Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 587: Thời gian càng lâu cảm giác lịch sử càng nặng

Phiêu Thánh Hỗn Loạn rời đi làm việc lớn cuộc đời.
Đán Ác Quân Chủ rất bất mãn với Hỗn Loạn, cảm xúc này đã đọng lại thật lâu, không biết từ khi nào Hỗn Loạn bắt đầu làm hại nữ đệ tử trong tông môn.
Đán Ác Quân Chủ nghĩ không bằng kêu tất cả nữ đệ tử ngủ với ngươi cho rồi, tốt nhất là mỗi người sinh một đứa trẻ cho ngươi, sau này không gọi Thánh Đường tông nữa mà đặt là Hỗn Loạn tông, dù sao đầy rẫy hậu đại của ngươi.
Đương nhiên Đán Ác Quân Chủ giận dỗi nghĩ vậy thôi, nếu thật sự diễn ra thì Đán Ác Quân Chủ sẽ là người đầu tiên giết Hỗn Loạn.
Đán Ác Quân Chủ căm giận ấm ức nói:
- Thánh Chủ, Hỗn Loạn thật sự là vô pháp vô thiên. Thánh Đường tông là đại tông đệ nhất thế gian mà bây giờ thành ra thế này, mọi người không đồng lòng.
Nhìn Thánh Đường tông có xu hướng tuột dốc làm Đán Ác Quân Chủ rất sốt ruột, nhưng không biết nên làm sao.
Nếu y là Thánh Chủ chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn sấm sét đè ép nhóm Hỗn Loạn ngoan ngoãn yên phận.
Khoan, sao mình có suy nghĩ như vậy, không nên, thật sự không nên.
Thánh Chủ chợt ngước đầu lên, biểu tình hoảng loạn:
- Tài và tai thật sự sắp đến?
Đán Ác Quân Chủ nói:
- Thánh Chủ đừng nghe Hỗn Loạn nói bậy bạ, gì mà tài với tai, sao có thể tồn . . .
Đán Ác Quân Chủ chưa nói hết câu trong thiên địa vang vọng giọng sang sảng:
- Thánh Chủ, dạo này khỏe không?
Lâm Phàm từ hư không hiện ra, người chưa đến giọng đã tới.
Đán Ác Quân Chủ nghe giọng nói đó thì tim rớt cái bịch, thầm la kinh dị. Sao tên này đến đây? Hỗn Loạn nói trúng rồi, thật sự là tài với tai đều đến.
Thánh Chủ ngồi trên ghế báu ngón tay run run, giả bộ bình tĩnh đứng lên cười nói:
- Thì ra là Lâm phong chủ, hoan nghênh, hoan nghênh.
Trong bụng Thánh Chủ chửi thầm, hàng này đã đi Chân Tiên giới rồi mà sao còn nhớ đến Thánh Đường tông?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi người đã thành bằng hữu liên minh với nhau, chắc hắn không làm chuyện gì khủng bố đâu?
Nhưng khó nói.
Lâm Phàm xuất hiện trong đại điện.
Tim Đán Ác Quân Chủ rớt cái bịch, khi không đến chơi, có vấn đề, tuyệt đối không phải vấn đề nhỏ, người đến không có ý tốt.
Thánh Chủ nghi ngờ hỏi:
- Có chuyện gì không Lâm phong chủ?
Không biết tên này đến làm chi, hắn không biết rằng Thánh Đường tông cực kỳ không hoan nghênh hắn sao?
Lâm Phàm cười, nụ cười đó ở trong mắt Thánh Chủ, Đán Ác Quân Chủ là mang ác ý.
Lâm Phàm giả bộ nghiêm túc như đang nói chuyện quan trọng:
- Có việc lớn muốn nói, liên quan đến ức vạn thương sinh của vùng đất Nguyên Tổ chúng ta.
Thánh Chủ nghiêm túc hơn, có thể làm tiểu tử này chú trọng như vậy thì chỉ có Chân Tiên giới, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
- Đã xảy ra chuyện gì mà liên quan đến nguyên vùng đất Nguyên Tổ hả Lâm phong chủ?
Thánh Chủ thầm đoán, chắc chắn liên quan Chân Tiên giới, nếu không thì bên trong vùng đất Nguyên Tổ làm gì có chuyện nào khiến tiểu tử này nghiêm túc như vậy.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Khe nứt có biến đổi, cường giả Chân Tiên giới đã có thể giáng lâm. Nếu họ thật sự giáng lâm e rằng chúng ta khó thể ngăn cản, khi đó mọi người sẽ trở thành tù nhân.
Chuyện này không đùa được, đây là sự thật.
Đám Chân Tiên ở Chân Tiên giới mà giáng lâm hết thì rất khủng khiếp.
Đương nhiên chờ khi hắn vào Thần cảnh thì mọi thứ không thành vấn đề, tiếc rằng còn cách chút xíu.
- Cái gì!?
Thánh Chủ xoe tròn mắt, Đán Ác Quân Chủ cũng hóa đá.
Cường giả Chân Tiên giới có thể giáng lâm?
Bây giờ bọn họ sống thoải mái như vậy là vì cường giả Chân Tiên giới không thể xuyên qua khe nứt, nhưng giờ họ có thể qua được, rắc rối rồi đây.
Tưởng tượng một đám Thần cảnh xuống dưới thì họ còn mạng để chơi không?
Đán Ác Quân Chủ sốt ruột hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Đến lúc đó không tưởng tượng nổi hậu quả, chiến đấu một trận dù cuối cùng đánh lui cường giả Chân Tiên giới thì các tông sẽ thanh tẩy lớn, tông môn càng mạnh mất mát càng nặng.
Thánh Đường tông không muốn bị người đánh trở về thuở hoang sơ.
Viêm Hoa tông thì dù cũng trở về trở về cấp thấp chẳng sao cả, họ thói quen, nhưng Thánh Đường tông không quen.
Thánh Chủ hỏi dồn:
- Lâm phong chủ có đối sách gì không?
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Có, nhưng cần Thánh Chủ hỗ trợ, nếu Thánh Chủ đồng ý giúp thì việc này ổn.
Thánh Chủ giật mình ngây người, cứ cảm giác là lạ, nhưng đến mức này rồi làm Thánh Chủ Thánh Đường tông thật là nặng trĩu ưu tư.
- Mời nói, miễn Lâm phong chủ cần gì đều sẽ cố gắng thỏa mãn Lâm phong chủ.
Vào lúc này lo giải quyết chuyện trước mắt là tốt nhất.
- Ừ, vậy thì tốt. Bản phong chủ muốn đi vào mấy vùng đất mạo hiểm của Thánh Đường tông một chuyến, chắc không thành vấn đề chứ?
Thánh Chủ ngây người:
- A?
Chuyện gì đây? Vào vùng đất mạo hiểm làm chi? Thánh Chủ không hiểu, hình như chuyện này không liên quan gì với việc ngăn chặn Chân Tiên giới, không lẽ nước tới chân mới nhảy, muốn tăng tu vi?
Nhưng cũng quá hoang đường.
Đán Ác Quân Chủ đi tới bên cạnh Thánh Chủ, nói nhỏ:
- Thánh Chủ, hắn đến tai họa vùng đất mạo hiểm của chúng ta.
Thánh Chủ nghi ngờ hỏi:
- Sao ngươi biết?
Y cũng không nhìn ra được mà Đán Ác xem thấu mới kỳ.
Đán Ác cảm giác trí tuệ của Thánh Chủ hơi thấp:
- Thánh Chủ, Viêm Hoa tông bọn họ cũng có vùng đất mạo hiểm nhưng tại sao phải cần đến Thánh Đường tông chúng ta? Chắc chắn là tới gây rối.
Thánh Chủ chợt hiểu ra, cảm giác Đán Ác nói có lý.
Lâm Phàm giơ tay lên:
- Thánh Chủ, bản phong chủ đến đây là để báo với Thánh Chủ một tiếng, không còn sớm nữa, bản phong chủ đi đây, lần sau gặp lại.
Không đợi đối phương đồng ý hay không hắn đã ẩn vào hư không rời đi.
Thánh Chủ muốn ngăn lại:
- Này . . .!
Chưa nói thành câu đối phương đã rời đi, không cho y cơ hội.
Đán Ác Quân Chủ đau đớn lên án:
- Thánh Chủ, hắn tới đây không phải muốn bàn bạc với chúng ta mà chỉ báo trước một tiếng, đây là vô pháp vô thiên, không thèm để Thánh Đường tông chúng ta vào mắt!
Từ khi nào xảy ra tình huống như vậy, nhưng đành bất lực, đối phương quá mạnh, quá ác, không trêu vào nổi.
Một luồng sáng từ không xa ẩn vào hư không.
- Ta đi theo xem!
Là giọng của Thiên Dụ Quân Chủ, khi Lâm Phàm đến thì nàng đã biết, luôn đứng ngoài nghe.
Khi biết tiểu tử Viêm Hoa tông muốn đi vùng đất mạo hiểm của Thánh Đường tông thì Thiên Dụ Quân Chủ không nhịn được nữa, nhưng không có cách nào, với thực lực hiện giờ của tiểu tử này nguyên Thánh Đường tông không một người có thể ngăn hắn được.
Chỉ có thể theo đuổi dòm chừng, nếu đến phút then chốt có thể ngăn cản đối phương làm ác.
Thánh Chủ nhìn chằm chằm luồng sáng biến mất, cảm thán:
- Ài, lúc này chỉ có Thiên Dụ sư muội là dám đi theo.
Đán Ác Quân Chủ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Thánh Chủ, thật ra ta cũng muốn đi theo nhưng bị Thiên Dụ sư muội giành trước một bước.
Thánh Chủ liếc Đán Ác, cười nhạt:
- Ha ha.
Tiếng cười đó không phải khen ngợi mà là khinh bỉ.
Giữa hư không.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- A, nàng đi theo ta làm gì?
Đập vào mắt đầu tiên là cặp ngực sau đó mới nhìn lên khuôn mặt.
Lâm Phàm không ngờ trong Thánh Đường tông có người dám đi theo hắn, đúng là chuyện lạ trên đời.
Thiên Dụ Quân Chủ lạnh lùng nói:
- Ngươi đang nhìn chỗ nào?
Thiên Dụ Quân Chủ ghét cay ghét đắng tên này, ước gì đè đối phương xuống đất chà mạnh, nhưng vì thực lực, nàng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu.
- Xem cũng không cho? Nhưng bản phong chủ khuyên nàng tốt nhất rời đi nhanh, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì bản phong chủ khó giải thích.
Lâm Phàm cảm giác điều kiện tổng thể của Thiên Dụ Quân Chủ không tệ, mỗi tội hơi lớn tuổi. Nhưng đây không là vấn đề, rượu càng để lâu càng thơm, pháo hoa là vật phẩm dùng một lần, nhưng thời gian lâu cũng có ý vị khác.
Ví dụ như cảm giác dày nặng, cảm giác lịch sử, đủ loại.
Thiên Dụ Quân Chủ cười tươi như hoa, trong lòng thầm sợ:
- Lâm phong chủ, nơi này là Thánh Đường tông, ngươi đi vùng đất mạo hiểm của tông môn chúng ta, làm quân chủ của tông môn tất nhiên ta phải đi theo xem, có lẽ sẽ chỉ phương hướng giúp ngươi.
Khi Lâm Phàm giáng lâm Thánh Đường tông, Thánh Chủ và Đán Ác Quân Chủ không dám hó hé tiếng nào. Chuyện này vốn không liên quan gì Thiên Dụ Quân Chủ, nhưng làm nữ Thánh Chủ duy nhất trong tông môn phải gánh trách nhiệm lớn, nên nàng đi theo Lâm Phàm.
Thiên Dụ Quân Chủ biết mình không thể ngăn cản Lâm Phàm, nhưng dù thế nào phải kiềm chế đối phương đừng quá mức.
Nếu là một số vùng đất mạo hiểm quan trọng thì tuyệt đối không cho đối phương làm xằng làm bậy.
- Cũng tốt, vậy thì tới đi, theo bước chân của bản phong chủ.
Dứt lời, Lâm Phàm ẩn vào hư không, một luồng sáng vụt qua biến mất trong thiên địa.
Thiên Dụ Quân Chủ cắn răng theo sau, hắn bay nhanh như thế chưa chắc nàng theo kịp.
Thánh Đường tông, Lâm Phàm từ trên trời giáng xuống một chỗ bí cảnh.
- Bí cảnh này không tệ, ngửi được mùi yêu thú hoan nghênh mình.
Từ xa Lâm Phàm đã ngửi được mùi yêu thú, quả nhiên các yêu thú ở đây hoan nghênh mình, lòng hắn sung sướng.
Hai tay ấn mặt đất, lực lượng bộc phát từ mười ngón tay đan vào nhau bắn vào vùng đất mạo hiểm.
Bầy yêu thú ở bên trong hưởng thụ sự yên tĩnh, đối với chúng nó thì đã lâu không có nhân loại đi vào.
Không lẽ bọn họ không thích vùng đất mạo hiểm?
Hai yêu thú nằm sấp đối diện nhau, giao lưu với nhau:
- Đã bao lâu rồi không ăn thịt người?
- Lâu lắm.
- Sao những nhân loại chưa đi vào nữa, ta sốt ruột lắm rồi.
- Đừng gấp, có lẽ chờ qua đầu xuân.
Hai yêu thú nhìn mặt đất, hình như có chút biến đổi.
- Đại ca, chỗ đó sao bỗng dưng có ụ đất chạy hướng chúng ta?
Suy tư.
- Hình như nhân loại thích chui xuống đất, chờ hắn lại đây chúng ta hãy lôi lên.
Khi yêu thú định giơ vuốt đập xuống thì ụ đất nổ tung, lực lượng bộc phát ra, nháy mắt xé nát hai yêu thú.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không tệ, hiệu suất cực kỳ tốt, chỗ tốt của lực lượng phô bày trăm phần trăm tại đây. Ba mươi sáu vạn điểm đã rất khá, nhưng còn thiếu nhiều.
Một vùng đất mạo hiểm không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Đã giải quyết một vùng đất mạo hiểm, Lâm Phàm không ngừng lại, ẩn vào hư không xuất phát đi vùng đất mạo hiểm khác.
Sau khi Lâm Phàm rời đi, Thiên Dụ Quân Chủ đáp xuống, chạy nhanh vào vùng đất mạo hiểm. Khi thấy thịt nát đầy đất thì nàng hóa đá, thấy kinh dị, tên này giết yêu thú làm chi?
Liên quan gì với việc đối kháng Chân Tiên giới sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận