Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 583: Đã xác nhận bằng mắt, thật sự muốn đánh người

- Sao bỗng dưng nổi gió?
Lâm Phàm không chấp nhận điều này, gió rất lớn, với tu vi của hắn mà không cách nào ổn định thân hình.
Dựa theo suy luận các mặt thì gió thổi bất ngờ như vậy không lẽ là thương thiên mà Ma Tổ nói?
Có lẽ thương thiên cho rằng hắn quá đẹp trai, nhìn gai mắt, sinh lòng ghen tỵ chăng?
- Hừ! Gì mà thương thiên công bằng, cũng ghen tỵ nhan sắc anh tuấn của bản phong chủ, muốn đuổi bản phong chủ ra Sinh Tử Thâm Uyên, thật khiến người trơ trẽn.
Lâm Phàm không cam lòng nhưng chẳng còn cách nào, gió thổi quá lớn.
Lâm Phàm né cơn gió, bay lơ lửng trên trời, hắn nhìn xung quanh, biến đổi rất lớn, chớp mắt đã bị thổi đến bên kia
Không biết qua bao lâu.
Lâm Phàm thấy phía trước có màn sáng, không biết phía bên kia màn sáng là cái gì.
Lâm Phàm giật nảy mình:
- Tình hình này là muốn đưa bản phong chủ ra.
Khó khăn mới đến một chuyến, hắn không nỡ rời đi. Lâm Phàm liều gồng hết sức nhưng vô ích, đành mặc cho gió to đưa mình ra.
Hắn xuyên qua màn sáng, tầm mắt tối sầm.
Phút cuối, Lâm Phàm thầm rít gào:
- Ta còn sẽ trở về!
Hắn chìm vào màn sáng, không cảm giác khó chịu nhưng như bị bài xích, thật sự muốn đẩy hắn ra ngoài.
Vị trí ban đầu chỉ có thể vào không thể ra, đường ra thì cần tự tìm.
Vì người đi vào đây đều chết trên đường tìm kiếm bảo bối nên khó công bố ra bên ngoài địa hình chỗ này.
Một luồng sáng đập vào mắt.
- Ài, cuối cùng vẫn đi ra.
Lâm Phàm xuyên qua màn sáng sắp rơi xuống, đột nhiên một ánh mắt quen thuộc nhìn hắn.
Đã xác nhận ánh mắt này, thật sự muốn đánh người.
Mặt Động Côn trắng bệch, người bị thương, vết máu đã khô cạn dính trên áo, trông điên điên khùng khùng:
- A! A! Lão phu muốn ra ngoài!
Khi Động Côn nhìn Lâm Phàm thì lộ rõ mừng rỡ, như rốt cuộc thấy người.
Nhưng Động Côn chợt nhớ cảnh lúc trước trông thấy, lão nhớ rõ dân bản xứ đã bị yêu thú giết mà sao bây giờ xuất hiện?
- Không!!!
Động Côn cho rằng mình vẫn ở trong cấm địa, đây là ảo cảnh, ảo cảnh chân thật nhất.
Động Côn hét rầm lên:
- Ngươi đã chết, không nên xuất hiện!
Lão không còn chút phong phạm tiên gia, không ai biết lão trải qua chuyện gì trong cấm địa.
Đường đường là tu sĩ Chân Tiên cảnh mà bị hù sợ đến nông nỗi này trong Sinh Tử Thâm Uyên, ngươi nói xem thảm đến mức nào.
Hắn đã xác nhận bằng mắt, đúng là người muốn tìm.
Lâm Phàm lấy ghế đá ra, nhìn Động Côn, hé môi cười tươi như hoa, sau đó ánh mắt sâu thẳm giơ ghế đá ném vào đầu lão.
- Nằm xuống cho ta!
Ghế đá xé gió bay tới, mang theo trạng thái hưng phấn rầm một tiếng, đầu của Động Côn và ghế đá phát ra thanh âm êm tai.
Có tiếng hét thảm.
Động Côn rơi một đường thẳng đụng mặt đất, đã hôn mê.
Ghế đá háo hức hô:
- Đại ca hãy để ta gõ chết hắn!
Nó đã đợi không kịp, gõ chết tu sĩ Chân Tiên cảnh thì nó sẽ là ghế đá mạnh nhất cõi đời.
- Gấp cái gì, tạm thời không cần gõ chết tên này.
Lâm Phàm sẽ không giết Động Côn, đây là Chân Tiên cảnh đầu tiên bị hắn bắt, phải mang về nghiên cứu kỹ.
Ghế đá hơi tiếc nuối:
- Đáng tiếc.
Đây là cơ hội tuyệt vời biết bao, thế mà bỏ lỡ, không biết sau này còn có cơ hội như thế không.
Lâm Phàm đáp xuống, túm Động Côn lên, thầm suy đoán lão đã trải qua chuyện gì mà cường giả Chân Tiên cảnh lại bị hắn thành công đánh lén.
Theo tình huống bình thường mới rồi hắn đánh lén cũng khó thành công, vì thực lực của Động Côn đặt ở đó, chắc chắn sẽ phản ứng lại ngay. Nhưng có lẽ lão đã trải qua chuyện gì dẫn đến đạo tâm không ổn định.
Lâm Phàm đến mép khe nứt.
- A, xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm thấy khe nứt có biến đổi, đoạn thời gian trước hắn đã phát hiện nhưng không quá rõ rệt, không chắc chắn, nay có thể khẳng định.
Khe nứt thay đổi, dòng khí xám ở bên trong càng bạo động hơn.
Lâm Phàm luôn suy nghĩ thái thượng trưởng lão ở Chân Tiên giới không giáng lâm vùng đất Nguyên Tổ có lẽ vì tạm thời không đi qua khe nứt được. Bây giờ khe nứt thay đổi làm hắn cảm thấy lạ, không biết điều hắn suy nghĩ có phải là thật không.
Lâm Phàm dẫn Động Côn vào khe nứt.
Quả nhiên, tuy bị bài xích nhưng không quá mãnh liệt, Động Côn có thể vào khe nứt.
Lâm Phàm ngạc nhiên:
- Đây là phát hiện lớn!
Trước kia chỉ có tu sĩ dưới Chân Tiên cảnh ở Chân Tiên giới có thể đi vào, bây giờ Chân Tiên cảnh cũng có thể. Với thực lực tổng thể của Chân Tiên giới, nếu tất cả thái thượng trưởng lão giáng lâm vùng đất Nguyên Tổ thì khó tưởng tượng hậu quả, tưởng tượng thôi đã khiến người sợ.
Lâm Phàm nhìn Động Côn trong tay, suy nghĩ nên đối xử với tên này thế nào.
Tạm thời không giết, để lại có việc cần dùng.
Viêm Hoa tông.
Dạo này xuất hiện việc lạ, đó là khe nứt rải rác các nơi bỗng biến mất từ giữa hư không.
Các đệ tử trấn thủ khe nứt ở các nơi thở phào, xem tình hình thì có thể quay về tông môn.
Nhưng khi biết khe nứt lớn nhất không biến mất còn có dấu hiệu khuếch trương khiến bọn họ lo lắng, không biết tình huống thế nào.
Một luồng sáng xẹt qua bầu trời tông môn, đệ tử canh giữ sơn môn nhìn luồng sáng đó thì kêu lên.
Đó là Lâm sư huynh, thần tượng trong lòng họ.
Thiên Tu sơn phong.
Thiên Tu ngồi xếp bằng, tay cầm khúc gỗ, khúc gỗ lơ lửng trước mặt lão, được lão tài bồi khiến khúc gỗ có dấu hiệu phục hồi sức sống.
Thiên Tu nở nụ cười:
- Nẩy mầm, xem ra nửa khúc Thiên Thụ chưa chết.
Thứ này là Cát Luyện sư đệ hồi trẻ lấy được, một khúc Thiên Thụ, nhưng Cát Luyện dựng dục thật lâu mãi không nẩy mầm, cho rằng Thiên Thụ đã chết.
Nhưng Thiên Tu biết không phải Thiên Thụ chết mà vì Cát Luyện chuẩn bị đồ vật chưa đầy đủ, quan trọng nhất là không đủ tu vi, chưa đến Thần cảnh, cảnh giới không ngừng tuần hoàn.
Thiên Tu thu cây giống đã nẩy mầm vào người, dùng lực lượng thiên địa từ từ dựng dục.
Thiên Tu bưng tách trà lên thảnh thơi nhấp một ngụm, hơi lo lắng nghĩ:
- Ài, đồ nhi của ta đã ra ngoài một thời gian mà vẫn chưa về? Chắc không phải gặp chuyện gì ở bên ngoài chứ?
Trước kia Lâm Phàm còn ở vùng đất Nguyên Tổ thì Thiên Tu không lo, nhưng giờ đồ nhi đi Chân Tiên giới, lão không đoán ra tình huống nơi đó, cường giả rất lợi hại. Lão rất lo đồ nhi gặp vấn đề gì trong đó.
Từ xa nghe tiếng đồ nhi kêu:
- Đồ nhi về rồi đây lão sư!
Thiên Tu mim cười, nghe giọng nói này là lão yên lòng.
Thiên Tu cười tủm tỉm:
- Về rồi, lần này có chuyện gì cần báo với vi sư?
Thiên Tu phát hiện đồ nhi bảo bối mỗi lần từ bên ngoài trở về sẽ đến chia sẻ với lão, hoặc nói gặp chuyện gì ở bên ngoài.
Có lúc Thiên Tu cần suy đoán, đồ nhi thích nói lời vượt sức tưởng tượng, là thật hay giả cần động não đoán.
Lâm Phàm xách Động Côn ung dung bước tới:
- Lão sư nhìn xem đồ nhi mang cái gì về này.
Thiên Tu cười nói:
- Lại mang quà cho vi sư à, không uổng là đồ nhi ngoan của vi sư.
Không biết đồ nhi lại mang cái gì về, khi thấy người bị hắn xách trong tay thì lão ngây ra.
- Một người? Đó là . . .?
Thiên Tu thầm thắc mắc, không hiểu sao đồ nhi mang người về, xem bộ dạng quen mắt.
Thiên Tu chợt nhớ ra, đây là thái thượng trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, lúc trước là người này đánh lui bọn họ.
Lâm Phàm buông Động Côn xuống:
- Lão sư, đây là Động Côn thái thượng trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung. Đồ nhi ở trong Chân Tiên giới một mình đấu với lão ba ngày ba đêm, cuối cùng bắt lão về. Có một việc cần nói với lão sư, khe nứt biến lớn, tu sĩ Chân Tiên của Chân Tiên giới có thể giáng lâm.
Thiên Tu nhíu mày nói:
- Nên đến rốt cuộc vẫn đến.
Thiên Tu giãn chân mày, cười tủm tỉm nhìn Lâm Phàm:
- Đồ nhi không thành thật.
Thiên Tu không tin đồ nhi bảo bối đại chiến ba ngày ba đêm với đối phương, hắn làm gì có thực lực đó. Không biết Lâm Phàm dùng trò khôn vặt gì làm đối phương chịu thiệt lớn, nhưng không sao, đôi khi vận may và thông minh cũng là một phần thực lực.
Lâm Phàm nói:
- Mình dẹp chuyện đó sang một bên đi lão sư, đồ nhi cảm thấy khe nứt mở rộng, người của Chân Tiên giới chắc chắn sẽ phát hiện chuyện này, bắt thái thượng trưởng lão có lợi cho chúng ta, không chỗ xấu. Không chừng có ngày thật sự sẽ khai chiến với Chân Tiên giới, lão sẽ có ích lớn.
Đừng thấy hắn chỉ biết hì hục làm mà tưởng não rỗng, thật ra hắn rất thông minh.
Thiên Tu đồng ý:
- Ừm!
Lão giơ ngón tay lên trói Động Côn lại, đối với cường giả cỡ này không trấn áp bình thường được.
Động Côn bị Lâm Phàm gõ xỉu có dấu hiệu tỉnh lại, khi lão mở mắt ra, người run mạnh, giật nảy mình dường như nghĩ đến điều gì.
Khi Động Côn thấy Lâm Phàm thì giật mình kêu lên:
- Ngươi chưa chết!?
Động Côn muốn nhúc nhích nhưng không thể, người bị trói, lão vận chuyển pháp lực giãy dụa mà vô ích.
Lâm Phàm lắc đầu, biểu tình khinh thường nói:
- Ngươi mới chết, cái thứ như ngươi không có lòng cảm thông, bản phong chủ cứu mạng ngươi vậy mà ngươi bỏ chạy không thèm quay đầu lại, thật khiến người trơ trẽn. Uổng cho ngươi là cường giả Chân Tiên của Chân Tiên giới, ài.
Động Côn thì thấy không thể trách lão, là ngươi tự mình xông lên, liên quan gì ta?
Lão đã chịu nhiều khốn khổ trong Sinh Tử Thâm Uyên, đã hiểu tại sao nơi này bị xếp vào hàng cấm địa.
Không phải thực lực mạnh là có thể đi ngang, tồn tại bên trong rất quỷ dị, siêu khủng bố.
Nếu không phải lão cẩn thận thì đã chết trong đó, lão chỉ không hiểu cuối cùng làm sao đi ra, cơn gió to đó hình thành như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận