Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 584: Giá trị tàn nhẫn rất cao

Động Côn không bị ánh mắt của Lâm Phàm chọc tức, lão muốn tìm hiểu nơi đây là đâu:
- Chỗ này là . . .?
Hơi xa lạ, linh khí ẩn chứa trong thiên địa hơi khác với Chân Tiên giới.
Lâm Phàm nói:
- Vùng đất Nguyên Tổ, bản phong chủ rất muốn biết ngươi trải qua chuyện gì trong đó? Sao đang yên lành mà hù sợ tu sĩ Chân Tiên như ngươi ra nông nỗi này?
Động Côn lạnh lùng nói:
- Cái gì? Ngươi đừng vu hãm người khác!
Còn lâu lão mới thừa nhận mình ở bên trong bị hù khóc.
Tình huống trong chỗ đó thật sự rất quái dị, vài thứ kia có thể ảnh hưởng đạo tâm, lợi hại còn hơn tâm ma.
Khi tâm ma tấn công ít nhất còn biết là tâm ma quấy phá. Còn bên trong chỗ đó rất chân thật, không giữ vững đạo tâm được.
Sinh Tử Thâm Uyên siêu khủng bố, đời này lão sẽ không đi vào nữa.
Tuy hay bảo tu sĩ thì nghịch thiên mà đi, nhưng không có nghĩa là mỗi vị tu sĩ đều có đạo tâm mạnh mẽ phớt lờ tất cả.
Động Côn phải đính chính là từ hồi nhỏ lão đã sợ mấy thứ này, vì không muốn sợ nữa nên mới đi tu tiên, không ngờ lão có thiên phú khá tốt, mấy trăm năm đã trở thành tu sĩ Chân Tiên.
Nhưng lão đánh giá cao chính mình, cho rằng thành tựu Chân Tiên rồi sẽ không sợ, nhưng khi lại gặp gỡ thì lão mới biết ám ảnh khi còn nhỏ vẫn làm lão sợ như thường.
Động Côn phản ứng lại, mắt lấp lóe tia sáng:
- Nơi này là vùng đất Nguyên Tổ? Vậy chẳng phải là tu sĩ Chân Tiên có thể giáng lâm?
Động Côn cảm giác mình phát hiện bí mật lớn, sốt ruột muốn trở về nói cho tất cả môn phái Chân Tiên giới biết.
Cùng nhau giáng lâm đi, cho đám dân bản xứ biết sự lợi hại của chúng ta.
Nhưng Động Côn chợt nhớ tình huống hiện tại của mình, lại bất đắc dĩ, vì sao bị người bắt giữ.
Lâm Phàm hỏi:
- Ừ, đúng, thế nào? Ngươi muốn trở về thông báo cho người ta biết là tu sĩ Chân Tiên chúng ta có thể giáng lâm?
Động Côn nhìn Lâm Phàm, hỏi:
- Vậy ngươi sẽ thả ta đi chứ?
Lâm Phàm híp mắt, cười xấu xa nhìn Động Côn:
- Ngươi nói xem.
Động Côn trợn trắng mắt, không muốn nói gì với tên này, nói nhiều chỉ lãng phí thời gian.
- Giao tên này cho lão sư được không?
Hắn không rảnh dây dưa với tên này, chút nữa còn bận việc.
Thiên Tu đáp:
- Ừ, đồ nhi đi làm việc của mình đi, cứ giao nơi này cho vi sư, trong lòng vi sư đã có tính toán.
Thiên Tu có chút ý tưởng, lão cũng muốn trò chuyện một buổi với cường giả Chân Tiên giới.
Lần đầu tiên Thiên Tu biết về Chân Tiên giới, rất tò mò tình huống bên kia. Người trước mắt là thái thượng trưởng lão của một môn phái trong Chân Tiên giới, vậy chắc là nhân vật cao tầng đỉnh nhất, cho nên cần giao lưu.
Lâm Phàm ra khỏi chỗ của lão sư, đi hướng Nhật Chiếu tông.
Tạm không tu luyện, sắp xếp xong mọi việc, tĩnh tâm xuống mới từ từ thăng cấp công pháp. Có hơn sáu trăm vạn điểm đủ cho hắn tăng công pháp lên.
Về Thần cảnh thì hắn rất bất đắc dĩ, tiêu hao bao nhiêu điểm rồi, nếu bước vào Bán Thần cảnh thì sớm tạo ra vài người.
Nhưng càng như vậy càng làm Lâm Phàm hưng phấn, tiêu hao điểm càng nhiều, đọng lại nội tình hùng hậu càng chứng minh khi hắn bước vào Thần cảnh sẽ mạnh mẽ cỡ nào, chỉ tưởng tượng đã làm người ta kích động.
Nhật Chiếu tông từng rất điên cuồng, bây giờ thì thật ngoan, không dám có ý tưởng càn rỡ gì.
Cơ Uyên đột phá đến Bán Thần cảnh, Lâm Phàm suy tư thật lâu không biết tên này ăn thuốc gì mà có thể bộc phát ra tiểu vũ trụ, thật khiến người không tin được.
Nhưng bây giờ thì những chuyện đó không quan trọng.
Yêu Thánh.
Chỗ Đại Yêu Sư ở, nơi này vẫn là chỗ kinh khủng nhất Nhật Chiếu tông, vô số người bắt yêu thú rồi tới đây kiếm chút đan dược.
Hai thủ vệ ngồi canh ở cửa, bọn họ đã là thủ vệ ngàn đợt, mặt ngoài bình tĩnh chứ trong lòng sợ teo tim.
Không biết Đại Yêu Sư tìm nữ trợ thủ ở đâu ra, trợ thủ đó tàn nhẫn còn hơn Đại Yêu Sư. Đệ tử ngồi canh tại đây đều bị bắt vào, dung hợp.
Dù báo lên tông môn cũng vô ích, hình như tông môn đã ngầm chấp thuận những gì Yêu Thánh làm.
Tuy hy sinh vì Nhật Chiếu tông là quang vinh, nhưng đó chỉ là khẩu hiệu hô hào ngoài miệng, bảo nói thật lòng thì ai chẳng muốn sống? Trừ phi bị nhũn não thật sự.
Cơn gió thổi qua.
Hai đệ tử trấn thủ ở cửa đánh rùng mình:
- Gì thế này, sao bỗng dưng nổi gió?
- Đừng nói chuyện, ở đây một thời gian là chúng ta có thể về tông, tông môn bây giờ kỳ cục gì đâu, không khí nặng nề chết.
Bọn họ cảm giác tông môn bây giờ khác xưa nhiều, khác hoàn toàn, cảm giác này rất khó miêu tả bằng lời, chỉ có thể tự mình cảm nhận.
Thật sự có biến đổi rất lớn.
Trong tầng hầm âm u.
Đại Yêu Sư cầm vuốt to của hai con yêu thú, xem xét kỹ:
- Vọng Hi, tình huống này là sao? Vì sao bản yêu sư thực nghiệm nhiều lần mà vẫn không thể dung hợp thành công?
Phía không xa, Vọng Hi đứng trước một bàn làm việc, lo tập trung dung hợp. Trên bàn làm việc treo một đệ tử, đó là đệ tử của Nhật Chiếu tông.
Mắt đệ tử chất chứa tia kinh hoàng:
- Thả ta ra! Ta kêu các ngươi thả ta ra! Ta là đệ tử nội môn, sao các ngươi có thể làm như vậy? Các ngươi gan to bằng trời!
Đặc biệt khi đệ tử này nhìn vào mắt của Vọng Hi thì không hiểu sao lòng lạnh lẽo.
Đây là ác ma, ác ma kinh khủng nhất.
Vọng Hi ngước đầu lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống, tiếp tục dung hợp:
- Đại Yêu Sư, ngươi đã quên chủ nhân nói như thế nào? Tuy có bảy cặp nhóm máu nhưng trong nhóm máu khác nhau sẽ xảy ra nhiều loại tình huống.
Đại Yêu Sư nghe vậy ngừng động tác trong tay, lặng im giây lát:
- Đúng rồi, Vọng Hi rất đúng, bản yêu sư quên mất. Nhưng bản yêu sư không ngờ ngươi học mau vậy, làm bản yêu sư không theo kịp, ngươi là thiên tài sinh ra vì dung hợp!
Vọng Hi không nói chuyện, thả đệ tử bị treo lơ lửng xuống, cầm chủy thủ lóe mũi nhọn đâm vào người đối phương.
Tiếng hét thê thảm vang vọng trong tầng hầm âm u.
Đệ tử canh giữ ngoài cửa nghe tiếng hét văng vẳng cũng rét run, hãi hùng.
Bọn họ muốn rời khỏi đây, không muốn ở lại dù chỉ một giây.
Đại Yêu Sư rất nhức đầu:
- Chậc chậc, lại thất bại.
Đại Yêu Sư không ngờ nghiên cứu mới nhất cũng không thể thành công.
Vọng Hi ngừng công việc, mắt lạnh băng nhìn Đại Yêu Sư:
- Đại Yêu Sư, ta hy vọng ngươi đừng quấy rầy nghiên cứu của ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi.
Đại Yêu Sư nhìn Vọng Hi, khóe môi co giật, cảm giác bị đối phương bỏ xa mấy con phố.
Ngẫm lại mấy tháng trước nha đầu này chỉ là tay mơ không biết gì, còn bây giờ tạo nghệ về mặt dung hợp của đối phương đã đuổi kịp và vượt qua y nhiều.
Cộp cộp!
Có tiếng bước chân vang lên.
Đại Yêu Sư nhìn chằm chằm bóng tối:
- Ai đó?
Không biết là ai mà to gan quấy rối dám vào đây.
Khi Đại Yêu Sư thấy rõ người đến thì quỳ rạp dưới đất:
- Đại nhân!
Vọng Hi đang chuẩn bị dung hợp nghe hai chữ ‘đại nhân’ thì ngừng công việc, quỳ lạy, cúi đầu sát đất, cung kính nói:
- Đại nhân.
Lâm Phàm nhìn bốn phía lại nhìn hai người, không biết nên nói cái gì. Đại Yêu Sư thì còn dễ hiểu, vốn là biến thái, dùng cách xảo quyệt một chút là bình thường hợp lý.
Nhưng Vọng Hi ác quá rồi, mặc dù nàng có thù hận sâu với Nhật Chiếu tông nhưng trong thời gian ngắn ngủi làm được bước này, không nói cái khác, chỉ riêng tâm thái đã rất mạnh.
Đệ tử bị treo lơ lửng sắp chết, khi thấy Lâm Phàm thì kinh sợ:
- Ngươi là phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông!
Đệ tử không tin được Yêu Thánh Đại Yêu Sư mà câu kết với đối phương.
Chợt một tia sáng phản chiếu trong con ngươi của đệ tử kia, tiếng hét vang lên.
Vọng Hi lại quỳ rạp xuống:
- Đã để đại nhân bị lộ.
Lâm Phàm xua tay, không nói nên lời. Vấn đề không phải bị lộ hay không mà là đừng tàn nhẫn vậy chứ.
Hắn thừa nhận mình cũng hơi tàn nhẫn, nhưng so sánh với họ thì không bằng.
Lâm Phàm ẩn vào bóng tối:
- Các ngươi đi theo ta.
Vọng Hi theo sau, Đại Yêu Sư đuổi theo ngay. Tuy chưa dung hợp được nhưng Đại Yêu Sư không để bụng.
Nơi bắt nhốt yêu thú đã không còn bao nhiêu con, nhưng nơi này rất lớn, chôn sâu dưới đất rộng mênh mông.
Lâm Phàm mở trữ vật giới chỉ thả xác con yêu thú kia ra.
Khi xác yêu thú hiện ra, Đại Yêu Sư ngẩn ngơ như thấy quỷ, kinh thán:
- Đây . . . đây là yêu thú gì mà to quá.
Lâm Phàm cũng không biết là yêu thú gì nên không thể giải thích, nếu giao yêu thú cho bọn họ có lẽ sẽ được sử dụng theo cách khác.
Lâm Phàm nói:
- Giao xác con yêu thú này cho các ngươi, xem thử có thể dung hợp ra cái gì.
Mặt Vọng Hi không biểu tình nói:
- Rõ!
Lâm Phàm nhìn Vọng Hi, lặng im một lúc rồi nói:
- Cơ Nguyệt Không, nay Viêm Hoa tông đã vươn lên, nàng có thể trở về lãnh thổ Viêm Hoa tông, sống một cuộc sống nàng muốn, không cần ở lại đây.
Vọng Hi quỳ dưới đất:
- Đại nhân, tên của ta là Vọng Hi, đây là cái tên đại nhân đặt cho thuộc hạ. Thuộc hạ nguyện trở thành mũi nhọn trong tay đại nhân, chém đứt tất cả chướng ngại.
Đã nói đến mức này rồi thì hắn nói gì được, hắn ngầm chấp thuận. Ngẫm lại cũng đúng, với tình huống hiện giờ của Vọng Hi đã không thể quay đầu lại.
Khi đó là vì nội ứng ngoại hợp, nhưng hiện tại không cần chiêu đó, tình hình trở nên lúng túng.
Lâm Phàm định mang về con dân Viêm Hoa tông bị để lại đây, đã đủ, tới lúc kết thúc rồi.
Với thực lực của hắn dư sức mang một ngàn ba trăm người đi khỏi đây mà không kinh động ai, đưa họ an toàn trở về Viêm Hoa tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận