Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 580: Đã đến phút so đấu chỉ số thông minh

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Rời đi rồi?
Nữ nhân treo cổ mặc áo cưới cúi đầu đứng yên.
- Cây hòe đại ma đã đi, ma mặt cười chết rồi, ma hái đầu đã chết, ma nửa mặt đã chết, vậy về sau chỗ này do ta làm chủ. Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười âm trầm từ từ phát ra từ miệng nữ nhân treo cổ.
Trong thôn bốc lên khói đen.
- Công chúa Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn, ta rất thích, ta là công chúa Bạch Tuyết, ngươi chính là Bảy Chú Lùn . . . he he.
Giọng nữ nhân treo cổ run run, tiếng cười hơi rùng rợn. Nàng chậm rãi bay tới miệng giếng ngâm nga bài nhạc kịch mới được Lâm Phàm dạy, từ từ chìm xuống.
Thôn trang lại yên tĩnh như không có gì xảy ra.
Lâm Phàm rời khỏi thôn trang, đi khắp nơi, mục đích của hắn chỉ có một, đó là gặp yêu thú khủng bố rồi đánh chết.
Con yêu thú kia cho Lâm Phàm số điểm quá khổng lồ, lớn đến siêu khủng.
Trong Sinh Tử Thâm Uyên khó phân rõ ngày đêm, vì chỗ này rất kỳ lạ, chuyển đổi ban ngày và đêm tối không theo quy luật.
Lâm Phàm không biết mình vào đây đã bao nhiêu ngày.
- Nơi này là . . .?
Lâm Phàm đang đứng ở lối vào hiệp cốc, đường rộng rãi, ngoài rìa lối vào có chữ.
[Cực kỳ nguy hiểm, cấm đi vào.]
Bảy chữ này viết bằng máu, rất khủng bố.
Chỗ lối vào và trong hiệp cốc có nhiều xương trắng, không phải nguyên bộ mà như bị thứ gì gõ bể thành nhiều mảnh.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Đường hiệp cốc này rất nguy hiểm, còn có người tốt nhắc nhở mình, quả nhiên thế giới này tràn ngập tình yêu.
Sau đó hắn nghênh ngang đi vào trong.
Khi Lâm Phàm nhấc chân đạp bước vào thì trong óc nổ vang tiếng cảnh cáo:
- Người đi vào sẽ chết!
- Chết thì chết, không phải chưa từng chết, làm quá.
Lâm Phàm không biết ai nói bên tai mình nhưng cảm giác đối phương quá coi thường người.
Chết chứ có gì ghê gớm.
Chân đạp xuống nền đất đường hiệp cốc.
- A!
Lâm Phàm vừa bước vào, không khí bốn phía thay đổi ngay.
Xoẹt đùng!
Trên bầu trời hiệp cốc xẹt qua tia chớp.
Uy thế khủng bố đến tột độ từ thiên địa đè xuống, dường như sinh linh nào cũng sẽ tan biến thành tro dưới uy thế khủng bố đó.
Lâm Phàm ngước đầu lên, giật nảy mình, uy thế ngưng tụ thành thực chất?
Hắn chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Uy thế giống như hơi thở, không thấy được, không thể sờ, chỉ có thể cảm nhận bằng tinh thần. Bây giờ loại uy thế này ngưng tụ thành thực thể thì phải khủng khiếp đến mức nào?
Dù là Thần cảnh cũng không thể làm đến bước này.
Lâm Phàm cực kỳ kinh thán, tim đập rộn ràng:
- Lợi hại, đây mới là nơi mình muốn tìm, mới là đường hiệp cốc đã cuồng bạo như vậy thì phía sau càng ghê hơn nữa.
Hắn rất hưng phấn.
Uy áp ngưng tụ thành thực thể đè xuống, khi chạm vào người Lâm Phàm thì xuyên qua hắn.
- Thần kỳ.
Lâm Phàm nhìn một lúc rồi lắc đầu, không nghĩ nhiều, tiếp tục đi tới trước.
Hiệp cốc cao vút đâm mây không thấy đỉnh, không biết nó cao bao nhiêu, xương trắng rải rác tô sắc màu nguy hiểm cho hiệp cốc này.
Dù sao nhiều người chết ở đây thì chắc chắn rất khủng bố.
- Có lẽ chủ nhân những bộ xương trắng bị uy áp nghiền nát, nhưng rất đáng tiếc, bản phong chủ không sợ uy áp nào, cứ đè thoải mái, đè chết được ta xem như các ngươi thắng.
Lâm Phàm nghênh ngang đi.
Lâm Phàm chợt thấy có thứ phát sáng trong đống xương trắng.
- A, bảo bối!
Lâm Phàm chạy nhanh qua, đẩy xương trắng sang bên, mắt sáng như đèn pha. Đây là một chiếc trữ vật giới chỉ, không ngờ còn lưu giữ hoàn chỉnh không bị hư hao.
- Kỳ lạ, dưới uy áp như vậy mà còn giữ hoàn chỉnh được, rất thần kỳ.
Lâm Phàm đứng thẳng dậy, nhìn qua khóe mắt thấy phía xa có thứ phát sáng lấp lánh.
- Cái gì? Lại có một chiếc?
Lâm Phàm không xem bên trong có cái gì, cảm giác con đường này nhiều tài phú, hớn hở chạy tới đẩy xương trắng ra, nhặt thứ phát sáng lên, lại một chiếc trữ vật giới chỉ.
- Không ngờ kiếm tài phú đơn giản như vậy, Sinh Tử Thâm Uyên không uổng là cấm địa.
Lâm Phàm thầm mừng, cảm giác vui sướng khó tả.
Trong đường hiệp cốc có một bóng dáng như cá lặn vào nước, bơi vui vẻ.
Đi chỗ đó, chạy qua chỗ kia, mỗi lần đều có thu hoạch phong phú.
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Phàm nhặt mót hơi mệt, hắn xoa eo thở ra:
- Mệt quá, không ngờ nhặt nhẫn cũng mệt đừ người.
Lâm Phàm cảm giác nơi này dành riêng cho mình, quá hoàn mỹ.
Uy áp ngưng tụ thành thực chất tuy rất khủng bố, dù có người nhờ vào tiên bảo chống cự nhưng con đường dài như vậy, sao có thể chống chọi đến phút cuối được.
Từ phía đầu con đường đi đến chỗ này là biết, đoạn đầu có nhiều xương trắng, càng đi tới thì xương càng ít ỏi.
Hiển nhiên những cường giả này tự tin quá mức, một trong ba sai lầm lớn nhất cuộc đời.
Ta làm được.
Khi cảm giác không chịu nổi nữa, muốn chạy về đã không kịp, bị uy áp nghiền áp ở lại đây.
Làm Lâm Phàm tò mò là phía cuối đường hiệp cốc này có cái gì, hắn không tin đường hiệp cốc khó đi qua mà cuối đường không có đồ vật.
- Không còn nữa, hiển nhiên người từng đến đây không thể đi xa hơn nữa.
Con đường phía trước hoang vắng, không có bộ xương, dù là người mạnh nhất cũng chỉ có thể chống đỡ đến mức này.
Lâm Phàm đi tới trước.
Uy áp bao phủ trên trời thay đổi, lúc trước là ngưng tụ thành thực chất, giờ phút này uy áp không phải thực chất nữa mà thêm tia chớp nhỏ trong đó.
Có lẽ uy áp ở đây khủng bố hơn chặng đường đầu.
Phía trước có bóng người hấp dẫn Lâm Phàm chú ý.
- Cái gì? Có người có thể đi đến đó?
Lâm Phàm không biết uy áp nơi này khủng bố đến mức nào vì hắn không cảm nhận được, nhưng uy áp có thể ngưng tụ thành thực chất hiển nhiên người bình thường không thể chống cự.
Ngay khúc lối vào tu sĩ Chân Tiên cảnh đã không chống cự nổi.
Có thể đi đến đoạn đường này thì khủng bố cỡ nào?
Lâm Phàm ngước đầu lên, uy áp bên trên đen nhánh dày nặng, sấm sét đan xen hình thành một loại khủng bố.
Lâm Phàm đến gần bóng dáng kia, chỉ còn bộ xương quỳ một gối xuống đất, xương toàn thân có màu xám, trên mỗi khúc xương khắc phù văn bí ẩn mờ tối.
- Đây không phải nhân loại.
Trên trán bộ xương trắng có hai cái sừng gấp khúc, thân hình mục rữa nhưng sừng còn nguyên không sứt mẻ. Trong lồng ngực có lớp bao bì trái tim khô héo.
Tuy đã chết nhưng mắt vẫn nhìn phía trước, tận cùng gần trong gang tấc mà không thể với tới.
Lâm Phàm lẩm bẩm, tay sờ xương trắng:
- Ngươi muốn đi qua nhưng không tới được, chết ở đây có lẽ cũng là sự bi ai. Tuy không biết ngươi là ai nhưng xem bộ xương của ngươi hơi huyền diệu, bản phong chủ sẽ thu ngươi, mang ngươi cùng đi qua.
Khi đầu ngón tay của hắn chạm vào thì bộ xương trắng hóa thành tro bay trên không trung.
Lâm Phàm hơi ngợng ngùng thả tay xuống, lắc đầu, chết lâu quá rồi, có lẽ dựa vào ý chí cuối cùng chống đỡ bộ xương không mục.
- Không có gì hết, bộ xương trắng này còn thua phía trước.
Lâm Phàm cẩn thận tìm kiếm nhưng không thấy trữ vật giới chỉ, có thể đi đến đây chắc chắn là tồn tại mạnh đến đáng sợ, ai ngờ không có gì hết, thật khiến người tiếc nuối.
Lâm Phàm không ngừng lại, tiếp tục đi tới trước.
Nhiều người đều muốn đi qua chỗ này thì chắc chắn phía cuối đường có cái gì, là thứ mọi người muốn có được.
Ít nhất biết rằng bộ xương trắng đi đằng trước nhất biết bên trong có cái gì nên mới cố chấp, còn những người chết sau thì chắc vì tò mò, lòng tò mò hại chết bọn họ.
Khi Lâm Phàm bước ra con đường hiệp cốc thì cảnh tượng trước mắt biến đổi rất lớn.
Như mặt trời mặt trăng thay đổi, tất cả biến đổi to lớn.
Giương mắt nhìn mênh mông vô bờ.
Mặt đất phía xa có cái bóng hình tròn mơ hồ, không thấy rõ là thứ gì nhưng cảm giác như cối xay, lúc này còn đang chuyển động.
- Chỗ đó có vấn đề, có lẽ bảo bối mình muốn tìm nằm ở đó.
Mắt Lâm Phàm lấp lóe tia sáng, hóa thành luồng sáng bắn đi xa.
Hắn không sợ hãi cái gì, vì tài phú có thể hy sinh mạng nhỏ.
Lâm Phàm lơ lửng trong hư không nhìn rõ thứ trước mắt, mình há hốc mồm:
- To quá!
Một cái cối xay khổng lồ lơ lửng trong thiên địa chậm rãi xoay tròn, không biết thứ đó là gì nhưng nhìn sơ là biết không tầm thường.
Quan trọng không phải cái cối xay mà là bên dưới nó có một người khổng lồ ngồi xếp bằng, người khổng lồ rất lớn, dù khoanh chân vẫn như ngọn núi lớn. Cơ bắp của người khổng lồ như ngọn núi nhỏ nhô lên, cho người cảm giác rung động đến tột độ.
Các sợi xích từ cối xay rũ xuống quấn quanh thân thể người khổng lồ, xích sắt lóe tia sáng âm u, bắn ra tia sáng đâm xuyên thiên địa.
Một giọng nói như sấm nổ vang bên tai Lâm Phàm, làm người ù tai:
- Đã lâu không có sinh linh có thể tới nơi này, hoặc có lẽ chưa từng có.
- Ai đó?
Biết rõ còn cố hỏi, nhưng người mạo hiểm vào cấm địa phải nói câu kinh điển này, nhìn đối phương là biết trùm lớn, phải cho người ta một cơ hội biểu hiện.
- Ngô là Thế Giới Chi Chủ.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn thân hình cao thật cao:
- Ngươi là Thế Giới Chi Chủ? Ta không tin.
Người khổng lồ mở miệng nói:
- A, ngươi không tin? Vậy tại sao ngươi đến đây? Chẳng lẽ không phải vì tìm bản chủ, muốn bản chủ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi?
Lâm Phàm nói:
- Không, ta đến du lịch, thấy chỗ này lạ nên vào xem. Thôi, ngươi tiếp tục, ta đi chỗ khác xem sao.
Lâm Phàm đã nghĩ rồi, nếu tên này kêu lại bản phong chủ thì chắc chắn có vấn đề.
- Xin chờ đã!
Quả nhiên có vấn đề!
Đã đến phút so đấu chỉ số thông minh.
Ta sẵn sàng rồi, mời ra đề mục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận