vừa lúc lợi dụng Động Côn thử nghiệm.
Bùm!
Động Côn lao đi thật mạnh, mặt như đụng trúng cái gì phun máu mũi ra.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Quả nhiên, màng mỏng cũng xem như một loại phong ấn, tiến vào dễ dàng, ra ngoài thì khó. Tất nhiên chỉ khó khăn với người khác, còn với mình thì rất đơn giản.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Động Côn làm hắn thấy tội.
Dù có đầu sắt mà đụng vào màng mỏng cũng đầu rơi máu chảy, đủ thấy màng mỏng cứng rắn cỡ nào.
Động Côn va chạm:
- Lão phu muốn ra ngoài!
Nhưng bức tường vô hình trước mắt ngăn chặn tất cả con đường quay đầu về.
Sau khi thử nghiệm mấy lần Động Côn đã tuyệt vọng:
- Vì sao lão phu đi vào Sinh Tử Thâm Uyên này.
Lão biết rõ truyền thuyết nơi này, không ai muốn vào đây nữa, được người Chân Tiên giới gọi là cấm địa. Dù là tu sĩ Chân Tiên, dù muốn tự sát cũng sẽ không bước vào đây một bước, trừ phi bị nhũn não.
Lâm Phàm bình tĩnh đứng đó, chờ đợi Động Côn phản ứng lại.
- Ài, đáng tiếc, cường giả Thần cảnh cái quái gì, vào nơi xa lạ này sợ run như chim cút, khiến người quá thất vọng.
Động Côn gục mặt xuống, im lặng đứng tại chỗ, không ai biết lão đang nghĩ gì.
Không ai chú ý thấy khóe mắt Động Côn chảy ra giọt chất lỏng trong suốt.
Động Côn lẩm bẩm:
- Tiêu đời.
Lão là thái thượng trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, địa vị cao quyền nặng, càng lên đỉnh tiên đạo, không ngờ đạo tâm vững chắc tan vỡ trong khoảnh khắc.
Động Côn tức điên lên, tiên lực dao động không ổn định:
- Lão phu muốn giết ngươi, dân bản xứ! Đều tại ngươi kéo lão phu vào đây!
Dường như lão muốn không chết không ngừng với Lâm Phàm.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Làm gì đấy? Còn muốn đánh? Ngươi không biết đang ở đâu hay sao? Nếu không muốn ra ngoài thì ngươi cứ tiếp tục ra tay, nếu không đánh, có lẽ hai chúng ta đi dạo một vòng sẽ ra ngoài được. Ngươi mà giết bản phong chủ thì chính ngươi phải một mình đối diện nơi khủng bố này.
Động Côn đang định xông lên khi nghe mấy lời này thì cười khổ, hạ tay xuống, tiên lực cuồng bạo bỗng chốc tan biến, trở về bình thường.
Động Côn tuyệt vọng nói:
- Chúng ta không ra được.
Động Côn chợt sửng sốt, dân bản xứ đặt tay lên vai lão?
Khóe môi lão co giật, chuyện gì đây? Có dân bản xứ vênh váo vậy sao?
Lâm Phàm choàng vai Động Côn, kéo lão đi tới trước:
- Đừng ủ rũ vậy, đi, chúng ta cùng đi xem bên trong có cái gì. Tạm gác mâu thuẫn giữa bản phong chủ và ngươi sang bên, chờ ra ngoài rồi từ từ nói tiếp.
Động Côn còn nói gì được, đã đến mức này rồi đánh giết nhau làm gì nữa.
Tất cả đều vô nghĩa trong chỗ này, vì từ khi bọn họ đặt chân vào đây đã bị cái chết bao phủ trên đầu.
Nơi này giống khe núi lớn, hai bên trái phải là đá núi xám xen lẫn màu đen, đá núi hình thành độ cong đối xứng trái phải.
Bọn họ đi ở giữa như đi trên hành lang ác ma.
Lâm Phàm hỏi:
- Động Côn, ngươi nói xem nơi này nguy hiểm cỡ nào?
Lâm Phàm không lo lắng, hắn hỏi là vì muốn nhắc nhở lão già này biết đang trong chỗ nguy hiểm, đừng quá càn rỡ.
Động Côn ngây người, không muốn nhớ lại nhưng vẫn nói:
- Sinh Tử Thâm Uyên, không ai biết bên trong có cái gì nhưng người đi vào đều không trở ra nữa, ít nhất từ khi lão phu biết đến nó tới nay là như vậy.
Lâm Phàm thoải mái nói:
- À, vậy đúng là nguy hiểm.
Nơi này nguy hiểm đến đâu đều không liên quan tới hắn.
Lâm Phàm phát hiện hoàn cảnh chỗ này khác biệt, mặt đất trải đá vụn màu đen, không biết dưới lớp đá vụn có gì.
Động Côn cẩn thận cảnh giác bốn phía, lão không biết làm cách nào ra ngoài. Tu sĩ Chân Tiên đi vào đều không thể trở ra tức là mức độ nguy hiểm chỗ này cao hơn Chân Tiên.
Hai người đi một hồi không biết đã được bao xa.
Lâm Phàm nói:
- Động Côn, bản phong chủ cho ngươi một đề nghị. Ngươi thấy đấy, ta đã diệt chưởng giáo và một số trưởng lão trong môn phái của ngươi, hay là xóa bỏ đi, sau này chúng ta xem như chưa từng xảy ra, dù sao ngươi đâu bị giết, giận một lúc được rồi.
Động Côn nghe vậy khóe môi co giật, tránh xa Lâm Phàm một chút:
- Dân bản xứ, đừng tưởng lạc vào đây có thể sống sót ra ngoài. Lão phu không ra tay vì muốn thấy ngươi chết thế nào trong này.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Ài, đáng tiếc, người vùng đất Nguyên Tổ chúng ta tràn ngập tình yêu và hòa bình, là Chân Tiên giới các ngươi tự nhiên xách đao xâm nhập, còn trách ngược lại chúng ta tàn nhẫn?
- Ha ha!
Động Côn không muốn nói chuyện, lão cảm thấy dân bản xứ này là đại biểu của vô sỉ. Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung bọn họ chưa giết vài dân bản xứ, nhưng cao tầng, bao gồm chưởng giáo đều bị dân bản xứ này giết, giờ còn nói là tràn ngập hòa bình và tình yêu, sao hắn không chết đi.
- Dân bản xứ, lời như vậy mà ngươi cũng nói ra được, không lẽ chưởng giáo và trưởng lão của bổn phái không phải bị ngươi giết?
Lâm Phàm nhìn Động Côn, gật đầu nói:
- Ừ, không phải ta giết.
Động Côn nổi giận, thổi râu trừng mắt:
- Ngươi . . .!
Lão không ngờ hắn vô sỉ đến mức chối đẩy, người vùng đất Nguyên Tổ sao có thể vô sỉ đến thế.
Lâm Phàm vội ngăn Động Côn lại, chỉ phía xa:
- Đừng nói chuyện, ngươi xem đó là cái gì?
Động Côn trừng mắt Lâm Phàm sau đó dời tầm mắt qua, khi thấy thân hình khổng lồ ở phía xa thì lão sợ đến chảy mồ hôi lạnh, lùi lại mấy bước, ngồi bệch xuống đất không chút phong phạm của tiên gia.
Phía xa có con yêu thú khổng lồ, thân hình như cá voi nhưng có hai tay hai chân, đôi tay dài mảnh, vị trí khoang miệng mọc một mũi nhọn rất dài, làn da màu xám.
Con yêu thú di chuyển từ từ, thân hình khổng lồ hơi cồng kệch, từng bước chậm chạp.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi biết đây là yêu thú gì không?
Động Côn lắc đầu nói:
- Không biết.
Lâm Phàm khinh thường liếc lão:
- Không biết mà ngươi sợ đến thế, có chút chí khí được không?
Đây mà là cường giả Chân Tiên giới gì, nhát như chuột, khiến người nhục giùm.
- U!
Yêu thú há mồm phát ra tiếng hú, thanh âm hùng hồn truyền đến.
Tóc của hai người bị sóng âm thổi bay.
Lâm Phàm kinh thán:
- Thật lợi hại.
Hắn chưa từng gặp loại yêu thú này, cảm giác hơi khủng bố.
Động Côn vội nói:
- Đi, đi mau, chúng ta đi đường vòng. Chắc đây là sinh vật của Sinh Tử Thâm Uyên, thừa dịp nó còn chưa phát hiện chúng ta hãy đi nhanh lên!
Bản năng nói cho Động Côn biết yêu thú ở phía xa rất nguy hiểm, không thể trêu vào. Lão là tu sĩ Chân Tiên cảnh mà khiến lão thấy khủng bố thì yêu thú kia mạnh biết bao.
Lâm Phàm hét to:
- Này, ngươi là ai? Tại sao cản đường đi của chúng ta? Bản phong chủ cho ngươi một giây suy nghĩ, mau tránh ra cho ta, chúng ta muốn đi qua!
Giọng hắn ồm ồm vang xa.
Động Côn kinh hoàng nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi điên rồi!
Lão không ngờ dân bản xứ này nổi điên chủ động chọc vào tồn tại chưa biết kia, muốn chết sao?
Yêu thú phát ra tiếng kêu dày đặc mà hùng hồn:
- U! U!
Nó nhìn sang chỗ nhóm Lâm Phàm, trong đôi mắt xám bắn ra tia sáng.
Yêu thú chậm chạp đột nhiên biến mất tại chỗ.
Động Côn thấy thế con ngươi co rút như gặp quỷ, lão không ngờ trường đao của yêu thú này mau đến vậy, mắt thường không thể thấy thân hình của nó.
- U!
Yêu thú khổng lồ bỗng xuất hiện trước mặt hai người, nó hú dài chấn hai người lảo đảo.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Giọng lớn ghê.
Đây là phát hiện mới nhất, loại yêu thú này tuyệt đối là dị chủng, đáng giá nghiên cứu sâu.
Làn da máu xám của yêu thú cuộn sóng như vằn nước, đôi tay xám dài mảnh chộp Lâm Phàm và Động Côn.
Lâm Phàm cười:
- Thú vị, dám tấn công.
Hắn co nắm tay, bay lên, cú đấm ẩn chứa lực lượng khủng bố giáng xuống.
Bùm!
Bàn tay của yêu thú khủng bố đỡ nắm đấm của Lâm Phàm, làm hắn hơi bất ngờ là nắm tay đánh trúng chỉ khuếch tán một lớp sóng gợn, dường như lực lượng bị hấp thu.
Vèo!
Mũi nhọn trước khoang miệng của yêu thú đâm thủng người Lâm Phàm.
Môi to màu xám gấp khúc thành hình nửa vầng trăng như đang cười, nước miếng dính đặc chảy nhễu nhão.
Biểu trình động Côn kinh hoàng, con ngươi nở to dường như không ngờ chuyện xảy ra như thế. Tuy dân bản xứ này thực lực không bằng lão nhưng lão tuyệt đối không thể diệt gọn trong một giây.
Lâm Phàm bộc phát ra tia sáng cuối cùng, khó khăn giơ tay ngoắc Động Côn:
- Mau chạy trốn, hỡi bằng hữu của ta!
Động Côn dứt khoát quay người bỏ chạy, hóa thành luồng sáng tích tắc biến mất.
Lâm Phàm nhìn Động Côn không chút do dự chạy trốn thì đau lòng:
- Đệt, bản phong chủ đã nhìn thấu Chân Tiên giới các ngươi, không có tính người!
Nếu có tình người thì ít ra nên chảy một giọt nước mắt.
Yêu thú vui vẻ kêu to:
- U!
Lâm Phàm nói:
- Muốn ăn thì mau lên, đừng lề mề, cười gì mà cười, đồ điên.
Lâm Phàm bỗng phát hiện là lạ, cây kim đâm thủng người mọc ra nhiều kim nhỏ hút máu trong người hắn.
Lâm Phàm cảm nhận tốc độ máu trong người biến mất rất nhanh:
- Lợi hại, yêu thú này có giá trị nghiên cứu rất cao.
Khoảnh khắc Lâm Phàm đã thành thây khô, tất cả máu tươi bị yêu thú hút hết.
Yêu thú chậm rãi há mồm ra, tay dài mảnh chộp Lâm Phàm xuống như xiên thịt, nó ngửa đầu, giơ tay lên cao chậm rãi thả ra, để con mồi rơi tự do vào khoang miệng.
Nó nuốt cái ực, vui vẻ kêu to, tiếng ù ù lan xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận