Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 593: Các ngươi làm lão sư của ta sợ

Một tiếng quát lạnh vang vọng thiên địa:
- Dân bản xứ! Chúng ta đã đến, còn không quỳ xuống đền tội!
Mộc Dịch của Huyền Vũ thiên cung xuất hiện trên bầu trời, rất căm thù những dân bản xứ. Trưởng lão trong môn phái đều bị giết, chưởng giáo Triêu Bạch Đế cũng chết vào tay dân bản xứ, hỏi sao Mộc Dịch không hận?
Trong mười môn tiên đạo chỉ có Thương Thánh sơn không đến, còn lại đều có mặt.
Sáu tông ma đạo ma khí ngập trời, bốn điện yêu khí ngưng tụ thành các loại quái vật kinh dị bay ra.
Trong phút chốc hơi thở kinh khủng đến tột độ đè ép bầu trời Viêm Hoa tông.
Đám người Hỏa Dung biểu tình kinh sợ:
- Mạnh quá!
Khí thế đó làm Hỏa Dung không có chút lòng chống cự, đây chính là nghiền ép về thực lực sao?
Động Côn nhìn kỹ:
- Quả nhiên tất cả đều đến.
Không ngờ ba đạo liên hợp với nhau, ngàn năm trong Chân Tiên giới lần đầu tiên xuất hiện tình huống này.
Động Côn nhìn về phía Thiên Tu, lão thất phu này không khiến người ghét, mặc dù ở chung không lâu nhưng nụ cười, tiếng mắng của Động Côn nhiều nhất từ khi tu tiên đến nay.
Động Côn nói:
- Thả ta đi, ta có thể che chở các ngươi.
Nếu lão ra mặt thì tuy không thể bảo vệ nhiều người nhưng ít nhất có thể che chở cho lão thất phu này.
Đưa mắt nhìn có gần trăm vị Chân Tiên, thử hỏi đánh kiểu gì? Lấy cái gì để đánh?
Mỗi môn phái có ít nhất bốn vị thái thượng trưởng lão, nhiều thì năm, sáu vị. Giờ gần như có mặt đông đủ hết, sợ là Chân Tiên đều kéo tới đây.
Phác Lão Tiên của Phi Tiên môn luôn tìm kiếm, khi thấy Động Côn đứng trong phe địch thì quát chói tai:
- Động Côn, quả nhiên ngươi câu kết với dân bản xứ!
Động Côn sửng sốt:
- Cái gì?
Nói cái quái gì? Cái gì gọi là câu kết với nhau? Lão phu đang là tù binh, không thấy sao?
- Phác Lão Tiên, ngươi nói bậy bạ cái gì!
Phác Lão Tiên tức giận nói:
- Hừ! Ta nói bậy? Hãy nhìn ngươi đi, đến chỗ dân bản xứ còn đứng chung với họ, ngươi không câu kết với dân bản xứ thì là gì?
Khi Phác Lão Tiên nhìn hướng Lâm Phàm thì tức run người:
- Là dân bản xứ nhà ngươi!
Phác Lão Tiên mãi mãi không quên cảnh Phi Tiên môn bị ăn cắp, là dân bản xứ này lấy hết tài phú của Thiên Cơ môn.
Lâm Phàm liếc qua:
- Sao, muốn gì?
Hắn cười thầm trong bụng, nhiều người thật, có nhiều Chân Tiên như thế chút nữa đánh nhau sẽ rất phấn khích.
Phác Lão Tiên tức giận quát:
- Đồ khốn! Ngươi còn dám hỏi ta muốn gì? Trả lại tài phú của phái ta đây!
Phác Lão Tiên ước gì tự mình lao xuống bầm thây đối phương ra vạn mảnh.
Không chỉ mình Phác Lão Tiên trừng mắt Lâm Phàm, đám người Dương Tiên Tử cũng giận run người, ước gì đánh chết đối phương.
Đằng Thi Ngữ của Luyện Ma tông giọng điệu âm trầm, mắt lấp lóe tia lạnh lùng nói:
- Các vị nói nhiều làm gì, ra tay đi, chia cắt nơi này để còn đi chỗ khác. Nhưng lão phu nói trước, xác chết ở đây đều để lại cho lão phu.
Đằng Thi Ngữ thích xác đám dân bản xứ, luyện chế thành thi ma sẽ là lựa chọn không tệ, không chừng có xác suất nhất định ra thi ma vương.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư có thể đánh vài người?
Theo ý của hắn thì muốn bao hết đám cường giả Chân Tiên giới, nhưng sợ làm lão sư buồn nên nhịn đau chia vài người để lão sư phát huy.
Giờ phút này lần đầu tiên Thiên Tu cảm giác áp lực lớn, nếu chỉ có một, hai, ba tên thì không sao, quan trọng là đám Chân Tiên quá đông, gần trăm người, thật sự khó thể đối kháng lại.
Thiên Tu nói nhỏ:
- Đồ nhi lát nữa hãy chạy trước, vi sư sẽ ngăn cản cho.
Thiên Tu nhìn đám người Hỏa Dung:
- Sư đệ, có lẽ sư huynh không thể cứu các ngươi được nhưng sẽ cố gắng tranh thủ thời gian, bao nhiêu người chạy ra được hay bấy nhiêu.
Đám người Hỏa Dung nhìn sư huynh, lặng im gật đầu. Bọn họ không định đi, sẽ ở lại sóng vai chiến đấu cùng sư huynh.
Chân Tiên đến quá đông, sư huynh gặp chuyện không kinh mà cũng nói ra lời như thế đủ thấy không có nắm chắc.
Lâm Phàm đang suy nghĩ lát nữa chia bao nhiêu người cho lão sư chợt nghe lời dặn của lão sư, hắn kinh ngạc hỏi:
- Lão sư mới nói gì?
Thiên Tu nói:
- Vi sư nói là đồ nhi chạy trước, vi sư sẽ chống đỡ cho.
Lâm Phàm hoang mang:
- Khoan, đồ nhi chạy làm chi?
Mới có bấy nhiêu người đến, cần gì phải chạy? Nếu chạy trốn thì sau này làm sao lăn lộn?
Có hiểu cái gọi là nghiền áp cùng cảnh giới không địch thủ không?
- Sao giờ này rồi mà đồ nhi còn không xem hiểu, nhiều Thần cảnh như vậy làm sao ngăn cản được. Nhưng đồ nhi yên tâm, vi sư sẽ che chở đồ nhi rời đi, sau này không có vi sư ở bên cạnh nhớ đừng gây sự nữa.
Nói một hồi không hiểu sao vành mắt Thiên Tu đỏ hoe, cảm giác phải chia tay đồ nhi bảo bối, lòng không nỡ. Ít nhất lão chưa thấy đồ nhi cưới thê sinh tử, trong lòng lão còn nhiều chuyện chưa thực hiện.
Lâm Phàm ngơ ngác nhìn lão sư, không rõ có chuyện gì, sao đang yên lành mắt lão sư đỏ hoe?
Sau đó Lâm Phàm đã hiểu, lão sư không tin tưởng hắn, cho rằng lần này sẽ chết tại đây.
Lâm Phàm bước lại gần ôm Thiên Tu, vỗ lưng lão:
- Lão sư đừng như vậy, nghi thức khai chiến tốt lành mà bị lão sư làm thành mùi mẫn. Đồ nhi bao hết đám kia, chừa một tên cho lão sư chịu không? Yên tâm, không sao đâu, đồ nhi rất mạnh, đánh khắp thiên hạ không địch thủ, thật sự, không khoe khoang.
Thiên Tu nói:
- Đã lúc này rồi đồ nhi không thể nói thật với vi sư sao. Đồ nhi hãy đi đi, vi sư còn một hậu chiêu, chắc có thể chống cự một lúc.
Động Côn tiến lên trước nói:
- Các vị, chúng ta là người tu tiên Chân Tiên giới chứ không phải kẻ cuồng giết người. Viêm Hoa tông ở đây đối xử với ta không tệ, chúng ta chưa giao lưu với dân bản xứ vùng đất Nguyên Tổ nên mới có hiểu lầm, thật ra chúng ta có thể . . .
Phác Lão Tiên gầm lên:
- Câm mồm! Ngươi là thái thượng trưởng lão Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung Chân Tiên giới nhưng cầu tình cho dân bản xứ, ngươi còn nói là mình không câu kết với dân bản xứ?
Động Côn bị Phác Lão Tiên chọc giận:
- Bà nội nó, lão phu không câu kết với dân bản xứ! Phác Lão Tiên nhà ngươi bị điên sao? Lão phu câu kết với dân bản xứ thì sao? Ta hỏi ngươi làm gì được lão phu?
Còn chưa chịu thôi? Đã bảo không câu kết thì không có, cứ khăng khăng không chịu sửa, không thấy lão phu đang bị trấn áp sao? Mắt mù rồi.
Khi Động Côn nói ra câu đó chợt phát hiện giam cầm trên người biến mất, pháp lực hùng hậu lại tràn ngập trong cơ thể.
Thiên Tu nhìn Động Côn, ngữ điệu hết sức hiền hòa thậm chí có chút cầu xin:
- Con người của ngươi không xấu, ngươi đi đi, hy vọng có thể tha cho đồ nhi của ta.
Hỏa Dung ngây người nhìn sư huynh, lão biết sư huynh cả đời cao ngạo, tung hoành, chưa bao giờ xin ai, đây là lần đầu tiên cầu người, ài.
Động Côn gật đầu nói:
- Ừm, lão phu cố gắng hết sức.
Tuy dân bản xứ này làm chuyện tội không thể tha thứ với Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung bọn họ, nhưng Động Côn hiếm khi gặp một lão thất phu hợp mắt nên mới đồng ý.
Lâm Phàm buông lão sư ra, tâm tình rất tệ. Nhưng người này làm lão sư của hắn sợ, không thể tha thứ.
Động Côn lại gần vỗ vai Lâm Phàm:
- Yên tâm, lão phu hứa với lão sư của ngươi sẽ che chở ngươi.
- Biến sang bên.
Lâm Phàm giơ tay, tốc độ cực nhanh, dù là Động Côn cũng không phản ứng lại đã bị đánh bay đụng vào trong đại điện.
Lâm Phàm cúi đầu, chậm rãi bay lên, thân hình dần biến đổi, mở công pháp ra.
- Các ngươi thật đáng giận, làm lão sư hiền hòa của bản phong chủ sợ đến mức này, tội không thể tha. Hôm nay các ngươi đừng mong đi đâu, quỳ xuống hết xin lỗi lão sư của bản phong chủ, đi ra ngoài đường làm sợ người ta là không đúng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lâm Phàm vừa dứt lời, hơi thở kinh khủng tột độ lấy hắn làm trung tâm bắn lên cao.
- A!
Lâm Phàm quát lớn, dốc hết sức ra, ánh sáng huyễn lệ bộc phát từ người hắn, đây là cực độ của lực lượng.
Cột sáng lực lượng phát ra giọng nói của Lâm Phàm:
- Các ngươi đã sẵn sàng chưa?
Ô Vân Ma lạnh lùng nói:
- Dân bản xứ càn rỡ, cho rằng nói mấy lời đó là có thể đối kháng với chúng ta sao? Mới nãy trước khi lão phu đến đã liên tục diệt hai thành, mấy trăm vạn dân bản xứ chết trong tay lão phu, lão phu luyện chế thành oan hồn ma bảo, ngươi là người tiếp theo.
Ô Vân Ma bấm pháp quyết, Sất Ma Phong Tiên Kỳ hiện ra. Ô Vân Ma điều khiển pháp lực làm cờ bay phần phật, một đoàn ma khí siêu khủng bố che kín trời, trong ma khí có khuôn mặt của vô số oan hồn không ngừng giãy dụa muốn thoát ra, trông rất đau khổ.
Cột sáng tan biến, Lâm Phàm cao lên ba thước, tóc như cuồng long bay rối sau đầu.
Mắt Lâm Phàm lóe tia sáng lạnh:
- Ngươi mới nói gì? Ngươi giết mấy trăm vạn?
Mặt Ô Vân Ma dữ tợn cười to bảo:
- Ha ha ha, nói cái gì? Lỗ tai của dân bản xứ nhà ngươi bị điếc sao? Lão phu lặp lại lần nữa, liên tục đồ hai thành, mấy trăm vạn dân bản xứ chết trong tay lão phu. Tiếng hét của những dân bản xứ rất thảm thiết, chờ chút nữa ngươi cũng sẽ gặp kết cục này.
Đột nhiên tiếng cười ngừng bặt.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đến trước mặt Ô Vân Ma, đánh ra cú đấm thật mạnh vào bụng đối phương.
Răng rắc!
Ma y trên người Ô Vân Ma bị lực lượng oanh kích vỡ ra từng tấc, mắt lão lồi ra, khom người hộc máu.
Lâm Phàm túm tóc Ô Vân Ma:
- Ngươi lặp lại lần nữa, giết ai?
- Sao có thể như vậy?
Mặt Ô Vân Ma trắng bệch, nhưng lửa giận cháy hừng hực trong lòng, rống to:
- Sất Ma cắn nuốt!
Hú hú!
Trong ma khí truyền ra tiếng khóc than, những oan hồn gào thét.
- Ta là con dân của Nhật Chiếu tông, tông môn sẽ báo thù cho ta!
- Ác ma, vì sao đồ thành trì của ta?
Lâm Phàm đang định tấn công nhưng nghe những lời đó thì ngây ra, Nhật Chiếu tông?
- Ngươi mới đi từ đâu đến đây?
Ô Vân Ma rống to:
- Đáng giận!
Một đấm đánh Ô Vân Ma suýt chết.
- Đến từ đâu?
Ô Vân Ma chỉ phía xa.
Lâm Phàm nhìn theo, thầm nhủ đó là hướng có Nhật Chiếu tông mà.
Phải rồi, con dân các thành Viêm Hoa tông đã trốn hết, làm gì có vụ đồ thành. Mà kệ, đánh trước rồi tính.
Lâm Phàm liên tục đâm vào bụng Ô Vân Ma, mỗi cú đấm thật mạnh làm lão cảm giác cái chết đến gần.
Cảnh tượng này diễn ra trong chớp mắt.
Chân Tiên khác của Chân Tiên giới ngây người không phản ứng lại.
Lâm Phàm ném Ô Vân Ma người mềm oặt cho lão sư.
- Lão sư trói lão, nhặt xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận