Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 574: Bị cái ngu của mình làm ngây người

Biểu tình Động Côn kinh hoàng, trán rịn mồ hôi lạnh:
- Gặp quỷ, lão phu gặp quỷ!
Với tu vi của lão không thể nào còn có tồn tại khiến lão hãi hùng như thế, nhưng tu vi càng cao thì biết càng nhiều.
Chân Tiên giới không như bề ngoài trông thấy, nó có mấy chỗ cấm địa dù là Động Côn cũng không dám bước vào.
Ví dụ như Sinh Tử Thâm Uyên này là một trong các vùng đất mạo hiểm nguy hiểm đến tột độ.
Một ngàn năm trước Chân Tiên giới từng có thời kỳ huy hoàng, khi đó trăm nhà đua nở, xuất hiện nhiều tu sĩ Chân Tiên, còn hình thành một liên minh thăm dò cấm địa, theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Theo ghi chép thì chuyện này dẫn đến oanh động rất lớn thời bấy giờ. Tiên ma yêu hiếm hoi đoàn kết lại với nhau, đa số tu sĩ Chân Tiên cảnh bước chân vào các cấm địa.
Khi tất cả hậu bối cho rằng thời đại tu tiên mới sắp đến thì xảy ra chuyện vô cùng khủng bố, đó là các tu sĩ Chân Tiên vào cấm địa đều chết.
Khi đó có một người trốn thoát, người ấy là thủ lĩnh của liên minh, được vô số tu sĩ gọi là Tiên Tôn, càng là thiên tài chói sáng nhất Chân Tiên giới trong vạn năm qua, mới gần bốn mươi tuổi đã tu luyện đến Chân Tiên cảnh, có thể nói là vô song cõi đời, không địch thủ.
Nhưng lúc ấy Tiên Tôn điên điên khùng khùng, mất nửa bên đầu, người đầy lỗ máu, trong lỗ máu chảy ra không phải máu đỏ mà là màu đen đặc sệt, có tính ăn mòn rất lớn.
Tiên Tôn đi ra không lâu sau bị người phát hiện, nói một câu cuối được ghi lại trong điển tịch.
- Vĩnh viễn đừng đi vào, bên trong có . . .
Chưa nói hết câu nhưng mọi người biết trong cấm địa này khủng bố còn hơn ghi chép để lại.
- Tiêu đời, lão phu phải làm sao bây giờ?
Động Côn không biết đã đến đâu, mới rồi sợ quá bay lung tung, giờ không biết bay đi đâu rồi.
- Nơi này là chỗ nào?
Động Côn chợt phát hiện trước mắt có một thôn trang, tổng rất cũ nát, tĩnh lặng, không có chút hơi thở.
Động Côn nhỏ giọng hô:
- Có ai không?
Bốn phía yên tĩnh, Động Côn thấy có dấu tay đen trên những cửa gỗ đóng kín.
Két!
Vang tiếng động nhỏ như tiếng cửa mở.
Động Côn giật nảy mình nhìn quanh:
- Ai đấy? Đi ra! Lão phu là thái thượng trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, các ngươi muốn làm gì?
Lão giả bộ gan lớn nhưng trong lòng sợ muốn chết.
Động Côn sắp hận chết Lâm Phàm, nếu không tại dân bản xứ đó thì lão đã không đến nơi nguy hiểm như vậy.
Két!
Có tiếng đóng cửa, lần này Động Côn nhanh chóng nhìn qua. Cánh cửa một gian nhà gỗ đằng trước bên trái lung lay nhẹ, hình như có người đi vào rồi đóng mạnh cửa.
Động Côn tức giận quát:
- Muốn chết! Dám giả thần giả quỷ trước mặt lão phu!
Động Côn đến trước nhà gỗ, giơ tay lên định đẩy cửa ra, nhưng khi sắp chạm vào cửa gỗ thì khựng lại, tay lão cách cánh cửa chỉ cỡ một sợi tóc.
Động Côn thầm hoảng, nuốt nước miếng ừng ực:
- Nguy hiểm quá, kiểu này giống như dụ lão phu mở cửa ra, bên trong chắc chắn có vấn đề.
Đến cấm địa này hù chết lão, ban đầu có dân bản xứ làm bạn thì lão còn chút lá gan, giờ lẻ loi một mình thì lão sợ thật. Khi còn nhỏ lão đã sợ mấy thứ này nên mới muốn tu tiên thêm can đảm, nhưng dù tu tiên thì lão vẫn sợ như thường.
Đột nhiên Động Côn phát hiện tia nắng chiếu lên cửa gỗ tối xuống.
- Sao có thể như vậy? Mới rồi còn sáng trưng mà sao bỗng nhiên tối xuống?
Trong khi Động Côn suy nghĩ thì khu vực này thật sự tối đen, không phải đen nhánh mà âm u như bị mây đen che kín.
Két két két két két!
Từng tiếng động như cửa gỗ mở.
Động Côn nghe vào tai thật khủng bố.
Động Côn hét to:
- Có quỷ!
Động Côn luống cuống như quên mất mình là tu sĩ Chân Tiên cảnh, chỉ muốn chạy xa thật xa.
Có một cây hòe đứng ở lối vào thôn trang nhỏ, nhánh gấp khúc, đa số nhánh cây là những đường cong kỳ dị. Một con quạ đen bay tới đậu trên nhánh cây hòe, mắt đỏ thẫm nhìn theo hướng Động Côn bỏ chạy.
Trong không gian ẩm ướt, Lâm Phàm mở mắt ra:
- Yêu thú này hơi ác, hơi tàn nhẫn, giống bản phong chủ hồi trẻ, thích chơi trò này.
Sống lại mười giây, tất cả vấn đề không còn là vấn đề.
Tí tách!
Hai bên chắc là vách dạ dày của yêu thú, có chất lỏng xám dính đặc nhỏ xuống.
- Đây là loại yêu thú gì? Thực lực rất mạnh, phút cuối đâm xuyên bản phong chủ nhanh đến tột độ, làm bản phong chủ không phản ứng lại, rất đáng sợ.
Lâm Phàm phải công nhận con yêu thú này khá mạnh, ít nhất tốc độ rất nhanh.
Xèo xèo xeo!
Là tiếng ăn mòn.
Lâm Phàm cúi đầu xem, thì ra là giày bị ăn mòn. Trong này có lẽ là dạ dày của yêu thú, những chất lỏng màu xám có tính ăn mòn rất mạnh.
Lâm Phàm thi triển Hỗn Nguyên Đại Thân, lỗ chân lông ở bàn chân phun ra nuốt vào, đốm sáng vàng hiện ra, hai chân đổi thành màu vàng dễ dàng đối kháng lại những chất lỏng.
- Trong này chắc không có gì, tính ăn mòn mạnh như vậy dù có cường giả bị nuốt vào cũng hóa thành chất dinh dưỡng rồi.
Đây không phải lần đầu Lâm Phàm vào dạ dày của yêu thú, hắn đã thói quen nên không thấy mới lạ.
Lâm Phàm đi dọc theo đường hầm, muốn nhìn xem bên trong yêu thú có cái gì. Trong lòng hắn ôm mong đợi, muốn tìm cái kia trong người yêu thú, nhưng không biết có không, dù sao không phải tất cả yêu thú đều có thứ đó.
Nhưng yêu thú có giá trị nghiên cứu như vậy mà không có thứ kia sẽ làm người ta thất vọng lắm.
Lâm Phàm đi một đoạn đường, phía trước đổ ập cơn lũ, không phải lũ mà là chất lỏng màu xám.
Chất lỏng lấp đầy đường hầm, không có chỗ trốn.
Xèo xèo!
Khoảnh khắc Lâm Phàm bị chất lỏng phủ lên, hóa thành hư vô, mười giây sau hắn sống lại tại chỗ, đi tiếp.
Đã là yêu thú lợi hại thì chắc chắn không để sinh vật nào có cơ hội sống trong cơ thể nó. Thoạt trông kiểu ăn của yêu thú là hút con mồi thành thây khô trước, bảo đảm đối phương chết rồi mới nuốt vào.
Thật là yêu thú thông minh, nhưng rất tiếc ngươi gặp bản phong chủ, thiên tài nhất vùng đất Nguyên Tổ.
Thình thịch!
Lâm Phàm dừng bước, hắn nghe thấy thanh âm quen thuộc, vẻ mặt mừng rỡ như phát hiện bảo bối. Nghe hướng phát ra tiếng động là từ bên cạnh, nhưng có lớp màng mỏng ngăn cách rồi.
Tuy nhiên điều này không thể làm khó Lâm Phàm, hắn lấy Lang Nha Bổng ra, giơ tay đập xuống màng mỏng.
Gậy đập xuống, gai nhọn đâm thủng màng mỏng, có chất lỏng chảy xuống.
Yêu thú ở bên ngoài có chút cảm giác nhưng không quá lớn, nó khựng lại một lúc rồi chậm rãi đi tiếp.
Roẹt!
Lâm Phàm đập nửa ngày rốt cuộc xé rách cái lỗ, hắn bước qua, đập vào mắt là một trái tim lớn, tim có màu xám đập thình thịch.
Trái tim không phải mục tiêu của hắn, khi thấy cục thịt màu xám bên cạnh tim thì trái tim của hắn đập nhanh.
- Thật sự có!
Thật ra Lâm Phàm không dám chắc, hắn chỉ muốn thử xem sao.
Lâm Phàm thật nhỏ bé trước cục thịt kia, miệng hắn không lớn như vậy.
Hôn tới tấp!
Thân hình Lâm Phàm biến lớn ba mét, miệng to hơn nhiều, hắn vươn tay xé một miếng xuống nhét vào miệng.
Lâm Phàm cầu nguyện:
- Đại lão Tam Thanh ở trên trời linh thiêng phù hộ phải có thứ đó!
Chỉ cần có giá trị khổ tu thì những khổ sở trước đó hắn phải chịu đều không tính là khổ.
+3000 giá trị khổ tu.
Nghe gợi ý giá trị khổ tu làm Lâm Phàm vui mừng muốn khóc:
- Trời ạ, rất cảm tạ các vị đại lão!
Rốt cuộc không cần vất vả tăng giá trị khổ tu.
Một ngày tu luyện hai mươi bốn tiếng, ai hiểu thấu nỗi khổ đó?
Trong lúc Lâm Phàm vui vẻ thì không gian rung lắc mạnh, hình như yêu thú ở bên ngoài thấy khó chịu.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, yêu thú ơi là yêu thú, ngươi yên tâm, bản phong chủ sẽ không để ngươi hy sinh uổng phí, sau này chờ khi bản phong chủ trở thành cường giả sẽ cho ngươi một danh phận.
Lâm Phàm không rảnh lảm nhảm nữa, bắt đầu nhai ngồm ngoàm.
Thứ này tuy xám xịt trông rất nguy hiểm nhưng ít ra không có tình huống biến dị.
Lâm Phàm không ngừng gặm, không gian rung lắc càng kịch liệt.
Hắn cảm nhận giá trị khổ tu liên tục tăng lên, tâm tình rất hân hoan.
Đột nhiên xoẹt một tiếng, cục thịt hai bên nhô ra vô số gai nhọn đâm vào người Lâm Phàm, chớp mắt hút hắn thành thây khô. Sau khi xác định con mồi đã chết, những gai nhọn chậm rãi rút về.
Mười giây sau Lâm Phàm sống lại, chép miệng:
- Lợi hại, ở trong thân thể mà có thể công kích được, giá trị nghiên cứu của yêu thú này cao đụng nóc.
Hàng mới mẻ kiểu này chưa từng gặp qua.
Nhưng lúc này hắn sẽ không thương tình, mặc kệ yêu thú vùng vẫy cỡ nào hắn quyết nuốt cục thịt.
Yêu thú cảm giác thân thể không quá thoải mái, hình như có con sâu nhỏ gặm cắn trong thân thể làm nó rất tức giận.
Lại đến nữa, đau đớn từng cơn, yêu thú rít gào, tay dài mảnh với vào khoang miệng muốn lôi vật lạ ra.
Nhưng đau nhức kịch liệt làm nó phản xạ cắn chặt mồm, rắc một tiếng cánh tay đứt, bị cắn đứt.
Yêu thú đau lăn lộn dưới đất.
- Nắm chắc lên Thần cảnh rồi, chỉ cần đủ số giá trị khổ tu thì không khó tích lũy nội tình.
Lâm Phàm đã tính hết rồi, tích lũy giá trị khổ tu xong sẽ hết sức tích lũy nội tình, khi đó bước vào Thần cảnh là đánh khắp thiên hạ không địch thủ.
Muốn hỏi còn ai hơn ta?
Thời gian trôi nhanh, nhưng với yêu thú là giày vò đến tột đỉnh, nó bị cái ngu của mình làm ngây người.
Vì sao tự cắt đứt cánh tay của mình? Sinh linh trong thân thể rõ ràng bị giết rất nhiều lần nhưng tại sao qua một chốc nó lại đau nhói? Điều này không thể xảy ra.
Lúc này Lâm Phàm đã quên mình chết bao nhiêu lần, hắn chỉ biết điên cuồng ăn, tất cả đều là giá trị khổ tu, tuyệt đối không thể lãng phí.
Khi Lâm Phàm lại giơ tay chộp thì phát hiện trống rỗng không còn lại gì.
Lâm Phàm vuốt bụng, no nứt bụng:
- Ăn xong rồi.
Khi xem xét giá trị khổ tu thì biểu tình của hắn trở nên điên cuồng, miệng ngoác tới mang tai, điên cuồng cười to.
Lần này không ai có thể ngăn bản phong chủ được nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận