Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 591: Giáng lâm, giáng lâm

- Các ngươi . . . cái này . . .
Động Côn muốn chứng minh, muống chống cự, muốn cho bọn họ hiểu rằng những lời các ngươi vừa nói vô sỉ cỡ nào.
Nhưng Động Côn chưa nói hết đã bị Lâm Phàm trừng á khẩu.
Lâm Phàm nói:
- Tù binh thì nên có bộ dạng của tù binh, lão sư của bản phong chủ là người lương thiện nhưng bản phong chủ chẳng những lương thiện còn biết đánh người, ngồi yên đi.
Động Côn đắng lòng. Có giỏi thì giải giam cầm, xem lão phu giáo dục ngươi thế nào. Động Côn ngẫm nghĩ, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Khó khăn gặp một người hơi đáng tin chút, không ngờ cũng là loại mặt dày.
Đồ đệ thì nguy hiểm tột đỉnh.
Động Côn không nghĩ ra dân bản xứ này bắt lão về làm gì, không thẩm vấn, chỉ nhốt.
Thiên Tu khó hiểu nhìn Lâm Phàm:
- Sao vi sư nhìn đồ nhi có chút khác biệt?
Lão cảm giác đồ nhi bảo bối khác với lúc trước nhiều, hình như thăng hoa khí chất. Tuy chỉ có khí thế biến đổi, lão thấy cọng tóc rậm của đồ nhi ẩn hiện tia điện, nếu không xem kỹ thì khó thấy.
Thiên Tu giật nảy mình bật thốt:
- Đồ nhi đột phá!
Lão không dám tin.
Rất khó chứng Thần cảnh, nhờ đồ nhi mang Thiên Không Chi Thành về nên lão mới lĩnh ngộ ra căn nguyên thần từ trong đó, cộng với tích lũy nhiều năm, có cách tăng tiến, mọi thứ nước chảy thành sông.
Đồ nhi của lão không có mấy cái đó nhưng vì sao đột phá nhảy lên Thần cảnh?
Không thể nào, chắc chắn là lão nhìn lầm.
Khi Thiên Tu định nhìn kỹ hơn thì nghe đồ nhi trả lời.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Lão sư, đồ nhi may mắn đột phá đến Thần cảnh.
Chuyện này rất bình thường, Thần cảnh chứ có gì, không đáng quá cao điệu.
Từ khi thấy Ma Tổ là Lâm Phàm biết Thần cảnh chẳng đáng gì.
Nhưng ở Chân Tiên giới, vùng đất Nguyên Tổ thì Thần cảnh là thần, là trùm lớn, là vốn liếng muốn làm gì thì làm.
Khóe môi Thiên Tu co giật:
- May mắn?
Cái này mà cũng ăn may được? Nếu thật sự có thể ăn may thì lão đã không bị ngăn ngoài cửa Thần cảnh lâu như vậy.
Thiên Tu hỏi dồn:
- Đồ nhi hãy nói cho vi sư nghe đồ nhi làm cách nào vào Thần cảnh?
Thiên Tu rất muốn tìm hiểu huyền bí trong đó, nếu hỏi người khác thì người ta chắc chắn sẽ không cho lão biết, nhưng đây là đồ nhi bảo bối của lão, hắn sẽ nói cho lão biết.
Lâm Phàm đứng lên, chỉ lên trời. Thiên Tu ngạc nhiên, không biết đồ nhi muốn làm gì, nhưng nghe câu kế tiếp thì xoe tròn mắt.
- Lực lượng khí vận áp vào người ta. Vậy đấy lão sư.
Lâm Phàm biểu hiện rất nghiêm túc, hắn không thể nói ngón tay nhấn nút cộng và thế là đột phá, sự thật rất kinh dị.
Dù sao trong khi đột phá đúng là hắn có nói câu đó, cảm giác hiệu quả không tệ.
Thiên Tu ngây người, sau đó nheo mắt nói:
- Đơn giản như vậy? Vi sư thấy đau lòng quá, đồ nhi đối xử với vi sư như vậy.
Động Côn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, lòng thầm ngạc nhiên, tiểu tử này đột phá đến Thần cảnh?
Động Côn biết Thần cảnh tức là Chân Tiên, ngẫm lại khi tiểu tử này còn ở cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo đã dám chống lại bọn họ, hắn vào Thần cảnh thì sẽ nghịch thiên mà đi.
Lâm Phàm buồn phiền, không phục khẽ thở dài:
- Tạm không nói việc này, đồ nhi bị tổn thương tình cảm.
Thiên Tu giật mình kêu lên:
- Sao vậy đồ nhi?
Lần đầu tiên lão nghe đồ nhi nói lời như vậy, tuy là chuyện riêng của đồ nhi nhưng lão độc thân cả đời, không có con cái, sớm xem đồ nhi như hài tử của mình.
Trong lòng Thiên Tu không phục, đồ nhi của lão thiên tư ngút trời, anh tuấn tiêu sái, sao không có thê tử được, đây là bất công.
Giờ nghe đồ nhi nói câu đó làm Thiên Tu sốt ruột, là nữ nhân khốn kiếp nào mắt bị mù hay sao mà làm tổn thương nam nhân ưu tú như vậy.
- Chuyện là vầy, đồ nhi đi ra ngoài tôi luyện gặp một nữ nhân . . .
Lâm Phàm kể lại vụ việc, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Lão sư cũng biết đồ nhi ngẫu nhiên mới nảy ra suy nghĩ đó, lão sư nói xem chuyện này có đáng làm đồ nhi đau lòng không?
Thiên Tu gật đầu, an ủi:
- Tức chết người. Đồ nhi đừng buồn, nếu lần sau gặp đồ nhi có thể nói khéo chút, đồ nhi nói như thế với người ta cũng không phải không được nhưng hơi trực tiếp, sợ là người ta khó chấp nhận.
Lâm Phàm xua tay:
- Không có lần sau.
Làm gì còn lần sau, chắc chắn không có.
Thiên Tu sững sờ nhìn Lâm Phàm, đồ nhi của lão cái gì cũng tốt nhưng cứ thấy đầu óc hơi khó nói. Hồi lão còn trẻ không biết cách nói chuyện nên đến bây giờ vẫn độc thân, đẹp trai có ích gì? Có thể lấy ra ăn cơm không?
Biết ăn nói mới quan trọng nhất.
Thiên Tu nhớ lại ngày xưa cùng thế hệ có người xấu xí nhưng vì nói khéo léo nên cô nương đi theo toàn là mỹ nhân.
Nhìn lại lão, đẹp trai này, thực lực cao nhưng vô dụng.
Nhớ lại lúc trước làm Thiên Tu hối hận đứt ruột, nếu ông trời cho lão thêm một cơ hội trở về quá khứ thì lão sẽ nắm chắc cơ hội tốt.
Bây giờ đồ nhi giống như lão ngày xưa, nên dù thế nào lão phải làm đồ nhi biết ăn nói hơn, không thể quá trực tiếp.
Nghe mấy câu đồ nhi đã nói, nếu lão là nữ cũng sẽ cho ăn tát, nói năng kỳ cục.
Động Côn lắng nghe, xen lời:
- Thật ra đường tu luyện tuy chú trọng âm dương điều hòa nhưng chỉ là hạ sách, thượng sách là cố thủ tinh nguyên, luyện tinh hóa khí lên đến trình độ càng cao, thẳng hướng đại đạo.
Thiên Tu trừng mắt đối phương:
- Câm mồm! Nói gì hả? Ngươi muốn hại đồ nhi của lão phu độc thân suốt đời phải không? Ngươi không có con nối dòng thì kệ ngươi, dám xúi đồ nhi của lão phu không có con cái!? Lão thất phu nhà ngươi sao tiện vậy, đã xấu rồi còn không biết nói chuyện, đời ngươi không có hy vọng.
Động Côn rất bất mãn với Thiên Tu, phản bác lại:
- Không con cái? Vào tiên cảnh thì tuổi thọ lâu xa, cần gì có liên lụy? Con cháu hậu bối nếu thiên tư kém thì chỉ có thể nhìn bọn họ chết già, khi đó trong lòng có ma, đại kiếp nạn đến tâm ma mọc đầy, chuốc thêm phiền phức.
Đột nhiên trong thiên địa phía xa có mây lành, mây đen dày nặng như núi, mây màu tím sặc sỡ yêu dị.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Cái thứ gì vậy?
Hắn không biết ba loại mây kia là gì, tuy cách thật xa nhưng có thể cảm nhận uy thế như ẩn như hiện trong đó.
Động Côn mở miệng nói:
- Bọn họ đã đến, Chân Tiên giới giáng lâm, ba tiên ma yêu đạo đi chung với nhau? Sao có thể?
Động Côn kinh sợ nhìn về phía Thiên Tu:
- Đạo hữu, tình huống không ổn, hay là thả lão phu ra, lão phu đi nói một câu với họ, khuyên họ bớt tạo sát nghiệt.
- Lão sư, để đồ nhi đi xem thử.
Lâm Phàm không ngờ người Chân Tiên giới thật sự giáng lâm, tốc độ rất nhanh.
Động Côn cảm giác hơi thở phía xa đang đến gần, nói:
- Ngươi không cần đi, bọn họ đã tới, có lẽ cảm nhận được hơi thở của lão phu nên tìm đến.
Lúc này dị tượng thiên địa làm nhiều tông môn giật mình, không biết xảy ra chuyện gì.
Đán Ác Quân Chủ vội vàng chạy tới báo cáo:
- Nguy rồi Thánh Chủ, thiên địa biến sắc.
Là quân chủ quản lý các việc lớn nhỏ trong Thánh Đường tông, Đán Ác Quân Chủ cần báo cho Thánh Chủ biết tin ngay đầu tiên.
Thánh Chủ ngước đầu nhìn, biểu tình nghiêm túc nói:
- Hơi thở chỗ đó rất hỗn loạn, rất khổng lồ, chắc không phải Chân Tiên giới đã giáng lâm rồi chứ?
Thánh Chủ chợt nghĩ đến điều gì, vung tay nói:
- Đi mau, kêu các đệ tử trốn đi, tất cả quân chủ theo ta đi Viêm Hoa tông.
Vào giây phút này Thánh Chủ nghĩ đến Viêm Hoa tông đầu tiên.
Đán Ác Quân Chủ vội vàng rời đi:
- Rõ thưa Thánh Chủ!
Đán Ác Quân Chủ đi truyền lệnh của Thánh Chủ khiến các đệ tử trốn đi hết.
Bọn họ từng đi Chân Tiên giới nên biết tình huống nơi đó, đệ tử bình thường không giúp ích gì, đông người hơn cũng chỉ là vật hy sinh.
Hàn Nhu tông nằm trên một hòn đảo nhỏ nhưng phát triển rất tốt, liên tiếp hợp nhất một, hai tông môn nhỏ dung hợp thành một.
Có một chỗ trên hòn đảo nhỏ là Huyết Luyện Tôn Giả cố ý chuẩn bị cho Nhứ Nhu, nơi ấy hoa nở chim hót, một mảnh tĩnh lặng, không cho phép ai đến quấy rầy.
Nhứ Nhu cảm nhận phút yên tĩnh, nhưng nàng cảm giác tim Hàn Minh đập rất nhanh, dường như có chuyện gì.
- Sao vậy Hàn Minh?
Huyết Luyện Tôn Già nhìn qua mắt Hàn Minh về phía xa, biểu tình lo lắng nhíu mày nói:
- Không có việc gì, Nhứ Nhu.
Nhứ Nhu nhẹ giọng nói:
- Ngươi có chuyện, tuy ta không thấy đường nhưng cảm nhận được. Đi thôi, giải quyết xong việc rồi trở về, nếu không trong lòng ngươi sẽ không yên ổn.
Huyết Luyện Tôn Giả vỗ nhẹ mu bàn tay Nhứ Nhu:
- Ừ, được rồi, ta sẽ nhanh chóng trở về.
Huyết Luyện Tôn Giả đưa Nhứ Nhu vào nhà gỗ cố ý xây dựng, rồi bay về tông môn.
Huyết Luyện Tôn Giả cảm nhận hơi thở khủng bố từ tầng mây kia, hơi thở đó không tầm thường, như vạn ma giáng lâm.
Nhưng mặc kệ là cái gì thì Huyết Luyện Tôn Giả sẽ không để nguy hiểm nào giáng xuống người nữ nhân mà y yêu nhất.
Một lão nhân khuôn mặt âm trầm, mặc trường bào màu xanh đen nhìn bốn phía:
- Nơi này là vùng đất Nguyên Tổ? Trông không được tốt lắm.
Cuối cùng lão dừng tầm mắt trên một tòa thành trì:
- Chỗ đó có dân bản xứ.
Một lão nhân ở bên cạnh cười nói:
- Đó chẳng phải là tài liệu mà Thông Thiên Ma tông của ngươi thích nhất sao?
Lão nhân áo lục cười to bảo:
- Ha ha ha! Cũng đúng, nếu đã đến đây thì thu chút tài liệu trước.
Dứt lời lão nhân áo lục bấm pháp quyết, một cây cờ hiện ra, phất một cái, một đoàn ma khí đậm đặc gầm rống bay ra lao thẳng tới tòa thành trì.
Chốc lát sau trong thành vang từng tiếng hét, tiếng la rung trời. Ma khí bay lên trở về chỗ cũ, trong ma khí có vô số mặt người đau đớn gầm rống như đang vùng vẫy.
- Lợi hại, ma bảo trấn phái của Thông Thiên Ma tông đúng là phi phàm, khoảnh khắc đã cướp thần hồn mấy trăm vạn người. Ô Vân Ma, Sất Ma Phong Tiên Kỳ của ngươi lại tăng mạnh uy lực thêm một phần.
Ô Vân Ma cười nói:
- Đâu, chỉ cỡ trăm vạn, trên ngàn vạn mới tăng thêm chút uy lực.
Phương xa, các Thần cảnh của mười môn tiên đạo nhìn Ô Vân Ma lấy mạng trăm vạn sinh linh nhưng biểu hiện bình tĩnh không chút dao động. Các đệ tử đi theo họ thì nhíu chặt mày, cảm giác làm vậy quá tàn nhẫn.
Nhưng đối phương là thái thượng trưởng lão của ma tông, bọn họ không dám lỗ mãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận