Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 589: Đừng có được đằng chân lân đằng đầu

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
- Nếu tăng Thủy Ma Kinh lên đệ nhị trọng có lẽ nội tình sẽ đủ.
Lâm Phàm có cảm giác đó, không cần nghi ngờ sự cường đại của Thủy Ma Kinh, nó đã vượt qua đẳng cấp công pháp Thiên giai, thậm chí không chỉ trên một bậc.
Lĩnh ngộ công pháp Thiên giai đệ nhất trọng thường cỡ mười mấy hai mươi vạn điểm, Thủy Ma Kinh thì khởi bước ở mức hai trăm vạn, chênh lệch có thể nói là cách biệt một trời một vực, như trời với đất.
Lâm Phàm suy tư:
- Sau khi bước vào dư sức lật đổ Chân Tiên giới, nếu lại có đại nhân vật đến vậy chẳng phải là bản phong chủ còn cần tu luyện tiếp?
Lâm Phàm thấy nhức đầu, nữ nhân ngực phẳng đã nhắc nhở Chân Tiên giới chỉ là bắt đầu, tức là còn qua phần giữa, phần cuối.
Đột nhiên Lâm Phàm thay đổi khí thế:
- Tốt, như vậy mới thú vị. Bản phong chủ sẽ dựa vào thực lực tuyệt đối của mình nghiền áp hàng phục tất cả phần đầu, phần giữa, phần cuối, sau cùng hoàn thành lời hứa phân phối lãnh thổ cho các tông.
Nghĩ đến đây Lâm Phàm cười vui vẻ, mắt nhìn phía xa, nơi đó còn có vùng đất mạo hiểm, điểm ơi, bản phong chủ đến đây!
Chân Tiên giới.
Thiên Cơ môn nằm trong mười môn tiên đạo. Môn phái này hơi khác với môn phái khác, bọn họ chủ yếu câu thông thiên địa tinh thần giáng xuống sát chiêu hung hãn.
Trong đại điện, các ngôi sao bay ra từ từ xoay tròn quanh ngai báu tựa như vũ trụ, hấp dẫn người ta không thể rời tầm mắt.
Nam nhân nói:
- Bẩm chưởng giáo, đệ tử đã đi tra xét, khe nứt khuếch trương, kết cấu bên trong dần đông lại.
Gã là đệ tử thủ tịch của Thiên Cơ môn, tu vi không kém, ánh mắt cũng khá nên chưởng giáo giao chuyện này cho gã làm.
Chưởng giáo Thiên Cơ môn trầm giọng nói:
- Xem ra sách cổ ghi chép có thật, khe nứt dần dần khuếch trương, Chân Tiên có thể giáng lâm.
Chỉ có Thiên Cơ môn mới biết chuyện này, mấy môn phái khác không có ghi chép về nó.
Một trưởng lão hỏi:
- Chưởng giáo, hiện giờ Chân Tiên có thể giáng lâm vùng đất Nguyên Tổ, vậy chúng ta có nên trước một bước vào vùng đất Nguyên Tổ bắt những dân bản xứ kia không?
Bọn họ luôn ngủ đông, khi khe nứt mở ra họ không phái đệ tử giáng lâm, vì Chân Tiên không thể đi vào, khó bảo đảm sẽ không có nguy hiểm gì.
Sau đó Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung đã chứng thực điều này, bọn họ vào vùng đất Nguyên Tổ bị dân bản xứ mạnh mẽ giết chết. Sau đó bị dân bản xứ liên tục giết ba mươi hai vị trưởng lão, đặc biệt chưởng giáo Triêu Bạch Đế của môn phái bị dân bản xứ giết, có thể nói là làm Chân Tiên giới rung động.
Nhưng sau đó Động Côn rời núi, liên lạc với thái thượng trưởng lão của các môn phái dễ dàng đánh dân bản xứ về, tạm thời lắng xuống.
Chưởng giáo nói, đầu óc tràn ngập trí tuệ đã nhìn thấu tất cả:
- Không vội, tung tin tức ra ngoài chờ xem các môn phái có hành động gì. Ma đạo và yêu đạo ngủ đông không hỏi, bọn họ đang chờ chúng ta hành động. Đi, lan tỏa việc này ra ngoài, khe nứt khuếch trương, Chân Tiên có thể giáng lâm, chắc có nhiều môn phái không kiềm chế được.
Đệ tử thủ tịch lên tiếng sau đó lùi ra đại điện:
- Tuân lệnh!
Vùng đất Nguyên Tổ. Viêm Hoa tông, Thiên Tu sơn phong.
Trên một cái bàn đá bày các loại món ngon, rượu ngon.
Thiên Tu nhấm nháp thức ăn ngon, nhấp ngụm rượu, biểu tình hưởng thụ:
- Ài, trước kia đâu được xa xỉ như bây giờ, cuộc sống thật thoải mái. Vị xâm nhập Chân Tiên giới kia, muốn cùng nhấm nháp không?
- Kẻ xâm nhập? Ai mới là kẻ xâm nhập? Chẳng lẽ ngươi không rõ ràng? Là đồ nhi của ngươi năm lần bảy lượt đến Chân Tiên giới khiêu khích, trưởng lão của phái ta đều bị giết, ai mang đến thương tổn lớn hơn cho ai?
Động Côn rất muốn nhảy cẫng lên đè lão già trước mặt ra đánh, bắt lão lựa lời nói lại.
Nhưng bây giờ cả người Động Côn bị trói, bị giam cầm pháp lực, thành kẻ tay trói gà không chặt.
Thiên Tu phản bác:
- Nói sai rồi, là Chân Tiên giới các ngươi giáng lâm trước, đồ nhi của ta bị buộc tự vệ, sao có thể trách đồ nhi của ta? Muốn nếm thử không? Nếu không muốn thì thôi.
- A, ăn chứ sao không, nhưng ngươi nhìn lão phu bây giờ có thể giơ tay lên sao?
Động Côn bị trói ngồi dưới đất rất là bực bội, nói sao thì lão cũng là thái thượng trưởng lão, dù bị bắt giữ nhưng ít nhất cho chỗ ngồi được không. Nhìn xem, ngồi bệch dưới đất ra thể thống gì? Nếu bị người khác nhìn thấy thì mất hết mặt mũi.
Thiên Tu giơ tay lên:
- Cái này là lỗi của lão phu, để gỡ bỏ tay chân cho ngươi.
Pháp tắc trói người Động Côn bỗng thay đổi, thả tay chân lão ra nhưng vẫn phong ấn pháp lực của đối phương.
Động Côn hơi ngạc nhiên, không ngờ dân bản xứ của vùng đất Nguyên Tổ này dễ nói chuyện như vậy.
Động Côn nói:
- Lão phu thấy ngươi cũng thân thiện, hay là thả ta đi, ít hôm nữa ta bảo đảm an toàn cho ngươi.
Trông bộ dáng của lão đúng với câu được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu đối phương giải mở pháp lực chắc chắn lão sẽ chạy ngay, tuyệt đối không ở lại đây.
Thiên Tu cười to bảo:
- Ha ha ha! Lão thất phu này, ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi sao?
Đã già vậy rồi còn mơ tưởng viễn vông, thật khiến người khó tin.
Mặt già đỏ rần, đúng là ý nghĩ vừa rồi của Động Côn hơi yếu trí, không giống cường giả cỡ như lão sẽ nói ra.
Động Côn ngồi xuống ghế đá, bưng ly rượu lên uống một hớp:
- Ngươi thì không tệ nhưng đồ nhi của ngươi thật khiến người ghét. Khá lắm, rượu ngon, tuy không phải quỳnh tương ngọc lộ nhưng có hương vị mới mẻ. Lão phu vừa lúc có một bình rượu tiên cũng là thứ tốt, đạo hữu đã tôn trọng ta thì ta sẽ chia sẻ rượu cho.
Động Côn lấy một bình rượu ra khỏi tu di giới, tiên khí nồng nặc phát tán.
Thiên Tu lườm đối phương:
- Đồ nhi của lão phu thế nào? Muốn ngươi thích làm chi? Đồ nhi của lão phu để lão phu thích là được.
Dám nói xấu đồ nhi trước mặt lão, nếu không phải thấy đối phương đã bị hàng phục chắc chắn lão đã đánh bờm đầu.
Động Côn lắc đầu nói:
- Dạy đồ nhi không nên dạy như vậy, ngươi không biết hắn chọc chuyện lớn cỡ nào sao?
Thiên Tu lườm một cái:
- Kẻ xâm nhập nhà ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, lão phu cho ngươi có thể hoạt động tay chân là vì tông ta có chính sách ưu đãi tù binh, muốn ăn thì ăn mau. Đồ nhi của lão phu tự nhiên có lão phu che chở, mắc mớ gì tới ngươi?
- Ài, đạo hữu không thể từ chối nghe lời thật lòng. Thôi bỏ, không nói nữa, thấy bộ dáng của đạo hữu không tầm thường, không biết đã vào cảnh giới Chân Tiên, thành tựu vị trí tiên nhân chưa?
Động Côn quan sát bốn phía Viêm Hoa tông, phát hiện môn phái này không được tốt, cũ nát trong mắt người Chân Tiên giới, có thể nói là không lọt vào mắt. Nhưng môn phái cũ nát này đào tạo ra đệ tử như thế, thật khó tin.
Thiên Tu cười nói:
- Cảnh giới Chân Tiên? Lão phu đã sớm vào Thần cảnh.
Động Côn lặng im giây lát sau đó phản ứng lại, vùng đất Nguyên Tổ và Chân Tiên giới khác nhau, hệ thống tu luyện đương nhiên cũng khác.
Động Côn hỏi:
- Thì ra là vậy, xem kiến trúc của quý phái hơi cũ nát, không có khí thế hùng vĩ. Hay đạo hữu kể cho ta nghe khởi nguồn của quý phái được không? Dù sao đang lúc rảnh.
Lão hơi tò mò môn phái ở vùng đất Nguyên Tổ.
Ban đầu theo ghi chép trong sách cổ thì dân bản xứ trong vùng đất Nguyên Tổ nhỏ yếu, ngu muội, trấn áp dễ như chơi, nhưng nay xem ra không phải vậy. Sách cổ ghi nhầm, hố chết người.
Vị đạo hữu trước mắt làm Động Côn hơi hứng thú, dù sao đã bị bắt giữ, chẳng bằng giao lưu một phen, xem như giáng lâm giới ngoài mở rộng tầm mắt. Nếu sống sót trở về chắc chắn lão sẽ đốt sách cổ, tự mình soạn sách mới truyền cho đời sau.
- Được, vậy hãy nghe cho kỹ.
Thiên Tu và Động Côn thái thượng trưởng lão Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung Chân Tiên giới bắt đầu con đường thổi phồng, hai người trò chuyện vui vẻ.
Trong lúc hai người ăn uống linh đình thì Lâm Phàm đang vất vả mệt nhọc.
Trước một chỗ vùng đất mạo hiểm.
Lâm Phàm lau mồ hôi:
- Mệt đuối người, con đường tu hành cực khổ quá.
Hắn rất muốn hỏi trên đời này có ai chăm chỉ như hắn không, nếu hắn không thành cường giả thì còn ai nữa?
- Thần cảnh, bản phong chủ nhất định phải vào Thần cảnh, chỉ cần vào Thần cảnh thì còn ai là đối thủ của bản phong chủ? Khi đó phải đi Chân Tiên giới xưng vương xưng bá, trở thành đại vương trên núi. Tiếp tục cố gắng, đi thêm vài vùng đất mạo hiểm là đủ.
Lâm Phàm ẩn vào hư không bay đi xa, hắn ngửi được chỗ kia có yêu thú đang chờ mình, mùi vị rất vui vẻ.
Thời gian trôi đi, mặt trời mặt trăng luân phiên.
Chân Tiên giới có động tĩnh, khi Thiên Cơ môn tung tin ra thì tiên đạo, ma đạo hay yêu đạo đều chấn động.
Khe nứt khuếch trương, Chân Tiên có thể giáng lâm, đây là chuyện lớn bằng trời.
Bọn họ đã sớm mò rõ tình huống trong vùng đất Nguyên Tổ, thực lực mạnh nhất chỉ cỡ Luyện Hư Hợp Đạo, cũng có người là Chân Tiên nhưng số lượng rất ít, Chân Tiên giới dư sức trấn áp hoàn toàn.
Vì khe nứt khiến Chân Tiên không cách nào vào vùng đất Nguyên Tổ, các tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo vào vùng đất Nguyên Tổ thì chỉ có nước bị nghiền áp.
Ma đạo, yêu đạo đã có ý tưởng riêng, mời thái thượng trưởng lão dẫn dắt đệ tử môn phái giáng lâm. Khi các Thần cảnh giết người mạnh nhất của vùng đất Nguyên Tổ thì không còn ai trong vùng đất Nguyên Tổ có thể ngăn cản bước chân của họ.
Mép rìa khe nứt.
Mười môn tiên đạo đã đến, ma đạo, yêu đạo cũng tới, ba phe cảnh giác nhau, không ai được hành động trước.
Giữa họ có thù hận, không ai dám bảo đảm sau khi vào khe nứt thì những kẻ khác sẽ không đánh lén.
Mười môn tiên đạo nói:
- Ma môn các ngươi vào trước.
Sáu tông ma môn nói:
- Yêu Điện vào trước.
Yêu điện nói:
- Mười môn tiên đạo các ngươi lên trước đi.
Không ai đồng ý nên mọi người tiêu hao thời gian ở đây, tóm lại không có người chịu đi vào trước.
Thái thượng trưởng lão Phi Tiên môn Phác Lão Tiên đã không chờ kịp, dân bản xứ của vùng đất Nguyên Tổ mang đến tổn thương lớn cho môn phái của họ, không thể tha thứ.
Phác Lão Tiên đề nghị:
- Các vị đạo hữu nghĩ gì vậy, chúng ta đến để trấn áp vùng đất Nguyên Tổ, các vị cứ như ngàn năm trước lập lời thề rồi cùng vào vùng đất Nguyên Tổ.
Khi đề nghị này được đưa ra thì đám người sửng sốt, đề nghị hay à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận