Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 592: Có sư huynh như vậy sao?

Một lão hòa thượng khoác cà sa, chắp hai tay, chân mày dài rũ xuống, biểu tình tường hòa nói:
- A di đà phật, xin Ô Vân Ma thí chủ đừng tạo sát nghiệt.
Ô Vân Ma chán ghét liếc lão tăng kia:
- Thiên Phật Tịnh Thổ các ngươi lo cho mình được rồi, ma đạo chúng ta làm việc liên quan gì với ngươi?
Lão tăng bình tĩnh nói:
- Thí chủ cần gì tạo sát nghiệt, hãy xem vì thí chủ thi triển Sất Ma Phong Tiên Kỳ khiến oán niệm trong tòa thành rất nặng, có lẽ qua trăm năm sẽ biến thành vực chết, vậy chẳng phải là gieo nghiệt duyên?
Ô Vân Ma hừ lạnh một tiếng:
- Lão lừa trọc lắm chuyện, nếu không phải lập lời thề cùng nhau giáng lâm thì bổn tọa đã cho ngươi biết tay!
Ô Vân Ma nhìn đệ tử ma đạo sau lưng mình, nói:
- Đi, tìm thành trì, tu luyện ma công, luyện chế ma bảo.
Đệ tử Thông Thiên Ma tông lên tiếng:
- Vâng!
Bọn họ tản ra bốn phương tám hướng, đã nôn nóng không kịp đợi. Tu vi của họ không quá mạnh, không cách nào thi triển thủ đoạn khi còn trong Chân Tiên giới, nhưng đến vùng đất Nguyên Tổ lấy đám dân bản xứ ra thử tay nghề, có ai quản được họ?
Lão tăng khẽ thở dài:
- A di đà phật.
Tiếng niệm phật vang vọng thiên địa, giữa hai tay bắn ra phật quang chói lòa bao phủ thành trì nặng nề tử khí, khoảnh khắc độ hóa bên đó.
Phác Lão Tiên của Phi Tiên môn tức giận nói:
- Hừ! Động Côn câu kết với dân bản xứ của vùng đất Nguyên Tổ!
Mộc Dịch bất mãn nói:
- Ngươi đừng vu khống, Phác Lão Tiên!
Phác Lão Tiên luôn miệng nói Động Côn câu kết với dân bản xứ, hoàn toàn là ô miệt Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung bọn họ, hoặc vì thấy Huyền Vũ Thiên Cung gặp biến cố lớn nên to gan khiêu khích.
- Vu khống? Sao ngươi không đi hỏi Động Côn tại sao cầm Tiên Thiên Tiên Hồ đối phó lão phu? Nếu không phải lão phu liều mạng chống cự thì bây giờ đã chết trong tay Động Côn và dân bản xứ kia.
Phác Lão Tiên không cách nào quên chuyện đó, lòng rất đau, vì đợt đó làm tu vi của lão bị tổn hại nặng, đến bây giờ còn chưa phục hồi lại.
Mộc Dịch không nói nhiều, không nói lý lẽ với Phi Tiên môn được nữa:
- Hừ! Không tranh luận với ngươi!
Lữ Chân Dương của Cửu Tiên sơn nói:
- Các vị đừng cãi nữa, việc này rốt cuộc như thế nào thì đợi chúng ta đi xem sẽ biết thôi, mặc kệ Động Côn có câu kết với dân bản xứ hay không nhưng đã nói lên người mạnh nhất dân bản xứ chắc chắn ở cùng Động Côn, chúng ta tìm đến là được.
Lữ Chân Dương rất vui với cảnh ngộ của hai tông, vì hai tông bị dân bản xứ làm hại mất mát nặng nề, cho Cửu Tiên sơn tiến thêm một bước.
Hiện giờ xếp chót nhất trong mười môn tiên đạo là Thương Thánh sơn, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, Phi Tiên môn.
Thương Thánh sơn không xem như môn phái, không có môn nhân, không có đệ tử, không có gì hết, chỉ có một lão bất tử cố chống chọi. Nếu không phải thực lực của lão bất tử quá mạnh thì Thương Thánh sơn đã bị xóa tên khỏi mười môn tiên đạo từ lâu.
Phác Lão Tiên và Mộc Dịch nhìn nhau một cái, bất mãn đối phương nhưng không cãi nữa, cứ đi xem sẽ biết thật hay giả.
Đám người ẩn vào hư không lao đi xa.
Mặc Kinh Trập đang tu luyện trong nhà.
Mặc Kinh Trập bất đắc dĩ nghĩ:
- Bằng hữu của Mặc Kinh Trập này tu luyện quá mau, nếu không đuổi theo sẽ bị tuột hậu nhiều.
Mặc Kinh Trập không hiểu vị huynh đệ kia tu luyện kiểu gì. Thiên phú của gã không yếu, lần đầu tiên hai người gặp mặt thì tu vi của gã cao hơn, nhưng lần gặp sau thì cảm giác như gặp quỷ, tu vi của tên kia bắt kịp và vượt mặt gã.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động ồn ào làm Mặc Kinh Trập không chịu nổi.
Mặc Kinh Trập bất mãn đẩy cửa bước ra ngoài:
- Tên nào mất dạy la lối om sòm trong thành? Không biết trong thành đã không có ai sao? La hét cái gì?
Từ khi khe nứt mở ra Mặc Kinh Trập mang theo cả gia đình đến Viêm Hoa tông, nhưng gã không quen ở trong tông môn, vì vậy trở về về thành tu luyện một mình.
- A?
Khi mở cửa ra, Mặc Kinh Trập thấy đám người bên ngoài thì mặt biến sắc, hỏi:
- Các ngươi là ai?
Đệ tử Thông Thiên Ma tông hét to:
- Là dân bản xứ, bắt hắn! Luyện hóa hắn!
Các đệ tử Thông Thiên Ma tông như chó tiên xông thẳng tới chỗ Mặc Kinh Trập.
Mặc Kinh Trập giật nảy mình, cái quỷ gì?
- Các vị huynh đài có phải hiểu lầm gì không? Mặc Kinh Trập này đầu đội trời chân đạp đất, nổi tiếng lừng lẫy, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với các vị.
Đáp lại Mặc Kinh Trập là các loại thần thông ma đạo.
Viêm Hoa tông.
Thiên Tu trầm giọng nói:
- Đồ nhi, chút nữa phải dựa vào hai sư đồ chúng ta.
Biểu tình của Thiên Tu rất trầm trọng, hơi thở phía xa cho lão cảm thấy nguy hiểm, dù vậy lão không sợ.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ, lão sư yên tâm, có đồ nhi ở tuyệt đối không để người của Chân Tiên giới tạo thành chút tổn thương nào cho Viêm Hoa tông ta.
Máu đang sôi trào trong lòng Lâm Phàm, hắn nhìn sang Động Côn:
- Ngươi nhìn đi, đây là Chân Tiên giới các ngươi, rất không hòa bình. Khi chúng ta phản công chỉ mang theo chút người, còn các ngươi, ta đoán kéo hết gia đình đến phải không?
Động Côn muốn hộc máu, lười phản bác lại, lão phát hiện hai người trước mắt rất vô sỉ.
Còn bảo là mang ít người, Động Côn cho rằng số người đó là toàn bộ cường giả của vùng đất Nguyên Tổ.
Lâm Phàm nói:
- Tất cả sư đệ sư muội trong tông, dưới Thiên Cương cảnh hãy trốn đi hết, từ Thiên Cương cảnh ngũ trọng trở lên có thể chờ trong đại điện, chú ý an toàn.
Khi Lâm Phàm nói câu đó thì các đệ tử không phục.
- Lâm sư huynh nói gì kỳ, ta không thèm trốn. Ta là Tôi Thể cảnh cửu trọng thì sao chứ, ta muốn cùng tông môn huyết chiến với đối phương đến cùng!
Đệ tử này điên cuồng tôn sùng Lâm Phàm, khinh thường núp đi nên phản bác ngay.
Bốp!
Sư huynh tức giận vỗ đầu gã:
- Ngươi thôi đi nhé, Lâm sư huynh kêu ngươi trốn thì cứ trốn, Tôi Thể cửu trọng không đủ cho người ta trừng mắt một cái, đi mau.
Đệ tử lỗ mãng thiếu suy nghĩ kia cãi lại:
- Ta không đủ chẳng lẽ ngươi đủ?
- Ta cũng không đủ, ta trốn ngay bây giờ, đi mau, nói nhảm nhiều, đừng trở về vướng víu cho Lâm sư huynh.
Trên dưới tông môn bắt đầu hành động, thực lực thấp tự động trốn đi.
Bọn họ biết lát nữa sẽ xảy ra đại chiến, nếu còn ở lại hiện trường sẽ ảnh hưởng Lâm sư huynh phát huy. Bọn họ thấy tiếc vì không thể xem anh tư của Lâm sư huynh.
Lão Hắc quấn quanh Vô Địch phong chợt bay lên biến thành lão nhân mặc áo đen đứng một bên.
Thanh Oa la lên:
- Chủ nhân, Oa Oa muốn chiến đấu cùng chủ nhân!
Thanh Oa thấy mệt người, trong thời gian này tu vi mới chỉ đến Thiên Cương cảnh tam trọng, phế đến miễn bình luận.
Lâm Phàm liếc Thanh Oa, phất tay, nói với các luyện đan đại sư quay quanh nó:
- Các ngươi mau mang nó đi, đừng vướng víu.
Các luyện đan đại sư nói:
- Oa sư, chúng ta không giúp được gì, mau trốn đi.
Thanh Oa khóc ròng:
- Ta không nỡ xa chủ nhân!
Cuối cùng Thanh Oa nhịn đau bị các luyện đan sư kéo đi.
Sau khi cách xa Vô Địch phong, Thanh Oa la lên:
- Thả ra, thả ra!
Luyện đan đại sư sốt ruột nói:
- Oa Sư đừng trở lại, chúng ta không giúp được cho Lâm phong chủ.
Thanh Oa nhảy xuống, nhìn một vòng:
- Ai bảo ta trở lại, bản Oa Sư có nói câu đó sao? Ta tự mình đi, không cần các ngươi nâng. Đi theo ta, chúng ta trốn vào vùng đất mạo hiểm, ở trong đó rất an toàn.
Lão Hắc nói:
- Con ếch này hơi phế.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừ, ngươi tốt hơn, tu vi khá lắm, sắp đến Bán Thần.
Trong thời gian này Lão Hắc điên cuồng phục hồi, cảnh giới cũ vốn cao hơn hiện giờ nên khi đi con đường xưa cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Hỏa Dung vội vàng đi tới, nhíu mày hỏi:
- Sư huynh, rốt cuộc có bao nhiêu người?
Hỏa Dung sắp xếp đệ tử trốn đi, không biết lần này sẽ đối diện bao nhiêu người.
Thiên Tu lắc đầu nói:
- Không biết, chắc chắn đến không ít. Yên tâm, có chúng ta ở, tuyệt đối sẽ không để tông môn xảy ra chuyện gì.
Hỏa Dung tràn ngập chiến ý nói:
- Ừ, có chúng ta ở chắc chắn không sao!
Nhưng sư huynh nói câu tiếp theo làm Hỏa Dung tuyệt vọng.
Thiên Tu nói:
- Lão phu nói là ta với đồ nhi của ta, không nói mấy người. Các ngươi không nhúng tay vào trận chiến này được.
- Sư huynh, đã vào lúc này rồi có cần nói chúng ta vậy không?
Hỏa Dung mếu, có sư huynh như vậy sao?
Động Côn xen lời:
- Hắn nói đúng, các ngươi không nhúng tay được, người đến lần này chắc toàn là thái thượng trưởng lão của các môn các phái, tu vi Chân Tiên, tu vi Luyện Hư Hợp Đạo như các ngươi không đỡ nổi một chiêu.
Hỏa Dung nhìn Động Côn, cảm giác mất hết mặt mũi.
Lâm Phàm rất bất mãn nói:
- Hỏa Dung trưởng lão, các người ra sau đứng xem chúng ta là được, bản phong chủ không đi tìm mấy kẻ không thân thiện này thì thôi đi ngược lại tìm tới cửa, không biết ai cho họ lá gan, lão sư thấy đúng không?
Hắn cảm giác mình vào Thần cảnh, chưa lập uy phong, những người kia chưa biết hắn khủng bố đến mức nào.
Thiên Tu gật đầu nói:
- Ừ, đồ nhi nói đúng.
Động Côn lắc đầu, cảm giác hai sư đồ đúng là quái thai, đã lúc này rồi còn có tâm tình nói giỡn, không hay biết đám Chân Tiên kia khủng khiếp đến mức nào.
Đột nhiên hư không nổ vang, mây lành trải dài mấy vạn dặm, mây ma, mây yêu phát ra tiếng rít gào khiến người run sợ.
- Hành động đi lão sư, hóa . . .
Lâm Phàm mới mở miệng đã bị lão sư ngăn lại, hắn khó hiểu nhìn lão:
- Sao vậy lão sư?
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi đừng vội, lần đầu vi sư gặp nhiều cường giả như thế, lòng hơi hưng phấn, chút nữa muốn tán gẫu trước khi đánh nhau.
Lâm Phàm chớp chớp mắt, thả tay xuống:
- Không cần nói nhiều làm gì đâu lão sư, người ta đã giết tới cửa, trực tiếp đánh là được.
Thiên Tu nói:
- Đừng gấp, nhìn xem đến bao nhiêu đã.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, nghe lời lão sư, nhưng lát nữa đồ nhi lên trước, lão sư lót sau.
Hắn vào Thần cảnh là vô địch, nhưng sợ lão sư sơ sẩy bị người đánh, hắn sẽ rất đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận