Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 578: Sức hấp dẫn nhân cách của ta mạnh vậy?

Yên tĩnh.
Khi Lâm Phàm hỏi nữ nhân treo cổ là cái gì thì nữ nhân treo cổ ngậm miệng không nói, biểu tình bình tĩnh, yên lặng nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
Lách tách!
Khúc gỗ trong đống lửa phát ra tiếng nổ.
Trừ tiếng động đó ra không có thanh âm nào khác.
Lâm Phàm hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không biết mình là cái gì? Vậy thì tội nghiệp quá.
- Có người . . .
Giọng nữ nhân treo cổ trầm thấp hơn, ngước đầu lên nhìn ra sau lưng hắn:
- Hắn hỏi ta là cái gì, các ngươi có thể nói cho hắn chúng ta là cái gì không?
Xuất hiện khủng hoảng, Lâm Phàm từng gặp cảnh giống vậy, xem phim ma nhiều cũng thành thói quen.
Nhưng bây giờ Lâm Phàm suy nghĩ là sau lưng hắn có người thật không? Hắn cảm giác thì đằng sau trống rỗng, nhưng nữ nhân treo cổ không phải thứ bình thường, đồng bạn của nàng cũng sẽ không bình thường.
Xuất hiện sự lựa chọn.
Quay đầu nhìn xem là ai rồi bị nuốt trọn.
Hoặc đập chết nữ nhân treo cổ trước mặt rồi ngoái đầu nhìn xem, vẫn bị nuốt mất.
Hoặc không tin tưởng, vẫn ngồi tại chỗ, chờ sau lưng thò ra bàn tay quỷ quái khô gầy đặt lên vai, vang lên câu hỏi ‘Có thấy đầu của ta đâu không’, theo tình huống bình thường thì hắn sẽ dựng đứng lông tơ, ôm đầu bỏ chạy.
Nhưng những lựa chọn đó là đối với người bình thường, còn với hắn thì chúng không tồn tại.
Lâm Phàm quay đầu muốn xem có thứ gì:
- Còn có đồng bạn? Vậy rất tốt, vô cùng hoan nghênh.
Liếc mắt một cái làm hắn ngơ ngẩn.
Bà nội nó, nguyên gia đình kéo tới.
Một bà lão lưng còng chống gậy, hai bên tóc bạc rũ xuống trán, mặt lớn, miệng cũng lớn, luôn cười nhưng cái miệng không có răng trông rùng rợn.
Một nam nhân trung niên mất nửa bên đầu, còn lại nửa bên có con bò sát dài mảnh đang bò.
Một đứa bé hai tay nâng cái đầu người chết không nhắm mắt.
Ba người đứng thành một hàng lẳng lặng nhìn Lâm Phàm.
Nữ nhân treo cổ chậm rãi đến gần, bốn người xếp hàng, chỉ lẳng lặng nhìn.
Lâm Phàm không hiểu bốn tên này muốn biểu đạt cái gì:
- Làm vậy là sao?
Đừng nói Lâm Phàm không xem hiểu, bà lão lưng còng trong lòng dậy sóng thần. Chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy, bốn người cùng xuất hiện, đứng chung với nhau có thể hình thành uy thế hoặc nên nói là siêu khủng bố.
Ngàn năm trước có một người chống cự đến lúc bọn họ cùng xuất hiện, nhưng khi thấy bốn người thì chạy vắt giò lên cổ, không biết kết cục cuối cùng thế nào.
Tình hình hiện giờ làm Lâm Phàm hơi khó xử, không biết có ý gì, đối phương muốn biểu đạt cái gì.
Lâm Phàm đành chủ động lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:
- Mấy người khỏe.
Hắn đến gần bốn người, nói sao thì vẫn phải tìm hiểu rõ tình huống, nếu không được chỗ tốt gì mà nói nhiều như thế thì lãng phí nước miếng.
Đứa bé ném đầu người về phía Lâm Phàm:
- Ca ca, chúng ta chơi banh đi!
Đầu người xoay tròn trên không trung, khuôn mặt dữ tợn luôn hướng về Lâm Phàm.
Lâm Phàm lấy nồi ra tùy tay đập:
- Tốt.
Cái đầu bị đập bay mất tiêu.
Đứa bé ngây người không tin được, nó đã ném cái đầu này nhiều lần nhưng không ai dám đón lấy, có người thấy đầu người sẽ hốt hoảng chạy trốn.
Nam nhân trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Phàm:
- Ngươi thấy một nửa mặt của ta không? Ta ăn đồ luôn bị rớt ra.
Lâm Phàm giơ tay, kiếm khí tung hoành trực tiếp cắt nửa bên mặt còn lại của nam nhân trung niên.
- Sau này không ăn thì sẽ không rớt. Được rồi, mời ngồi.
Lâm Phàm cảm thấy nên bày ra chút hung uy, nếu không mấy thứ quỷ dị không biết mình tàn nhẫn cỡ nào.
Lâm Phàm đến trước mặt bà lão lưng còng, khom người mở miệng hỏi:
- Lão nãi nãi bị mất cái gì không? Hay muốn chơi gì?
Không khí yên tĩnh.
Bà lão lưng cong ngừng cười, hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Giọng điệu của bà rất nghiêm túc, bắt đầu nhìn thẳng vào người trẻ tuổi trước mắt.
- Nhiều năm trôi qua chưa từng có nhân loại giống như ngươi vào đây mà không sợ chút nào, không khủng hoảng. Ngươi rốt cuộc là ai?
Bà lão không tin được, đôi mắt híp thành khe hở hẹp luôn nhìn người trẻ tuổi trước mắt.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- A? Thì ra biết nói chuyện bình thường, xem ra các ngươi biết bản phong chủ là nhân loại. Nếu đã hỏi thì bản phong chủ sẽ nói cho biết. Bản phong chủ là phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông, đi vào đây chơi.
Lâm Phàm hỏi:
- Nếu bản phong chủ lộ ra khủng hoảng hoặc sợ hãi thì sẽ ra sao?
Bà lão trả lời:
- Sẽ chết. Chàng trai, ngươi đã vượt qua thử thách của chúng ta, có thể vào một nơi, đi theo ta.
- Ô?
Không lẽ là kỳ ngộ trong truyền thuyết? Qua thử thách là có thể đi vào tìm kho báu?
Nếu đúng vậy thì thật tốt.
Bà lão dẫn hắn đến một căn nhà gỗ nằm ngay giữa thôn trang.
Bà lão nói:
- Chàng trai hãy đẩy cửa bước vào trong, đây là đường duy nhất, được chúng ta thừa nhận là có thể đến nơi tiếp theo, có lẽ chỗ đó là nơi ngươi muốn tìm.
Lâm Phàm dừng bước, nhìn mặt bốn người.
Đứa bé cười, nam nhân trung niên không cười được, bà lão cười.
Chỉ có nữ nhân treo cổ nhẹ lắc đầu, dường như đang nói đừng đi vào.
Những nụ cười tràn ngập thiện ý như muốn nói chúng ta xem trọng ngươi.
- Ừ, không ngờ vận may của bản phong chủ tốt như vậy, gặp những việc này. Tốt, chờ bản phong chủ trở lại sẽ mang quà về cho ngươi.
Lâm Phàm đẩy mở cửa gỗ, trang trí bên trong hơi khác với nhà gỗ khác.
Lâm Phàm bước vào trong ánh mắt mong đợi của bà lão.
Hắn đứng trong nhà cười nhìn bốn người ở bên ngoài.
Bà lão nhìn Lâm Phàm, cũng cười, nụ cười ngày càng tươi. Khi cửa gỗ khép kín thì nụ cười của bà lão trở nên dữ tợn.
Cái bóng của họ kéo dài ra, hiện ra bóng dáng ác ma dữ tợn.
Cây hòe ở cửa thôn đung đưa lá cây rì rào.
Lâm Phàm vào nhà gỗ, nhiều khói đen trào ra bao phủ căn nhà. Nhà gỗ chảy máu lan tràn xuống đất, dung nhập vào người bà lão.
Khi những giọt máu này bị hấp thu thì khói đen vòng quanh ngoài nhà gỗ tan biến hết.
Tất cả trở lại bình tĩnh.
Chỉ có bốn người yên lặng đứng.
Giọng bà lão rất trầm thấp:
- Chờ mục tiêu tiếp theo.
Bà lão định đi bỗng thấy cảnh làm bà ta kinh sợ.
Két!
Cửa gỗ bị đẩy mở.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Lão nãi nãi, có đường gì đâu, ta đợi nửa ngày ở bên trong rồi, đi đường nào hả?
Bà lão nhìn người trẻ tuổi trước mắt, còn sống? Con ngươi co rút, bà ta như gặp quỷ không kiềm được thụt lùi một bước.
Phát hiện mình thất thố, bà lão làm bộ bình tĩnh nói:
- Người trẻ tuổi, không thể nào.
Lâm Phàm bước ra:
- Có gì mà không thể nào, là ngươi nói ta qua thử thách, nếu không tin thì các ngươi tự vào xem, bên trong thật sự không có đường.
Lâm Phàm đẩy ba người đi vào, để nữ nhân treo cổ lại bên ngoài.
Bà lão đi vào nhà:
- Không thể nào!
Người trẻ tuổi này làm sao sống được? Chuyện đó không thể xảy ra, chẳng lẽ khâu nào bị trục trặc?
Nhìn ba người đi vào, Lâm Phàm đứng ngoài cửa lẳng lặng đóng cửa lại, hắn nhìn nữ nhân treo cổ đứng một bên.
Lâm Phàm hỏi:
- Cô nương, mới rồi nàng lắc đầu có thể vì kêu ta đừng vào? Ta ngốc không xem hiểu nên giờ muốn hỏi rõ.
Giọng nữ nhân treo cổ trầm thấp hơi run:
- Ngươi không nên tới nơi này . . .
Lâm Phàm nghe giọng đó thì bực mình:
- Quên ta mới nói gì với ngươi?
Run gì mà run, nói chuyện bình thường được không?
Nữ nhân treo cổ sửng sốt, giọng điệu bình thường lại:
- Ngươi không nên tới nơi này, bây giờ đi còn kịp.
Nghe cô nương nói câu đó Lâm Phàm suy tư, khó tin nói:
- Sức hấp dẫn nhân cách của bản phong chủ lớn đến thế sao, vào đây cũng được đối xử thân thiện.
Mặt nữ nhân treo cổ không biểu tình nói:
- Ngươi kể chuyện rất êm tai, công chúa Bạch Tuyết rất hạnh phúc . . .
Lúc này cửa gỗ mở, bà lão muốn đi ra. Lâm Phàm cầm nồi không thèm nhìn bà ta đã đập một phát, bà ta bị đánh lùi về nhà.
Trong nhà vọng ra các tiếng mắng chửi, nhưng Lâm Phàm không thèm để bụng.
Lâm Phàm cười hỏi:
- A, thì ra là muốn nghe kể chuyện, có phải muốn nghe chuyện hồ lô oa tranh sủng ký?
Quả nhiên chuyện cổ tích trẻ em thời xưa rất hấp dẫn.
- Đúng . . .
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Lại run giọng?
Nữ nhân treo cổ nói:
- Quen rồi, khó sửa.
Trong nhà vọng ra tiếng mắng của bà lão:
- Sinh linh, ta muốn nuốt ngươi, ta muốn nuốt ngươi!
Giọng âm u của đứa bé và nam nhân trung niên cũng vang lên:
- Ta muốn bẻ đầu của ngươi!
- Ta muốn nửa bên mặt của ngươi.
Lâm Phàm nhíu chặt mày dặn:
- Hãy chờ ở đây, đừng nhúc nhích!
Lâm Phàm cầm nồi đẩy cửa ra, bước vào trong, khép cửa lại.
Tiếng mắng chửi âm trầm mà tức giận bỗng biến thành tiếng gào thê lương, tiếng nồi đập bôm bốp.
Lâm Phàm vừa dùng bạo lực vừa mắng chửi.
- Nuốt, bản phong chủ cho ngươi nuốt Lang Nha Bổng này!
- Thằng nhóc nhà ngươi, muốn bẻ đầu? Ngươi có mấy cái đầu có thể bẻ?
- Đã nói với ngươi rồi, ngươi không cần mặt, còn muốn gì nữa, muốn ăn đòn hả!
Binh bốp lách cách, trong phòng vô cùng thê thảm, tiếng la hét nối liền không dứt. Mãi đến hai mươi phút sau thanh âm mới ngừng.
Nữ nhân treo cổ đứng cạnh cửa, thờ ơ lạnh nhạt với chuyện xảy ra bên trong, vì nàng không có chút xíu quan hệ gì với người ở bên trong.
Trước kia chỗ này có mười mấy người nhưng bây giờ chỉ còn lại bốn người bọn họ, nếu ít thêm chút nữa cũng không làm nàng xúc động.
Lâm Phàm đẩy cửa đi ra, nồi dính chất lỏng màu xám đen, hắn vung nồi hất chất lỏng bay ra.
Lại nhìn trong nhà, ba bóng người nằm la liệt không còn tri giác, hoặc nên nói là không có hơi thở.
- Làm xong rồi, bọn họ không biết rằng đời bản phong chủ ghét nhất là người ta nói dối. Hại ta vui vẻ, thất vọng quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận