Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 590: Lực lượng khí vận đều áp lên người ta

Hai tay Lâm Phàm giơ lên khỏi đất bùn:
- Ha ha, rốt cuộc giải quyết!
Vùng đất mạo hiểm cuối cùng đã bị hắn giải quyết, tiếng báo điểm khiến tâm tình của hắn vô cùng vui vẻ, có lẽ thành thần chỉ trong phút chốc.
Lâm Phàm đứng ở lối vào vùng đất mạo hiểm, siết chặt hai tay, mặc niệm:
- Thăng cấp!
[Tiêu hao bốn trăm vạn điểm.
Thủy Ma Kinh (nhị trọng)
Đặc tính: Ma thai (đã chết), thần thông Thủy Ma (đã chết)]
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong phút chốc lực lượng cuồng bạo tột độ hoành hành bá đạo chạy trong người hắn.
Răng rắc!
Lực lượng tăng trưởng quá cuồng bạo, cơ thể có dấu hiệu tan vỡ. Trên cánh tay thô nổi gân xanh như rễ cây già, nhìn thoáng qua khiến người sợ teo tim, rùng rợn.
Khói đen sôi trào bốc lên từ làn da, khói đen như có linh tính lan tràn trên không trung, dần hình thành bóng ma.
- Lợi hại, rất lợi hại, tăng Thủy Ma Kinh lên đến đệ nhị trọng không ngờ lực lượng khổng lồ như vậy.
Lâm Phàm siết chặt hai nắm tay, lực lượng sôi trào trong người, tế bào không ngừng nuốt lực lượng đó.
- Đã đủ rồi, tăng tu vi!
[Tiêu hao hai ức giá trị khổ tu.
Tu vi: Thần cảnh.]
Khoảnh khắc đột phá, từng sợi tóc dựng đứng, khí thế hùng hồn bộc phát từ người hắn, tiếng răng rắc không dứt. Mặt đất không chịu nổi lực lượng đã vỡ toang, xung quanh vùng đất mạo hiểm không chịu nổi trùng kích cuồng bạo bùng nổ khi đột phá, không ngừng tan vỡ.
Lâm Phàm cúi đầu, thở hổn hển:
- Lực lượng này . . .
Hắn đã cảm nhận được lực lượng vô tận tràn ngập trong người.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa biến đổi, vòng xoáy đen hiện ra trên trời, trong vòng xoáy đen nhánh dày nặng có sấm sét đan xen, loạn tượng kinh người, tựa như tận thế.
Thánh Chủ đi ra đại điện, ngước nhìn trời:
- Chuyện gì xảy ra?
Thánh Chủ không biết có chuyện gì mà sao thiên địa bỗng tối sầm, hơi thở kia khiến y thấy nặng trĩu.
Đám quân chủ như Thiên Dụ Quân Chủ, Thần Phạt Quân Chủ đều đi ra, ngước nhìn thiên địa, biểu tình nghiêm túc, trán rịn mồ hôi lạnh. Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì.
Thánh Đường tông bị gì mà sao gặp nhiều biến đổi lớn như thế.
Lâm Phàm cảm giác trái tim lực lượng đang đập, pháp tắc giữa hư không cuồng bạo đan vào nhau như mãng xà thô to từ trên trời giáng xuống.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Phiền phức, mỗi lần đột phá là các loại pháp tắc lung tung muốn tiến vào, thân thể của bản phong chủ không chứa thứ khác ngoài pháp tắc lực lượng!
Thanh âm như sấm sét đánh bay những pháp tắc đan xen vào nhau.
Răng rắc!
Trừ pháp tắc lực lượng ra những pháp tắc khác tan vỡ, có pháp tắc nhanh chóng trốn ra khỏi chốn thị phi.
Pháp tắc lực lượng mênh mông rót vào người Lâm Phàm.
- Đến đây, đến càng nhiều vào, bản phong chủ muốn biến mạnh hơn.
Máu nóng trong người Lâm Phàm sôi trào, tia điện chạy trên người, lửa sôi trào bao phủ thân thể, trong đôi mắt đen láy lấp lóe ánh sao.
Khi khí thế lên đến đỉnh, Lâm Phàm ngước đầu nhìn hư không, quát lớn:
- Lực lượng khí vận đều áp lên người ta!
Hư không nổ vang, cột lực lượng thô to đến tột đỉnh từ trên trời giáng xuống bao phủ Lâm Phàm.
Lực lượng trùng kích đất dưới chân Lâm Phàm lún xuống, lan tràn bốn phía.
Đột nhiên trong hư không vang lên giọng nói:
- Sinh linh, ngươi làm ta rất giật mình.
Lâm Phàm ngước nhìn hư không:
- Là ngươi!
Một pháp tắc lực lượng không giống bình thường yên lặng nhìn Lâm Phàm.
- Ngươi muốn đi làm thần lực lượng mà, vì sao xuất hiện ở đây?
Đây là pháp tắc lực lượng từng giao dịch với hắn, dạy hắn cách ngưng tụ trái tim lực lượng.
Pháp tắc lực lượng lúng túng nhưng ngữ điệu bình tĩnh nói:
- Đường thành thần lực lượng quá khó đi, nhưng ngươi cho ta nhìn thấy hy vọng, ta muốn trở thành lực lượng của ngươi, cùng nhau tiến lên, cùng tiến bộ.
Lâm Phàm cảm giác lực lượng trong người đã đến trạng thái cao nhất, Thần cảnh mạnh như vậy đấy, thích gì làm nấy.
- Ngươi muốn ôm chân? Không cần, bản phong chủ truy tìm cực độ lực lượng, khống chế lực lượng chứ không phải thành thần gì đó, ngươi tự đi chứng thần đạo đi.
Lâm Phàm không cần đối phương trợ giúp, bởi vì hắn dư sức tự làm.
Lực lượng này quá mênh mông, rốt cuộc đến Thần cảnh mà hắn khao khát.
Pháp tắc lực lượng hơi bất đắc dĩ, đúng là nó muốn ôm chân. Có hùng tâm tráng chí là chuyện tốt nhưng còn phải xem tình huống, nó dung hòa vào hư không tìm cơ duyên trở thành thần lực lượng, nhưng nhiều nguy cơ cản trở, mấy lần suýt bị người hấp thu. Nếu không phải nó chạy trốn mau thì đã sớm mất mạng.
Nên khi thiên địa kinh động, pháp tắc lực lượng cảm nhận hơi thở quen thuộc thì tìm đến ngay, nhìn thấy cảnh làm nó vô cùng kinh sợ.
Sinh linh nó từng gặp đã trở thành Thần cảnh, nên nó muốn ôm chân.
Pháp tắc lực lượng nói:
- Sinh linh, cho một cơ duyên để ta trở thành một phần của lực lượng của ngươi đi.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, sau đó không kiên nhẫn vẫy tay:
- Đến đây, nghĩ tình trước kia ngươi trợ giúp ta một chút, thôi thì miễn cưỡng thu nhận ngươi vậy.
Được chấp nhận, pháp tắc lực lượng siêu hưng phấn rơi xuống, hòa vào người Lâm Phàm.
Khi khí thế dâng lên đến mức tận cùng thì hắn đã khống chế được lực lượng khủng bố này.
- He he, Chân Tiên giới, lần này nếu các ngươi còn có thể đánh chạy bản phong chủ thì xem như các ngươi thắng.
Khí thế tan biến, thiên địa phục hồi bình tĩnh, Lâm Phàm đã cảm nhận được vô số công hiệu tuyệt vời của Thần cảnh.
Ví dụ ảnh chiếu lực lượng là lựa chọn không tồi.
Lâm Phàm nhìn tình huống hiện giờ của mình, bề ngoài không khác lúc trước nhưng bên trong cơ thể ẩn chứa lực lượng khủng bố không thể coi thường.
- Hình như không có gì thay đổi?
Bùm!
Hai đầu gối hơi co lại bay vọt lên lao về phía xa.
Hắn cần trở về báo tin tốt cho lão sư biết, hắn đã vào Thần cảnh, dù là lão sư cũng không thể đánh thắng hắn. Tiếc rằng hắn không thể nói ra sự thật, nếu không sẽ đả kích niềm tin của lão sư.
Lâm Phàm rất tiếc nuối, cứ ngỡ tâm ma sẽ xuất hiện nhưng chờ nửa ngày không thấy cái bóng đâu, như đã biến mất rồi.
Lẽ ra tâm ma sẽ xuất hiện khi đột phá đến Thần cảnh, nhưng tâm ma của hắn không muốn xuất hiện, vì không nghĩ ra làm sao đối diện tên này.
Rất tổn thương người, tâm ma sống như nó cũng tội nghiệp.
Viêm Hoa tông.
Các đệ tử giữ sơn môn rất là nhàn nhã, đối với họ thì chuyện quan trọng nhất hiện giờ là tập trung tất cả tinh thần trông chừng sơn môn, nếu có ai tới thì sẽ bày ra khí thế của Viêm Hoa tông.
- Oa, đó là Lâm sư huynh, ta lại thấy Lâm sư huynh!
Vì Lâm Phàm luôn ra tông nên các đệ tử ít khi thấy hắn, ngẫu nhiên gặp một lần sẽ rất vui vẻ.
- Thần tượng!
Hai người mắt sáng lấp lánh, biểu tình tôn sùng nhìn luồng sáng dần mất hút trong tầm mắt.
Thiên Tu sơn phong.
Từ xa đã nghe giọng Lâm Phàm:
- Đồ nhi về rồi đây lão sư!
Thiên Tu đang chơi cờ với Động Côn, tuy không cùng một thế giới nhưng cách giải trí rất giống nhau.
Thiên Tu cười nói:
- A, đồ nhi bảo bối của ta đã về.
Mắt Thiên Tu vẫn nhìn bàn cờ, sức chơi cờ của đối phương hơi lợi hại, lão không thắng được, nhưng tuyệt đối không nhận thua.
Động Côn cực kỳ đắc ý nói:
- Đạo hữu mau lên, đến lượt đạo hữu rồi, lão phu sắp thắng bàn cờ này.
Thiên Tu cười bình tĩnh nói:
- Ha ha, thắng? Ngươi nói bậy bạ cái gì, ván cờ này là lão phu thắng, nhưng đồ nhi của lão phu sắp đến, chờ chút đã.
Thiên Tu nghĩ thầm trong bụng lão già này quá lợi hại, không đánh thắng.
Lâm Phàm đi tới, thấy Động Côn ngồi trên ghế, bộ dạng tiên phong đạo cốt thì giơ chân đá ngã, sau đó hắn ngồi vào ghế của lão.
Thiên Tu nhanh tay nhanh mắt cố ý đẩy bàn cờ, quân cờ rơi đầy đất, giả bộ tiếc nuối nói:
- Ôi chao, đồ nhi làm gì vậy, vi sư đang chơi cờ với hắn, một chốc nữa là thắng rồi.
Động Côn tay trói gà không chặt ngồi dưới đất, đau nhe răng trợn mắt, trừng mắt Lâm Phàm:
- Tên ranh kia, không biết kính già yêu trẻ sao?
Lâm Phàm nói:
- Sao lão sư để lão sống thoải mái vậy? Chơi cờ có gì hay, với trí tuệ và sức chơi cờ của lão sư bỏ xa lão ta đến chân trời góc biển.
Thiên Tu mỉm cười vuốt râu, gật đầu:
- Đồ nhi nói đúng, nhưng khi đang chán có thể chơi cho qua thời gian.
Động Côn bò dậy, không phục nói:
- Ván cờ này là ta thắng, sao ngươi có thể nói là mình thắng?
Lâm Phàm lên tiếng:
- Lão sư.
- Hưm?
Lâm Phàm nói:
- Không phải đồ nhi cằn nhằn lão sư nhưng ngài quá lương thiện, sao có thể đối xử tốt với tù binh như thế?
Lâm Phàm không ngờ mới đi một chốc mà tù binh đã chơi cờ với lão sư, xem tình huống thì quan hệ rất tốt.
Thiên Tu bình tĩnh phất tay:
- Đồ nhi, khi vi sư còn trẻ đã luôn giữ truyền thống tốt đẹp này. Người lương thiện sẽ không chịu thiệt, tuy hắn là tù binh nhưng cũng nên cho người ta sự tôn trọng.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Ài, lời nói của lão sư làm đồ nhi bội phục, xin ghi nhớ trong lòng.
Động Côn không chịu nổi, sao người này vô sỉ đến thế:
- Là ta thắng! Ngươi đã bị lão phu buộc đến đường cùng, thêm một nước cờ là ngươi thua chắc!
Thiên Tu nhìn Động Côn, hơi tiếc nuối nói:
- Cần gì như vậy, thắng thua không quan trọng. Nhưng thôi bỏ đi, lão phu không phải loại người tranh cường háo thắng, ngươi đã nói mình thắng vậy cứ cho là ngươi thắng.
Thiên Tu nhìn Lâm Phàm:
- Đồ nhi hãy nhớ là đừng tranh luận với người, thắng và thua, ai thắng ai thua đều như nhau. Hắn đã khao khát muốn thắng thì cứ nhường cho.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Vâng, đồ nhi xin ghi nhớ, cảnh giới tư tưởng của lão sư quá cao, còn tên tù binh Chân Tiên giới khiến người hơi thất vọng.
Thiên Tu cười nói:
- Miễn bàn, miễn bàn, người bình thường làm sao đến cảnh giới như ta được.
Đồ nhi tôn kính làm Thiên Tu cực kỳ vui mừng.
- Phụt!
Khi Động Côn nghe mấy câu đó thì tức suýt hộc máu, hai dân bản xứ này còn da mặt không vậy?
Đời này lão chưa từng thấy ai mặt dày đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận