Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 582: Ta không đi! Ta không đi!

Ánh mắt của Lâm Phàm bị cảnh lạ trước mặt hấp dẫn.
Vô số pho tượng sừng sững trên mặt đất hoang vắng, các pho tượng hình dạng khác nhau, có rồng, cọp, binh khí đủ loại.
Quan trọng là bên trên các pho tượng có vết nứt, những vết nứt bị thứ giống xích sắt trói Ma Tổ quấn kín khe nứt.
Lâm Phàm hỏi:
- Đây là cái gì?
Ma Tổ nói:
- Nhân loại, ngươi không thể thất hứa, thả ta ra, chỉ cần ta ra ngoài thì sẽ từ từ nói cho ngươi.
Lâm Phàm xua tay:
- Đừng gấp, nói cho ta biết những thứ này là gì? Rất mới lạ.
Lâm Phàm đến trước một pho tượng đá, tượng đá rất cao, trông rất cổ xưa, dường như đã trải qua thời gian rất dài.
- Tượng rồng thật đẹp.
Xem tượng đá hình rồng rất uy vũ, mỗi mảnh vảy giáp sống động như thật, thoạt trông giá trị có lẽ không cao nhưng tài nghệ điêu khắc phi phàm, nếu đặt trên Vô Địch phong sẽ rất bá khí.
Hai tay hắn chộp một chỗ, đầu gối hơi co lại tạo thế đỡ, gồng sức nâng lên.
Lâm Phàm quát lớn:
- A!
Lực lượng khủng bố bùng nổ, hắn muốn nâng tượng đá lên.
Hắn thích tượng đá này, xem rất đẹp, rất muốn có nó.
Lực lượng bộc phát ra, đôi tay nổi gân xanh cục cục, hắn nghiến răng gồng hết sức.
Ma Tổ giật nảy mình:
- Nhân loại này định làm gì vậy?
Không lẽ nhân loại này bị điên rồi muốn di chuyển tượng đá? Hắn không biết tượng đá này là cái gì sao?
Gồng sức quá làm hắn trượt tay, ngồi bệch xuống đất.
Lâm Phàm không tin được:
- Lợi hại, dùng hết sức lực rồi mà không nhúc nhích chút nào, nặng quá vậy.
Tượng đá này tuy lớn nhưng không thể to hơn vùng đất mạo hiểm, hắn có thể di chuyển vùng đất mạo hiểm vậy mà tượng đá không nhúc nhích một li.
- Có vấn đề.
Với đầu óc trí tuệ của hắn nghĩ sơ là nhìn thấu có vấn đề.
Lâm Phàm hỏi:
- Ma Tổ, mới rồi bản phong chủ nâng lên một chút nhưng không được, ngay cả bản phong chủ cũng không thể nâng lên đủ thấy tượng đá có vấn đề, ngươi có biết thứ này là gì?
Ma Tổ rủa thầm trong bụng, còn muốn di chuyển? Nhìn sơ liền biết có vấn đề rồi, nếu không thì người nào bị khùng đặt tượng đá ở đây?
Lâm Phàm thúc giục:
- Nhân loại, khoan hỏi cái gì, thả ta ra đã.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không được, bản phong chủ luôn phải tìm hiểu rõ ràng thứ chưa biết đã.
Ma Tổ ước gì đập chết nhân loại này, nhưng bất lực trong hoàn cảnh hiện tại, đành giải thích cho nhân loại nghe.
- Những tượng đá này đại biểu vực ngoại giới, mỗi tượng đá là một vực ngoại giới. Tượng rồng là Long giới, ngươi muốn di chuyển tượng đá này hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày, vì nó là sức nặng đại biểu một vực ngoại giới, ngươi lấy cái gì di chuyển?
Ma Tổ rất muốn rít gào chửi mắng ngu xuẩn nhưng cố bình tĩnh lại, không thể nóng nảy.
- Cái gì? Long giới?
Lâm Phàm sửng sốt, hắn tu luyện Kinh Long Đại Thiên Công, trong đó có một đặc tính là cảm ứng Long giới, còn có Chân giới, Cổ giới đều biểu hiện trong đặc tính. Ban đầu hắn không hiểu dùng để làm gì, nhưng nay xem ra là vì vậy.
Không ngờ phát hiện bí mật lớn.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Nơi này có nhiều tượng đá, vực ngoại giới nhiều quá vậy.
Ma Tổ bật cười nói:
- Nhiều? Nhân loại, nhà ngươi quá vô tri, ngươi có biết vũ trụ mênh mông cỡ nào không? Dù là Ma Tổ cũng không dám nói đã đi qua hết các nơi, vì vũ trụ quá khổng lồ, ngươi sẽ không cho rằng cả vũ trụ chỉ có nhân loại các ngươi chứ?
Lâm Phàm đồng ý:
- Ừ, ta nghĩ vậy.
Ma Tổ châm chọc:
- Ngu muội, vô tri.
Lâm Phàm nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói gì?
Ma Tổ nói:
- Ngu muội, vô tri! Sao? Nhân loại không thừa nhận? Ngươi đừng quên mình mang lời thề, đừng nói nhảm nữa, mau thả bản Ma Tổ ra.
Lâm Phàm lườm Ma Tổ:
- Thả cái khỉ khô, ngươi mới nói gì? Ngươi có biết đã chọc giận bản phong chủ không? Trời phạt thì sao? Trời phạt ghê gớm lắm sao?
Nói gì chẳng được lại dám bảo hắn ngu muội, vô tri, thật là gan to bằng trời.
Ma Tổ vội sửa lời:
- Nhân loại, đừng, bản Ma Tổ dùng từ sai, đừng để bụng, có gì nói từ từ. Ngươi không rõ cũng bình thường, dù sao ngươi chỉ sống trong Chân Tiên giới.
Phải ổn định tên này lại, đừng để hắn luẩn quẩn trong lòng bị trời phạt diệt, không biết lần sau còn có người đến đây không.
Lâm Phàm hỏi:
- Khe nứt này là sao?
Ma Tổ nhìn khe nứt, chìm trong suy tư như đang nhớ lại cái gì:
- Đây là khe nứt mà bản Ma Tổ mở ra, nhưng bây giờ đã bị thương thiên phong kín, ngăn cách đường hầm nối với khe nứt, đã vô dụng, có thể đừng chậm trễ thời gian nữa, cứu ta ra được không?
Ma Tổ rất sốt ruột, đã lề mề với nhân loại này quá lâu. Chờ khi nhân loại thả y ra thì y sẽ đại sát tứ phương, uy hiếp thiên địa.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi đợi đã.
Lâm Phàm nhìn phía xa, thấy có một sơn mạch lớn, hắn hóa thành luồng sáng bay hướng sơn mạch.
- Hắn muốn làm gì?
Ma Tổ không biết nhân loại đó muốn làm gì, cứ cảm giác đầu óc của nhân loại hơi không bình thường, từ lúc đầu đến bây giờ rồi, nhưng khó miêu tả không bình thường chỗ nào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đột nhiên đất rung núi chuyển, chỉ thấy phía xa, một dãy núi bị người nâng lên.
Ma Tổ giật nảy mình:
- Hắn định làm gì?
Y không biết nhân loại này nổi điên cái gì.
Lâm Phàm nhìn sơn mạch, so sánh với người khổng lồ, sơn mạch cao hơn nhiều. Hắn bứng nguyên sơn mạch lên, hai tay nâng sơn mạch trở về.
Ma Tổ hỏi:
- Nhân loại, ngươi muốn làm gì? Đừng dùng sơn mạch đập, vô ích.
- Bản phong chủ sẽ không đập mà định nhốt ngươi trong sơn mạch, phòng ngừa có người khác thấy ngươi.
Dứt lời Lâm Phàm ném sơn mạch lên cao, khi bay tới trên đầu Ma Tổ thì nó rớt xuống.
Ma Tổ rống to:
- Khốn kiếp! Nhân loại dám lật lọng, ngươi sẽ hối hận! A, bản Ma Tổ hận! Hận thương thiên, bị nhân loại như con kiến lừa gạt! Trời phạt hãy giáng xuống đi!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sơn mạch rơi xuống bao phủ Ma Tổ.
Lâm Phàm vỗ tay, mọi thứ thật hoàn mỹ:
- Giải quyết.
Hư không chấn động, vòng xoáy trời phạt ngưng tụ, cảnh tượng khủng bố, sấm sét đan xen, người bình thường thấy cảnh này đã sợ ướt quân, vì giờ chết đã đến.
Lâm Phàm nhìn lên trời, ngoan ngoãn nằm uống, giang hai tay hai chân ra.
- Đến đây, mau lên, đừng lề mề.
Lâm Phàm đã thói quen, bị sét đánh chứ có gì, đâu phải lần đầu tiên. Hắn đã hưởng thụ trời phạt của vùng đất Nguyên Tổ rất nhiều lần, nhưng chưa hưởng thụ trong Chân Tiên giới.
Trong sơn mạch truyền ra tiếng gầm gừ của Ma Tổ:
- Hận! Hận! Ta đường đường là Ma Tổ mà gặp nhân loại giống như ngươi, thà chết chứ không chịu cứu bản Ma Tổ ra. Bản Ma Tổ hận trời đã tạo ra tiểu súc sinh nhà ngươi!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trời phạt ngưng tụ, tia chớp như rồng giáng xuống.
Đùng!
Trời phạt làm Lâm Phàm khoảnh khắc hóa thành hư vô, không chừa chút cặn.
Mười giây sau.
Lâm Phàm xuất hiện tại chỗ, người trần truồng hơi kỳ, hắn vội lấy bộ đồ ra mặc vào.
Không cần ở lại đây nữa, thứ nên lấy thì đã lấy vào tay, thứ không thể lấy thì không di chuyển được, rất đáng tiếc. Chỉ trách thực lực của hắn không đủ mạnh, không di chuyển mấy thứ kia được, đành chờ sau này biến mạnh rồi tới nơi này nữa.
Lâm Phàm chào hỏi một tiếng rồi bước đi:
- Bản phong chủ đi đây Ma Tổ, lần sau lại đến tìm ngươi.
Giọng Ma Tổ lớn tiếng giận dữ, nhưng lần này chất chứa khó tin:
- Khoan! Ngươi không chết?
Y không tin được tiểu tử này chưa chết.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Ừ, sao vậy? Có vấn đề gì sao? Ma Tổ, đừng trách bản phong chủ, không phải bản phong chủ không thả ngươi mà vì còn chưa đến lúc. Vậy đi, chờ một thời gian nữa bản phong chủ trở lại sẽ thả ngươi ra.
Ma Tổ không biết tại sao nhân loại này không chết, y không cam lòng hỏi:
- Nhân loại, sau này thả và thả ngay bây giờ có gì khác nhau?
Lâm Phàm cười nói:
- Khác rất lớn, thả ngươi bây giờ thì bản phong chủ không đánh lại ngươi, sẽ cụp đuôi chạy. Nhưng chờ một thời gian ngắn nữa bản phong chủ tiến bộ thực lực có thể thả ngươi ra đánh chết, đừng nôn, rất nhanh sẽ tới.
Bên sơn mạch yên tĩnh.
Ma Tổ còn nói gì được?
Ma Tổ đã chắc chắn nhân loại này là đồ ngốc, khó thể giao lưu bằng ngôn ngữ, còn nói nữa cũng chỉ đàn gảy tai trâu, không chút tác dụng.
Lâm Phàm trở về bằng đường cũ, hắn ghi nhớ kỹ đường đi.
Lâm Phàm phát hiện bí mật lớn, thì ra Chân Tiên giới có nơi như vậy, không ngờ trong Sinh Tử Thâm Uyên nhốt trùm lớn.
Những tượng đá kia thật sự rất đẹp, trình độ nghệ thuật điêu khắc rất cao, không thể di chuyển về Vô Địch phong là tiếc nuối lớn trong lòng Lâm Phàm.
Bất đắc dĩ không bê lên được thì làm sao bây giờ, đành tạm gác lại.
Lâm Phàm đi dạo trong Sinh Tử Thâm Uyên thật lâu, có một chuyện làm hắn vui vẻ là đã gặp yêu thú.
Yêu thú đó khác với con lúc trước gặp, hình dạng thì vẫn kinh dị, thực lực rất mạnh. Nhưng yêu thú này to con mà trí lực không quá cao, Lâm Phàm làm hàng loạt thứ khiến người sợ, thành công từ bên trong tan rã nó.
Khiến hắn tiếc nuối là con yêu thú thứ hai này không có thứ tăng tiến giá trị khổ tu, nhưng điểm khá tuyệt.
Bốn mươi vạn điểm, con số siêu nhiều.
Lâm Phàm đã luyến tiếc không nỡ rời khỏi đây, tuy khó gặp yêu thú nhưng nếu tìm kỹ vẫn kiếm ra.
Rầm!
Một con yêu thú ngã xuống đất, bụng nổ tung, một bóng người bước ra.
- Con thứ mười, đã tích điểm được hơn sáu trăm vạn.
Bây giờ Lâm Phàm rất vừa lòng, đây mới là thiên đường kiếm điểm mà hắn tha thiết mơ ước.
Tuy yêu thú rất mạnh nhưng thật ngu muội, dù lần đầu tiên hắn không bị yêu thú nuốt chửng nhưng thử vài lần luôn sẽ thành công.
Lâm Phàm đang định tìm yêu thú tiếp thì hư không biến động.
Lâm Phàm ngạc nhiên khó hiểu:
- A? Sao bầu trời xám xịt?
Vù vù vù!
Gió mạnh thổi tới, thổi Lâm Phàm lảo đảo.
- Mợ nó!
Gió thổi càng lớn, Lâm Phàm bị cuốn bay đi xa.
- Muốn đưa ta đi đâu? Đừng ra ngoài, lẽ nào ăn thịt mà không cho ta húp canh!?
Lâm Phàm giật mình, hắn muốn ở lại, thật lòng không muốn ra đi, còn chưa thám hiểm đến tận cùng mà.
Bộp!
Hai tay Lâm Phàm ôm chặt cây cổ thà chết không buông.
- Ta không đi!
Nhưng gió to thổi mạnh như muốn thổi bay Sinh Tử Thâm Uyên.
- A!
Lâm Phàm không ngăn được nữa, cánh tay sắp thả lỏng, khoảnh khắc đó hắn cắn da cây, hàm răng cắm sâu vào.
- Chết cũng không đi!
Lâm Phàm đã cảm giác được đây là muốn đưa hắn ra ngoài, gió to tới đâu cũng đừng hòng thổi hắn ra.
Răng rắc!
Xảy ra cảnh làm Lâm Phàm kinh khủng, cây cổ bị gió to thổi bứng gốc.
- Đừng mà!
Trong tiếng hét, Lâm Phàm không ngừng xoay tròn bay đi xa.
Lan Nhược thôn.
Nữ nhân treo cổ leo lên khỏi giếng, hơi khó hiểu:
- Chuyện gì xảy ra? Là ai phá hoại Sinh Tử Thâm Uyên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận