Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 577: Chúng ta hãy mở rộng cửa lòng tâm sự một chút

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Lâm Phàm đã phát hiện nơi này có vấn đề, hơn nữa vấn đề rất lớn, nhưng không biết tình huống cụ thể.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, gặm một miếng đùi, nghênh ngang đi tới trước nhà gỗ.
- Là cánh cửa này kêu ken két?
Cửa không khép kín, nhìn qua khe cửa thấy bên trong hơi tối, đồ đạc bên trong rất giống nhà gỗ lúc nãy Lâm Phàm đi vào.
Trên cửa gỗ có dấu tay đen giống y hệt.
Lâm Phàm định đẩy cửa gỗ ra nhưng hai tay đều bận, hắn giơ chân đá bay cánh cửa đụng vào vách tường.
- Cái thứ gì!
Trong nhà yên tĩnh không có gì biến đổi, Lâm Phàm bước vào nhìn quanh. Trừ phía trước có bàn bát tiên ra bên tay phải đặt một chiếc giường, còn lại trống rỗng.
Ùng ục ùng ục!
Trong tầm mắt của Lâm Phàm thấy lư hương trên bàn bát tiên thay đổi, bên trong không phải hương tro mà biến thành máu đỏ, chảy ùng ục như suối phun.
Nếu người bình thường thấy cảnh này sẽ sợ đến hồn vía lên mây, chạy trốn từ lâu.
Nhưng ở trong mắt Lâm Phàm thì không đáng gì, chảy ít máu có thể hù chết người sao?
Vậy trước kia hắn đập người thành thịt vụn chẳng phải là nên ói tại chỗ?
Lâm Phàm uống cạn bình rượu quăng sang bên, gặm chân quạ, đi tới gần bàn bát tiên. Hắn mặc kệ trong lư hương chảy bao nhiêu máu, hắn bưng lư hương lên chổng ngược đít, không có giọt máu nào đổ ra ngược lại nhiều hương tro rơi xuống.
Lâm Phàm ngạc nhiên:
- Kỳ lạ.
Sinh Tử Thâm Uyên thật là thần kỳ, cứ nghĩ thôn trang nhỏ yên tĩnh nhưng xem ra hắn đã lầm.
Yên tĩnh cái khỉ gì, luôn xuất hiện các loại vấn đề.
Đồ án trên tường hấp dẫn Lâm Phàm chú ý, hắn nhìn thật cẩn thận nhưng không thấy ra đồ án là cái gì.
- Hình như giống loại nghi thức?
Lâm Phàm không quá chắc chắn, cảm giác hơi giống. Hắn nhớ kiếp trước xem hoạt hình Hắc Ám Thánh Kinh cũng có đồ án giống vậy, đương nhiên đồ án này còn khắc thứ giống phù văn nên có lẽ không như hắn nghĩ.
Lâm Phàm không hiểu đó là cái gì, có lẽ là đặc sắc của Sinh Tử Thâm Uyên.
Hắn quay đầu định đi, chợt một đôi chân mang giày đỏ từ bên trên đạp xuống, lơ lửng trong tầm mắt.
Hai chân khép chặt, chất lỏng đen nhỏ tí tách lên giày đỏ trông rất quỷ dị.
Lâm Phàm sửng sốt, tuy hắn không sợ nhưng thứ này đột nhiên xuất hiện làm tim hắn giật thót.
Lâm Phàm chậm rãi dời tầm mắt, trên bàn chân là cẳng chân, mặc váy đỏ, lên nữa là đôi tay rũ hai bên đùi. Đôi tay rất trắng, trắng như ngâm trong nước đến mục rữa, móng tay đen nhánh dài mảnh khiến người rùng rợn.
Nhìn lên tiếp, là bụng, lên nữa, hai gò núi.
Lâm Phàm thầm cảm thán:
- Hơi to.
Nhưng chưa đủ lạ, hắn nhìn lên tiếp, cần cổ vừa trắng vừa mảnh. Nhìn đến phần đầu thì thấy ngẹo cổ, thè lưỡi dài ra, mắt trợn trắng, trắng như lớp màng thịt.
Chất lỏng đen chảy ra từ tròng mắt màu trắng này.
Tuy nữ nhân treo cổ này không có con ngươi nhưng Lâm Phàm cảm giác bị nhìn.
Siêu kinh dị!
Lâm Phàm đứng yên, ngước đầu lên, vừa gặm chân quạ vừa hỏi:
- Ngươi có sao không?
Tuy hắn không biết nữ nhân này là ai nhưng đang yên lành mà treo cổ thì chắc chịu uất ức gì.
Không có tiếng trả lời, như người chết.
Nhưng Lâm Phàm biết nữ nhân kia không chết, vì có hơi thở quái dị.
Lâm Phàm nói:
- Có phải ngươi bị treo nên không thể nói chuyện? Ta là phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông, con người lương thiện, chính nghĩa, thân thiện, sẽ không tấn công ai mà không có lý do. Ta thấy ngươi bị treo khó nói chuyện, đừng gấp, chờ ta ăn xong cái chân này sẽ thả ngươi xuống.
Lâm Phàm vùi đầu cắn chân quạ, ăn thật ngon.
Nữ nhân treo lơ lửng cái đầu cứng ngắc xoay, mỗi lần xoay sẽ răng rắc.
Lâm Phàm cười nói:
- Đừng gấp, rất nhanh ăn xong, ngươi cố chịu đựng một chút rồi bản phong chủ sẽ thả xuống cho.
Nghe câu đó, trong tròng mắt trắng của nữ nhân treo cổ lóe tia sáng kinh dị, có lẽ không ngờ gặp loại con mồi như vậy.
Nữ nhân treo cổ giọng trầm thấp tạo không khí kinh dị nói:
- Ta rất cô đơn, ngươi có thể cùng ta không?
Lâm Phàm ăn nhanh:
- Cô đơn à, biết rồi, chắc chắn sẽ cùng ngươi. Đêm nay ta ở lại đây, đừng gấp, chờ ta ăn xong sẽ kể chuyện cho nghe, như công chúa Bạch Tuyết đại chiến Bảy Chú Lùn, hay hồ lô oa tranh sủng ký, đều là câu chuyện rất thú vị, ngươi sẽ rất thích.
Nữ nhân treo cổ hỏi:
- Ngươi sợ ta không?
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn:
- A? Sợ ngươi làm gì? Ngươi có gì đáng sợ sao?
Hắn không biết nữ nhân treo cổ này là cái gì, không lẽ là yêu thú hình người? Nhưng biết nói chuyện là rất giỏi, chờ chút nữa phải giao lưu hỏi xem trong Sinh Tử Thâm Uyên này có những gì.
Như con yêu thú lúc trước nếu chịu giao lưu với hắn thì đã không chết, thật tiếc.
Nữ nhân treo cổ này khá tốt, có chút trí tuệ, biết nói chuyện.
Nói chuyện là điều cơ bản của sinh linh cao đẳng, không giao lưu thì không có hòa bình.
- Được rồi, được rồi, bản phong chủ thả ngươi xuống bây giờ đây.
Lâm Phàm không bỏ qua xương, nuốt hết vào bụng, sau đó ôm chân nữ nhân treo cổ định thả người xuống.
Nhưng hắn mới ôm đã thả tay ra:
- Giày của ngươi dính đồ dơ, bản phong chủ tháo ra trước, chờ chút mang vào.
Lâm Phàm cởi giày đỏ của nữ nhân treo cổ ra, lộ ra đôi chân nhỏ nhưng da gót chân vẫn trắng rùng rợn.
- Đi nào!
Lâm Phàm nâng lên, ôm nữ nhân treo cổ xuống đặt dưới đất.
Lâm Phàm nhìn đối phương, nói:
- Giờ thì tốt rồi, thụt lưỡi về rồi chúng ta tâm sự.
Tuy Lâm Phàm biết nữ nhân treo cổ không phải thứ tốt lành gì, nhưng hiếm khi gặp một vật sống biết nói, phải giao lưu một phen.
Nữ nhân treo cổ nhìn Lâm Phàm, không biết nên nói cái gì, tình huống bình thường không nên như vậy.
Con mồi trước mắt biểu hiện ra sự bình tĩnh vượt sức tưởng tượng của nàng, không có chút phản ứng khác lạ.
Lâm Phàm đi ra ngoài:
- Chỗ này hơi lạnh, bản phong chủ mang ngươi đi qua đống lửa bên kia sưởi ấm tay, có chuyện gì chúng ta tâm sự từ từ, không gấp.
Lâm Phàm thấy nữ nhân treo cổ còn ở trong phòng thì ngoắc tay:
- Lại đây, đứng đực mặt ra đó làm gì, ngớ ngẩn à?
Thấy nữ nhân treo cổ nhấc chân đi ra thì Lâm Phàm đi tiếp.
Nơi này rất kỳ lạ, gặp yêu thú đã kỳ, đến một thôn trang đụng phải nữ nhân treo cổ cũng lạ lùng, thật là thần kỳ.
Bên đống lửa.
Lâm Phàm lấy ghế đá ra, ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn nữ nhân treo cổ:
- Cứ ngồi đại chỗ nào, trong địa bàn của ta thì yên tâm, sẽ không có chuyện gì.
Nữ nhân treo cổ nhìn Lâm Phàm bằng tròng trắng mắt, luôn đứng yên không nhúc nhích, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không sợ ta?
Dứt lời, một thanh trường kiếm gác ngang trên cổ nữ nhân treo cổ.
Lâm Phàm cầm nữ nhân treo cổ:
- Bản phong chủ lặp lại lần nữa, không sợ ngươi, nhưng hiện tại bản phong chủ hỏi ngươi có sợ bản phong chủ không? Nếu ngươi nói không sợ sẽ chém chết ngươi.
Nữ nhân treo cổ phát ra tiếng cười âm u:
- He he!
Lưỡi đỏ au thè ra liếm mũi kiếm, thân hình nữ nhân treo cổ mờ ảo:
- Ngươi không sợ ta?
Thanh âm vang vọng trong thôn trang, không biết ở phương hướng nào.
Lâm Phàm nhướng mày nói:
- Trở về!
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra, trừng mắt nhìn.
Một bóng đỏ bay ra từ giữa hư không, Lâm Phàm đóng Hữu Sắc Nhãn Tình, túm lấy đối phương, trường kiếm vẫn gác trên cổ.
- Làm gì đấy? Bản phong chủ hỏi ngươi muốn làm gì? Nghịch thiên à? Nói chuyện bình thường được không, hỏi ngươi có sợ ta không?
Nữ nhân treo cổ hết hồn, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trường kiếm gác trên cổ nhích nhẹ cắt đứt lớp da.
Nữ nhân treo cổ rớt tròng mắt:
- Biết ta là ai không?
Lâm Phàm hơi khó chịu, cảm giác người Chân Tiên giới thật khó giao lưu, sinh linh biết nói chuyện trong cấm địa cũng khó nói chuyện, mệt tâm.
- Vậy ngươi biết bản phong chủ là ai không? Bản phong chủ hỏi ngươi, bây giờ có sợ không? Cho một giây cơ hội, nếu ngươi nói không sợ sẽ một kiếm cắt cổ.
- Một.
Giọng nữ nhân treo cổ run run, nghe âm trầm khiến người kinh dị:
- Sợ!
Bốp!
Lâm Phàm tát nữ nhân treo cổ, khó chịu nói:
- Không biết nói chuyện hay sao hả? Nói đàng hoàng đừng run, giống như ta, nói năng đàng hoàng, sợ, sợ, nghe rõ chưa? Run giọng cho ai nghe hả? Cho ngươi một cơ hội nữa, phải nắm chắc, có sợ không?
Nữ nhân treo cổ run lẩy bẩy, dường như rất tức giận nhưng cuối cùng nói giọng bình thường:
- Sợ.
- Vậy mới phải, nói bình thường. Tuy ngươi không phải này nọ nhưng bản phong chủ sẽ không nhìn bằng ánh mắt kỳ thị. Chúng ta còn xa lạ, không thể mở rộng lòng trao đổi nên bản phong chủ sẽ kể chuyện cho ngươi nghe trước, câu chuyện tên là công chúa Bạch Tuyết đại chiến Bảy Chú Lùn. Truyền thuyết ở Đông Thắng Thần Châu có một nước Ngạo Lai, trong đất nước đó có một Hoa Quả sơn, trên núi có một tảng đá tên là bảy lùn thấp, sau cùng biến thành một người nên gọi là Bảy Chú Lùn. Hoa Quả sơn có một nữ công chúa tên là công chúa Bạch Tuyết . . .
- Từ sau trận chiến đó công chúa Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn sống một cuộc sống hạnh phúc. Sau đó công chúa Bạch Tuyết sinh ra một hạt giống, đây là ngoại truyện, tiếp theo đến hồ lô oa tranh sủng ký, nhưng thôi tạm không kể. Ngươi thấy bản phong chủ kể chuyện thế nào?
Lâm Phàm nhìn nữ nhân treo cổ, phát hiện tâm thái của mình trở nên tốt hơn, còn biết kể chuyện cho cô nương nghe, có lẽ đây là sự tiến bộ nội tâm.
Còn về câu chuyện hay không? Lâm Phàm cảm thấy rất tốt, là sự tiến bộ lớn.
Nữ nhân treo cổ gật đầu nói:
- Nghe rất hay.
Lâm Phàm cười nói:
- Nghe hay là được, đã kéo gần quan hệ của chúng ta rồi thì có thể mở rộng cửa lòng tâm sự. Bản phong chủ hỏi ngươi, ngươi cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận