Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 588: Ta, Lâm Phàm, nhìn trúng ngươi, hãy sinh con cho ta

Thiên Dụ Quân Chủ sắp nổi điên, tên khốn kiếp đáng giận muốn làm gì, tại sao hắn giết yêu thú trong vùng đất mạo hiểm, bị khùng à?
Thiên Dụ Quân Chủ muốn đuổi theo nhưng tốc độ của tên khốn này quá mau, cùng là Bán Thần cảnh nhưng sao chênh lệch về tốc độ lớn như thế.
- Không được, phải đuổi theo hỏi rõ.
Nàng không thể mặc kệ đối phương tự nhiên giết yêu thú trong vùng đất mạo hiểm, lỡ đệ tử Thánh Đường tông đi vào vùng đất mạo hiểm trống rỗng thì sao tiến bộ được?
Thiên Dụ Quân Chủ đáp xuống đất xem xét tình huống trong vùng đất mạo hiểm, tức giận đỏ mặt nghiến răng.
- Tên khốn này vì sao nhanh dữ vậy!
Nếu không phải thực lực không bằng đối phương thì Thiên Dụ Quân Chủ rất muốn lột trần tiểu tử Viêm Hoa tông rồi trói trên khúc gỗ, quất mạnh một trận, nhưng ước mơ chỉ là mơ ước.
Nếu thật sự thực hành rất có thể người bị lột sạch đồ là nàng.
Thiên Dụ Quân Chủ truy tìm thật lâu sau phát hiện tiểu tử kia không nhúc nhích đứng trước mặt hồ.
- Ở đó!
Thiên Dụ Quân Chủ mừng rỡ, rốt cuộc đuổi theo kịp.
Nhưng sao hắn đứng yên tại chỗ? Hồ đó hình như là Tinh Vẫn Hồ, trong Thánh Đường tông có truyền thuyết thật lâu trước kia một khối thiên thạch từ trên trời rớt xuống chỗ đó hình thành hố to sâu không thấy đáy, tích lũy tháng ngày hình thành hồ nước mênh mông.
- Chỗ đó không phải vùng đất mạo hiểm, hắn đứng đó không lẽ vì phát hiện cái gì?
Thiên Dụ Quân Chủ không hiểu vì sao, đáp xuống đất, xông thẳng tới chỗ Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, ngươi . . .!
Lâm Phàm giơ tay ngắt lời Thiên Dụ Quân Chủ, vẫn nhìn mặt hồ:
- Đừng nói chuyện, chỗ đó có người.
Thiên Dụ Quân Chủ ngây người:
- Có người?
Nơi này sao mà có người được, vớ vẩn, nhưng nàng vẫn nhìn về phía mặt hồ sóng nước lấp lánh, sau đó ngây người.
Mặt hồ nổi bong bóng, dường như có cái gì sắp trồi lên.
Màu đen, là sợi tóc.
Thiên Dụ Quân Chủ cảnh giác hơn, nơi này kỳ lạ.
Thánh Đường tông từng đến đây xem xét nhưng đều tay trắng trở về, dù có tu vi Bán Thần cảnh cũng không thể lặn xuống đáy hồ, vì áp lực nước bên dưới rất lớn, Bán Thần cũng sẽ bị nghiền thành thịt vụn.
Khi thấy rõ khuôn mặt kia thì Lâm Phàm kinh ngạc kêu lên:
- Là nàng!
Người quen cũ đây mà, ai nhỉ, à, là nữ nhân đã phong ấn hắn.
Một nữ nhân thần kỳ, cũng rất kỳ quặc.
Khi thấy rõ khuôn mặt đó thì Thiên Dụ Quân Chủ không tin được, kinh thán nói:
- Trên đời còn có nữ nhân đẹp hơn ta.
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn Thiên Dụ Quân Chủ:
- Nàng mặt dày quá vậy?
Lão yêu bà này rất tự kỷ, gì mà không ngờ trên đời có nữ nhân đẹp hơn mình, phải tự kỷ cỡ nào mới nói ra lời như thế được.
Hơi kinh dị.
Một khuôn mặt trồi lên mặt nước, khuôn mặt quen thuộc nhưng cảm giác thay đổi. Lần đầu gặp mặt thì Lâm Phàm không có nhiều cảm giác, giờ nhìn kỹ phát hiện khí chất của đối phương khó tả.
Cao quý, mơ hồ xa xôi, mấy từ này khó hình dung hết.
Cần cổ chậm rãi nhô lên, trắng nõn như đá ngọc, trong suốt lấp lánh.
- Cái này . . .!
Thiên Dụ Quân Chủ không ngừng so sánh mình với nữ nhân trồi lên từ hồ nước, thừa nhận mình thua. Về nhan sắc Thiên Dụ Quân Chủ hơi kém một bậc, nàng không muốn thừa nhận điều này.
- Không lẽ nàng ta không mặc đồ?
Thiên Dụ Quân Chủ phát hiện dưới cần cổ đối phương không mặc áo.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm, hắn không hứng thú chuyện đó nhưng không ngại xem miễn phí.
Khi ngực ló ra thì Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Ài, tiếc quá.
Hắn hơi thất vọng, cảm giác ông trời công bằng, cho ngươi nhan sắc tuyệt đẹp thì sao, gò núi hơi nhỏ.
- Xì.
Thiên Dụ Quân Chủ cảm giác áp lực rất lớn, nhưng khi thấy rõ ngực của đối phương thì cười khinh khỉnh. Rất nhỏ, nhỏ xíu, không thể so sánh với nàng, thắng một ván rồi.
Lâm Phàm dào dạt hứng thú xem tiếp, thầm tò mò không biết vì sao người này xuất hiện ở đây, rất kỳ lạ.
Hơi thở của đối phương mạnh hơn lần trước gặp nhau, trên đời này có người tu hành mau hơn hắn sao?
Chuyện đó hoàn toàn không thể nào.
Cuối cùng nữ nhân trần truồng đứng trên mặt nước, Lâm Phàm và Thiên Dụ Quân Chủ thấy hết thân thể linh lung.
Nữ nhân giơ tay khoác áo vào che người.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Hết được xem.
Hắn muốn xem lâu chút nhưng người ta không cho cơ hội thì đành vậy.
Thiên Dụ Quân Chủ thấy tiểu tử này nhìn mê mẩn, cười khẩy nói:
- Hừ, có gì hay mà xem, không có chút điểm sáng.
So với vóc dáng của nàng thì nữ nhân ra từ hồ nước chẳng có chút gì để so sánh, chỉ được cái làn da trắng hơn nàng, nhan sắc mặn mà hơn nàng, đôi chân thon dài hơn nàng, khí chất tốt hơn nàng chút thôi.
Tất cả điều này không quan trọng, điểm sáng quan trọng nhất của phụ nữ thì không bằng nàng, đây là ván thắng quyết định.
Lâm Phàm lắc đầu cảm thán:
- Thuần thiên nhiên, nguyên sinh thái, trẻ tuổi.
Lâm Phàm nhìn bên cạnh mình:
- Trẻ tuổi thật tốt, không sánh được.
Thiên Dụ Quân Chủ tức giận muốn nổi khùng lên, tiểu tử này mới nói gì? Hắn có ý gì? Không lẽ đang nói tuổi của nàng lớn hơn nữ nhân kia?
Nữ nhân đứng trên hồ nước mở miệng nói, mắt lóe tia sáng kỳ dị:
- Là ngươi!
Nàng không ngờ nam nhân gặp gỡ lần trước lại tăng mạnh khí thế, điều này làm sao xảy ra trong vùng đất Nguyên Tổ được.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Hóa ra còn nhớ ta, nàng làm gì đấy? Sao trần truồng ngoi lên, không sợ bị cảm?
Nữ nhân này chắc chắn có gì đó kỳ lạ, nếu nàng không có gì lạ thì sau này hắn thề không bắn pháo hoa nữa.
Nữ nhân chợt nghĩ đến điều gì, mặt lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đã thấy hết?
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi lại:
- Thấy cái gì?
Hắn chợt nghĩ đến, bật cười nói:
- À, nàng nói cái đó à, thấy rồi, nhưng đừng để bụng, ở trong mắt bản phong chủ thì cái đó bình thường thôi, không có gì ghê gớm, chỉ là hồng phấn xương khô. Đừng lấn cấn trong lòng, ta không nhớ đâu.
Lâm Phàm rất bình tĩnh, biểu hiện sự rộng lượng, như đang nói tuy ngươi trần truồng làm bẩn mắt của bản phong chủ nhưng dừng để ý, mấy chuyện này chỉ là việc nhỏ.
Nữ nhân hờn giận:
- Ngươi . . .!
Cái tên mặt dày vô sỉ.
Mặt hồ yên ả chợt gợn sóng, từng vòng sóng gợn khuếch tán bốn phương tám hướng.
Thiên Dụ Quân Chủ cau mày, gót chân nhún mấy cái lùi ra sau.
Chưa đánh nhau nhưng nữ nhân kia phát ra hơi thở không yếu, cao hơn Bán Thần.
Thiên Dụ Quân Chủ nhắc nhở một tiếng, phòng ngừa tiểu tử này tự nhận vô địch thiên hạ, muốn gì làm nấy lỗ mãng chọc vào nữ nhân không nên dây vào:
- Lâm phong chủ, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng trêu chọc, nữ nhân này không đơn giản, thực lực không dưới chúng ta.
Cùng là nữ nhân, Thiên Dụ Quân Chủ biết rõ khi nữ nhân nổi điên thì đáng sợ cỡ nào. Dù là nàng, nếu bị chọc điên lên thì sức chiến đấu ít nhất tăng cao ba mươi phần trăm. Khó tính chính xác nữ nhân trước mắt nhưng sức chiến đấu ít nhất cao hơn Thiên Dụ Quân Chủ gấp đôi.
Ánh mắt Lâm Phàm thuần khiết nghiêm trang nói:
- Bản phong chủ không bao giờ trêu chọc, nói toàn lời thật.
Thiên Dụ Quân Chủ chủ động rời xa Lâm Phàm:
- Tiêu đời.
Nàng đã nhận ra tiểu tử này tự tìm chết, tuy tình huống của nữ nhân kia hơi đặc biệt, tuyệt đối không phải người bình thường nhưng không thể thay đổi sự thật đối phương là nữ.
Với góc nhìn của Thiên Dụ Quân Chủ thì sắp xảy ra màn kinh dị.
Khi nữ nhân giơ tay lên, Thiên Dụ Quân Chủ biết nên đến rốt cuộc tới.
Nữ nhân quát nhẹ:
- Phong ấn!
Bầu trời xuất hiện trận văn, trận văn tỏa hơi thở hùng hồn không đơn giản.
Thiên Dụ Quân Chủ giật nảy mình:
- Nữ nhân này là ai? Tùy tay nặn ra trận pháp phong ấn, tạo nghệ như thế quá khủng bố.
Thiên Dụ Quân Chủ cảm nhận lực lượng ngăn cách tất cả từ trận văn, đến cảnh giới như nàng rất nhạy cảm với phong ấn, cảm nhận lực lượng từ phong ấn khiến nàng lùi xa hơn, phòng ngừa bị cuốn vào trong.
Thiên Dụ Quân Chủ thầm nghĩ:
- Nếu tiểu tử này bị phong ấn tại đây có lẽ là chuyện tốt.
Nhưng không biết tình huống diễn ra thế nào.
- Ngươi là người vùng đất Nguyên Tổ lại có thực lực Bán Thần nên chỉ phong ấn ngươi một tháng, để ngươi tỉnh ngộ lại.
- Giáng!
Phong ấn từ trên cao giáng xuống, vầng sáng bao phủ Lâm Phàm, trận văn phức tạp khiến người khó hiểu thấu.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Cần gì như vậy.
Hắn không hiểu cái này muốn phong ấn ai.
Nữ nhân đạp mặt hồ liếc qua Thiên Dụ Quân Chủ, ánh mắt hờ hững dừng lại ở phần ngực của nàng ta một giây rồi quay đầu nói nhỏ:
- To như vậy, vướng víu.
Lâm Phàm ở trong phong ấn hét to:
- Này cô nương kia, cần gì thô bạo vậy? Nhìn một cái chứ có gì, nếu thấy khó chịu thì tổ hợp thành đạo lữ song tu với bản phong chủ đi, tuy ngực của nàng hơi nhỏ nhưng bản phong chủ không phải loại người háo sắc. Ví dụ nàng sinh con cho bản phong chủ để lão sư của bản phong chủ bế bồng, làm lão nhân gia vui vẻ thì chúng ta trở thành Thần Điêu Hiệp Lữ cũng là lựa chọn không tệ. Thấy sao? Có muốn suy xét không? Đây là suy nghĩ lâu lâu mới nổi lên trong lòng bản phong chủ, nàng hãy suy nghĩ kỹ đi, đừng không biết quý trọng, nếu không sau này sẽ mất cơ hội, có hối hận cũng không kịp.
Thiên Dụ Quân Chủ không nói nên lời:
- Hắn bị điên sao?
Nếu đầu óc bình thường một chút tuyệt đối không nói ra lời như thế.
Nữ nhân dừng bước chân:
- Chân Tiên giới chỉ là bắt đầu, nguy hiểm thật sự còn ở phía sau.
Nữ nhân biến mất.
Thiên Dụ Quân Chủ nghiêm túc hơn, từ khi nào cõi đời xuất hiện nữ nhân mạnh đến vậy? Nàng ta tuyệt đối không phải Bán Thần cảnh.
Thiên Dụ Quân Chủ chợt cảm thấy mình không hiểu vùng đất Nguyên Tổ ẩn giấu bao nhiêu bí mật.
Lâm Phàm cười cười:
- Ai không biết chuyện đó, tưởng bản phong chủ là nhà quê sao?
Chắc chắn Chân Tiên giới chỉ là bắt đầu, hắn đã thấy những tượng đá đó, vực ngoại giới chứ có gì ghê gớm. Có ngon thì chờ bản phong chủ tăng thực lực lên, bảo đảm những vực ngoại giới không kịp đóng cửa.
Thiên Dụ Quân Chủ bình tĩnh nói:
- Lâm phong chủ, ngươi gặp rắc rối rồi.
Trong lòng Thiên Dụ Quân Chủ thầm vui vẻ, rất thích thú thấy hắn bị phong ấn một tháng, chờ nàng về báo cho mọi người trong tông biết sẽ cười bể bụng.
- Có gì rắc rối, nhưng nàng không cần nhìn bản phong chủ bằng ánh mắt đó. Mới rồi bản phong chủ ngẫu nhiên nổi hứng chứ không thật sự muốn tìm bạn lữ, huống chi với điều kiện của nàng hơi không phù hợp.
Giọng điệu của Lâm Phàm như đang nói một chuyện rất đơn giản.
Thiên Dụ Quân Chủ bất mãn nói:
- Lâm phong chủ, cáo từ.
Sau đó nàng ẩn vào hư không biến mất trong thiên địa.
Lâm Phàm lắc đầu, tùy ý bước ra phong ấn, hắn giương mắt nhìn, chỉ bằng thứ này mà muốn phong ấn hắn? Nằm mơ đi.
- Cũng đủ rồi, còn thiếu ít điểm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận