Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 594: Gan đấy, ta thích

Ô Vân Ma như chó chết bị quăng từ trên cao xuống, nằm ngay đơ không nhúc nhích.
Khóe môi Thiên Tu co giật:
- Cái này . . .?
Xử một người đơn giản vậy sao?
Thiên Tu xem không hiểu, đối phương kéo nhiều Chân Tiên dến, lão thật sự không thể đối đầu, nhưng đồ nhi đi lên đánh một phát đã hạ một người, làm lão không biết nên nói cái gì.
Thiên Tu phản ứng lại, chớp mắt hút ngược giọt lệ sắp lăn ra.
- Lần này mất hết mặt mũi, bị đồ nhi thấy mặt nhỏ yếu rồi.
Khụ khụ!
Thiên Tu hắng giọng, lấy lại phong độ cũ, nhìn sang sư đệ:
- Hỏa Dung, nhìn gì đó, còn không trói người lại? Không thấy đồ nhi của ta đã hàng phục một tên sao?
Hỏa Dung ngây người, không hiểu ý của sư huynh:
- A? Sư huynh không để tiểu tử này đi nữa sao?
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- Đi cái gì, có sư huynh ở dây thì không cần đi đâu, chờ chút nữa đồ nhi không ngăn được còn có lão phu.
Lão đã không nhớ chuyện gì mới xảy ra, tóm lại cứ coi như không có.
Hỏa Dung thầm rít gào lật mặt mau vậy, mới rồi còn kêu tiểu tử này chạy trốn trước, sao bây giờ không chạy nữa?
Các đệ tử Thiên Cương cảnh ngũ trọng kinh thán, há hốc mồm:
- Lâm sư huynh lợi hại quá!
Bọn họ bị anh tư của Lâm Phàm làm phục sát đất.
Lâm Phàm đứng lơ lửng, Chân Tiên vây quanh một vòng:
- Nào, cùng lên đi, đừng làm bản phong chủ quá thất vọng, nếu không sẽ đánh chết các ngươi!
Một tiếng quát sấm sét vang lên:
- Ngông cuồng!
Một kiếm ý cắt qua thiên địa chém tới, mũi nhọn kiếm ý ra từ tay thái thượng trưởng lão của Tiên Kiếm phái.
Lâm Phàm ngáp dài, tùy ý giơ tay, không thèm nhìn đã chộp kiếm ý vào tay, tiếc nuối nói:
- Kiếm ý thì đủ nhưng tốc độ không nhanh.
Trưởng lão Tiên Kiếm phái mặt biến sắc:
- Cái gì!?
Không ngờ đối phương dễ dàng đỡ được.
- Bản phong chủ nói là cùng nhau lên, nếu không thì bản phong chủ sẽ ra tay.
Lâm Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ đánh cho đám người này la làng, cho bọn họ biết cái gì gọi là khủng bố.
Các tông các phái nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu.
- Càn rỡ!
- Cùng nhau ra tay đi các vị, hạ gục dân bản xứ này!
Trong phút chốc thiên địa chấn động, các loại pháp lực rực rỡ bắn ra. Bọn họ đều là Chân Tiên, thực lực phi phàm, mỗi lần ra tay là có pháp tắc giáng lâm.
Tiên bảo, ma bảo, yêu bảo, đủ thứ kỳ lạ, đều khủng bố vô cùng.
Tiên quang đan xen ánh chiếu thiên địa, hư không bị những bảo bối chiếu rọi muôn tía nghìn hồng.
Ba tiên ma yêu đạo cùng tấn công chỉ vì đối kháng một người, mọi người chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Càng làm bọn họ hãi hùng là dân bản xứ đối mặt với họ mà không sợ chút nào, còn khiêu khích họ.
Đằng Thi của Luyện Ma tông quát lớn:
- Tuy hắn mạnh nhưng chúng ta cùng có mặt, chẳng lẽ không địch lại một dân bản xứ Chân Tiên sao? Các vị hãy lấy bản lĩnh ra hết, đừng che giấu nữa!
Người Đằng Thi phát ra ánh sáng đen, hai tay nhanh chóng đánh ra pháp ấn. Một quan tài đen thui hiện ra trước mặt Đằng Thi.
Trên quan tài có vết máu, các loại ma văn huyền diệu mà kinh dị.
- Thi Ma Chi Vương!
Bùm!
Nắp quan tài đen bị đánh bay lên cao, khói đen đậm đặc tràn ngập trong quan tài, có thứ khủng bố sắp từ bên trong đi ra.
Chân Tiên tiên đạo thấy thứ đó thì sinh lòng chán ghét. Thi Ma Chi Vương của Đằng Linh được ngưng tụ từ ngàn vạn sinh linh, là ma trong ma.
Đôi tay khổng lồ đen thui, móng tay sắc bén bấu hai bên mép quan tài, mang theo khói đen ngồi dậy, đôi mắt đỏ máu nhìn Lâm Phàm.
Đằng Thi quát to chỉ huy Thi Ma Chi Vương:
- Giết!
Mọi người thấy cảnh này thì không nương tay nữa, vô số thần thông tiên thuật che kín thiên địa, đổ ập đến. Các loại tiên bảo bắn ra tiên quang xé rách thiên địa.
Thiên Tu nghiêm túc, căng thẳng, lo lắng nói:
- Đồ nhi cố lên!
Thiên Tu chợt nhận ra mình làm lão sư thật vô dụng, chẳng những không thể bảo vệ đồ nhi còn để đồ nhi đối diện một mình.
Nếu lúc trước đồ nhi không đánh lại, lão làm lão sư sẽ che chở đồ nhi rời đi, dù có chết cũng tự hào.
Nhưng bây giờ thì không đúng, sai quá, làm gì có chuyện đồ nhi bảo vệ lão sư, mất mặt chết.
Động Côn đi ra đại điện, đang định chửi thề:
- Tên nhãi ranh này, lão phu muốn bảo vệ ngươi mà sao ngươi đánh lão phu!
Nhưng khi Động Côn thấy cảnh tượng trên trời thì hóa đá.
Làm gì vậy? Sao thế này, đánh nhau thật?
Nhưng kỳ lạ, có cần đánh hội đồng vậy không? Quá vô sỉ.
Thi Ma Chi Vương xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, thân hình không giống hình người, bị chất liệu đặc biệt màu đen bao người, đôi tay thô kệch đánh thẳng vào hắn, thi khí đậm đặc sôi trào, dường như dính phải một chút sẽ bị thương nặng.
Lâm Phàm liếc qua:
- Cái thứ gì, muốn hù người à.
Lâm Phàm chộp hai chân Thi Ma Chi Vương giang ra, đạp vào đũng quần, xoẹt một tiếng Thi Ma Chi Vương rách thành hai khúc.
Đằng Thi giật nảy mình bi thương hét lên:
- Thi Ma Chi Vương của lão phu!
Còn cảnh tượng làm Đằng Thi hết hồn hơn nữa.
Hai tay Lâm Phàm cầm hai bên khúc người Thi Ma Chi Vương như múa hai cây đuốc lửa ném vào các loại tiên bảo.
Binh! Bốp!
Tiếng va chạm không dứt, Thi Ma Chi Vương và các tiên bảo va chạm phát ra tiếng kim loại ma sát.
Đằng Thi suýt hộc máu:
- Khốn kiếp, dám lấy Thi Ma Chi Vương của lão phu thành vũ khí, không thể tha thứ!
Đằng Thi không ngờ Thi Ma Chi Vương của mình vừa va chạm đã bị đối phương phanh thây, lão không dám tưởng tượng điều này.
Lâm Phàm ném mạnh:
- Trả cho ngươi.
Hai cây đuốc lửa với tốc độ khủng bố bay thẳng vào Đằng Thi.
Đằng Thi giật mình vỗ chưởng, pháp lực bắn ra đánh nát Thi Ma Chi Vương, một đoàn khí ô trọc phát tán dính lên người trưởng lão tiên đạo ở bên cạnh.
Trưởng lão hoảng hồn hét rầm lên:
- Đồ khốn Đằng Thi!
Các loại tiên bảo bộc phát ra tiên quang rực rỡ đan xen trên trời, nếu là Chân Tiên bình thường chắc đã bị hù sợ chết.
Nhưng Lâm Phàm là người bị hù sợ từ nhỏ đến lớn sao?
Còn lâu, hắn chưa bao giờ biết biểu tình sợ là thế nào.
- Lực lượng Chân Võ!
Lâm Phàm giơ nắm tay, không dùng chiêu thức hoa hòe, không có hiệu ứng năm đồng, chỉ có lực lượng thuần khiết nhất.
Đấm một cái không chết thì hai cái, sẽ có một đấm lấy mạng già của đối phương.
Một tòa tiên đỉnh lấp lóe tiên văn ánh sáng vàng, chín con rồng quấn quanh nghiền áp bay tới. Đây là bảo bối trấn phái của Đại Cực cung, Cửu Long Thiên Khung Đỉnh.
Khi Cửu Long Thiên Khung Đỉnh sắp giáng xuống, chín con rồng bay lên bao bọc tiên đỉnh hóa thành một luồng tiên quang mênh mông bắn vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm quát lớn:
- Huênh hoang!
Năm ngón tay co lại ngưng tụ lực lượng, tung nắm đấm va chạm với tiên đỉnh.
Bốp!
Răng rắc!
Tiếng tiên đỉnh rạn vỡ, thân đỉnh có vết rạn.
Lâm Phàm xòe tay chộp chân đỉnh nhấc lên:
- Cái thứ gì dễ bể vậy.
Lâm Phàm biến mất, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt trưởng lão Đại Cực cung.
Lâm Phàm giơ tiên đỉnh ném mạnh vào mặt đối phương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cửu Long Thiên Khung Đỉnh bể thành mảnh nhỏ, tiên linh vội bay ra ngoài. Tiên linh muốn bỏ chạy nhưng bị Lâm Phàm chốp lấy chợp vào mặt trưởng lão Đại Cực cung.
Tiên linh nổ tung khét mặt đối phương.
Trưởng lão Đại Cực cung miệng ọc máu, há mồm bay ra mấy cái răng, mặt vặn vẹo biến hình.
- Cửu Long Thiên Khung Đỉnh của lão phu . . .
Đây là suy nghĩ duy nhất trước khi xỉu của trưởng lão.
Hỏa Dung siết chặt hai nắm đấm, quá hưng phấn đến mức mặt đỏ rực:
- Hay, lại đánh gục một tên!
Quá rung động.
Phác Lão Tiên phát hiện dân bản xứ này quá mạnh, mắt tàn nhẫn nhìn xuống dưới:
- Các ngươi cố chống, lão phu giết đám dân bản xứ này trước.
Dân bản xứ này mạnh thì đã sao, những môn nhân của hắn chưa chắc mạnh.
Thiên Tu đang đợi cơ hội, thấy có đồ ngốc định một mình lao xuống thì hớn hở:
- Xem ra đã đến lúc lão phu ra tay.
Kêu lão xông vào vòng vây địch thì không thể nào, rất ngốc.
Hỏa Dung tha thiết nhìn sang:
- Đành nhờ vào sư huynh.
Thiên Tu bình tĩnh cười nói:
- Sư đệ hãy che tai lại, nhìn xem sư huynh trấn áp người này thế nào.
Thiên Tu đang định ra tay thì phát hiện là lạ, Phác Lão Tiên đang lao về phía lão bỗng quay đầu về đường cũ.
Thiên Tu ngây ra:
- Chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ không cho lão cơ hội biểu hiện?
Lâm Phàm phát hiện có người định đánh lén tông môn của mình thì không nhịn được, trực tiếp mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra.
Phác Lão Tiên tức giận quát:
- Dân bản xứ, lão phu muốn lấy mạng của ngươi!
Phác Lão Tiên muốn liều mạng với dân bản xứ này, lão không chịu nổi ánh mắt trào phúng đó.
Lâm Phàm giơ tay đè xuống, tiên quang bao phủ người Phác Lão Tiên vỡ ra từng tấc hóa thành đốm sáng.
Dương Tiên Tử giật mình kêu lên:
- Trở về!
Dương Tiên Tử không ngờ Phác Lão Tiên lao thẳng qua.
Bộp!
Bất cứ thế công nào đều yếu ớt trước mặt Lâm Phàm.
Một tay bấu đầu Phác Lão Tiên, Lâm Phàm nhìn đám người:
- Nếu các ngươi cùng ta đánh một trận khiến ta vui thì có lẽ ta sẽ tha một mạng cho các ngươi, nhưng nếu dám ra tay với tông môn của ta thì tên này là kết cục của các ngươi.
Lâm Phàm siết chặt ngón tay bóp bể đầu Phác Lão Tiên.
Máu nhuộm đỏ không trung, tiên khí bao la hình thành cột sáng phun ra từ cổ Phác Lão Tiên, tan biến trong thiên địa.
Chân Tiên chết, dị tượng sinh ra, máu chảy đầy, thiên địa nhuộm đỏ thẫm như biển máu.
Dương Tiên Tử mặt biến sắc:
- A! Ngươi . . .!
Đây là Chân Tiên thứ nhất chết trận, còn là của Phi Tiên môn.
Dương Tiên Tử khó thể chấp nhận.
Đám người mặt tái nhợt kinh hoàng, có Chân Tiên đã chết.
Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ môn hết hồn, nếu để mặc thì sau này Chân Tiên giới khó bình yên:
- Các vị! Dân bản xứ càn rỡ, chúng ta phải chém giết, nếu không sẽ tai họa ngầm vô cùng, Thiên Cơ môn chúng ta nguyện dốc hết sức quyết tru sát người này!
- Có gan dạ, ta thích!
Lâm Phàm vào Thần cảnh, lòng lâng lâng nhiều, tuy hắn đánh một mình thì đám người kia yếu như bún, nhưng phải công nhận đông người hơi có lợi, tuy nhiên không quá lớn.
Vậy cứ đánh sướng tay đi.
Thiên Tu không vui vẻ nhìn đồ nhi của mình, cướp hết nổi bật, không lẽ lão chỉ có thể đứng xem kịch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận