Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 595: Sống chết do trời, tùy vào số trời

Tinh Thần lão tổ, thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ môn khí thế tăng vọt, xúi các môn các phái lấy hết thực lực ra giết Lâm Phàm. Thiên Cơ môn dẫn đầu quát lớn.
Tuy đang là ban ngày, trời xanh mây trắng nhưng chu thiên tinh thần chuyển động, lực lượng sao mênh mông hóa thành sông dài từ trên trời giáng xuống.
Đây là thủ đoạn của Chân Tiên, tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo tuy có thể câu thông lực lượng sao nhưng tuyệt đối không làm được điều này.
- Di tinh đổi vị, chu thiên tinh thần, Tinh Thần Đại Đế!
Lực lượng sao như thác nước hùng hồn đổ xuống, ánh sáng bảy màu chiếu rọi thiên địa, thủ đoạn đó làm mọi người kinh sợ.
Lực lượng sao dần tụ thành ảo ảnh khổng lồ, uy thế phi phàm, có uy nghiêm vô thượng. chu thiên tinh thần khắc trên trường bào tỏa ánh sáng rực rỡ.
- Hay! Tinh Thần lão tổ đã bày ra thủ đoạn như vậy thì chúng ta còn chờ cái gì, mau bắt dân bản xứ đền tội!
Nhiều thái thượng trưởng lão đánh hăng máu, dân bản xứ quá càn rỡ, có thể nói là vô pháp vô thiên.
- Ừ, sớm nên làm vậy, nếu không thì chán chết. Mau đánh chết ta đi, chứ lâng lâng quá thì không hay.
Lâm Phàm rất rầu, rầu chết. Lúc trước vào Thần cảnh, hắn gặp những người này tuyệt đối không có sức đánh lại, còn bây giờ thì hơi tiếc, làm thịt bọn họ dễ như chơi.
Lâm Phàm phải thanh minh rằng hắn không là kẻ cuồng giết người, hắn tràn đầy tình yêu, nếu đánh chết hết những kẻ xấu tính này thì cuộc đời chán nản.
Nhưng không đánh chết thì không được, nhiều Chân Tiên quá, phải thanh lý bớt, thanh lý ai thì chờ xem đã. Lâm Phàm trầm tư, nghĩ ra một cách hay.
Trong vòng ba đấm đánh chết một người, ai có thể chịu được cú đấm thứ ba thì không liên quan hắn, sống chết do trời, tùy số trời.
Trong khi Lâm Phàm suy nghĩ những điều này thì ảo ảnh khống chế ngôi sao thò tay trắng rộng lớn ra, hư không vỡ nát vì không chịu nổi áp lực.
Tay trắng ngày càng đến gần, có thể cảm nhận được uy thế khủng bố, các thái thượng trưởng lão xung quanh đều tránh ra.
Đây là thần thông tiên thuật của Thiên Cơ môn, Tinh Thần Đại Đế, tuy chỉ là ảo ảnh nhưng không thể xem thường, câu thông lực lượng thiên địa vì sao ngưng tụ ra đại năng thật sự.
Lâm Phàm nghĩ thông:
- Bắt đầu chiến đấu, ba đấm đánh chết một tên.
Hắn ngước đầu lên, co tay thành nắm đấm, nghiêng người dánh một đấm vào tay trắng.
Răng rắc!
Tay trắng nứt rạn dần tan vỡ.
Tinh Thần lão tổ há hốc mồm:
- Cái gì?
Đang đùa sao?
Tinh Thần lão tổ mặt biến sắc:
- Ngươi muốn làm gì!?
Lâm Phàm bước ra một bước đi lên phần đầu ảo ảnh, hai tay nắm đầu Tinh Thần Đại Đế xoay mạnh, rắc một tiếng, tay nhấc lên, đầu của Tinh Thần Đại Đế bị bẻ xuống.
Tinh Thần lão tổ mặt biến sắc:
- Càn rỡ! Dám bất kính với Tinh Thần Đại Đế!
Đây là siêu bất kính.
Lâm Phàm ném cái đầu lên, ngã người đá móc giò:
- Cái thứ gì, xem banh!
Đầu xoay tít bay thẳng vào chỗ Tinh Thần lão tổ.
- Khốn nạn!
Tinh Thần lão tổ bấm pháp quyết cố ngăn lại, nhưng nghĩ đây là Tinh Thần Đại Đế, sao mình có thể bất kính. Chờ khi Tinh Thần lão tổ phản ứng lại thì cái đầu to đã đụng vào người lão, mắt lão lồi ra, há mồm thè lưỡi, hộc máu.
Tinh Thần lão tổ lảo đảo sắp té, bị lực đẩy rớt xuống.
Rầm!
Tinh Thần lão tổ rớt xuống đất tạo hố to.
Tinh Thần lão tổ tức xì khói:
- Đáng giận, rất đáng giận!
Dân bản xứ này rất đáng giận.
Tinh Thần lão tổ định đứng lên lại liều mạng với dân bản xứ, nhưng phát hiện một bóng người đứng trước mặt mình từ bao giờ.
Tinh Thần lão tổ trừng dân bản xứ:
- Ngươi muốn gì?
Lão không ngờ sự việc sẽ biến thành thế này.
- Muốn gì? Bắt ngươi chứ sao.
Thiên Tu đắng lòng, lẽ ra nên là lão đấu với đám người này, bây giờ đồ nhi đi lên, lão chỉ có thể bắt con mồi đi lạc.
Ví dụ lão nhân này, đã bị đồ nhi đánh hộc máu còn muốn xông lên, vậy chẳng phải là không xem Thiên Tu lão đây ra gì?
Phải trói lại.
Một lão tăng đứng trước mặt Lâm Phàm, chắp hai tay, niệm phật, người tỏa ánh sáng vàng:
- A di đà phật, thủ đoạn của thí chủ quá tàn nhẫn, sợ rằng sau này sẽ mọc đầy tâm ma, ảnh hưởng lớn đến đạo hạnh.
Thiên Phật Tịnh Thổ Tự, Từ Bi Lão Tăng, hy vọng có thể dùng phật pháp cảm hóa dân bản xứ trước mắt, dẫn hắn vào phật đạo.
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn lão tăng:
- Mọc đầy tâm ma?
Ý tưởng này hay à, hắn vô cùng mong đợi tâm ma xuất hiện, tiếc rằng khi hắn vào Thần cảnh không thấy tâm ma đi ra, nếu tâm ma bay đầy thì tuyệt vời.
- Lão lừa trọc, ta tin Phật nên không đánh ngươi, mau tránh ra.
Kiếp trước Lâm Phàm tin Phật, đương nhiên chỉ vì khiến mình càng lương thiện, chính nghĩa. Lão lừa trọc này đã tin Phật thì hắn sẽ tha cho.
Từ Bi Lão Tăng nghe vậy thầm mừng, người cùng chung chí hướng đây mà. Nếu dân bản xứ này có thiện ý với Phật mình thi độ hóa hắn, cho hắn quy y môn hạ.
- A di đà phật, ta không vào địa ngục thì ai vào, thí chủ hãy buông đồ đao, lão tăng nguyện nhận một đấm của thí chủ. Nếu thí chủ không thể làm gì bần tăng thì xin nể mặt buông đao dữ. Kim Cương Ngã Phật Thân!
Dứt lời trên người Từ Bi Lão Tăng bắn ra ánh sáng vàng chói mắt, thân hình biến thành màu vàng sáng lấp lánh.
Chân Ma lão tổ của Dục Tâm Ma tông nhíu chặt mày, rất là ghét lão lừa trọc Từ Bi, suốt ngày ra rả phật ta từ bi bên tai, giờ gặp dân bản xứ cũng không buông tha.
Chân Ma lão tổ không ngờ lão lừa trọc tu thành Kim Cương Ngã Phật Thân, loại tiên thuật này không có uy lực công kích lớn nhưng vạn pháp không xâm, không có gì phá được.
- Ngươi bị khùng à?
Lâm Phàm cảm giác người Chân Tiên giới đều bị điên, đang đánh nhau vui tự dưng cảm hóa, tưởng bản phong chủ là dê con lạc đường cần tình yêu cảm hóa chắc?
Từ Bi Lão Tăng cười từ bi:
- Mời thí chủ ra . . .
Chưa nói hết câu, Lâm Phàm đã không muốn nghe lão lừa trọc lải nhải, mặc dù hắn tin Phật nhưng như vậy rắc rối quá, một đấm đánh thẳng vào mặt Từ Bi Lão Tăng.
Từ Bi Lão Tăng mỉm cười, có nắm chắc đỡ được thế công của đối phương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang vọng thiên địa, khuôn mặt bình tĩnh của Từ Bi Lão Tăng thay đổi, khoảnh khắc khuôn mặt từ bi vặn vẹo, hàm răng kèm theo máu loãng bay trong thiên địa, người như đạn pháo rớt xuống dưới.
- Lão sư trói lại giùm, tên này hơi rắc rối, nếu dám nói nhảm thì bịt mồm lại!
Mấy vị của thái thượng trưởng lão Thiên Phật Tịnh Thổ Tự thấy cảnh này thì hết hồn, sau đó trừng mắt Lâm Phàm.
- Từ Bi sư huynh!
- Đồ dân bản xứ tàn nhẫn, sư huynh của ta độ hóa ngươi, chẳng những không nghe còn dám ra tay tổn thương người!
- Mau lên, mau lấy bản lĩnh ra, nếu không bản phong chủ thật sự sẽ không nhẹ tay, còn lải nhải nữa là đánh chết các ngươi!
Lâm Phàm phát hiện tình huống hơi lạ, đám người Chân Tiên giới nói nhảm rất nhiều, đánh nhau thì lo đánh đi, lảm nhảm cái gì.
Đột nhiên có yêu khí sôi trào xuất hiện sau lưng Lâm Phàm, yêu khí che lấp thiên địa, yêu thú ngủ đông trong yêu khí thức tỉnh.
Yêu to có chín đầu, thân như đại bàng, khí thế khủng bố bao phủ Lâm Phàm.
Thái thượng trưởng lão Thiên Yêu điện ra tay, hóa thành thực thể bay thẳng vào Lâm Phàm:
- Chịu chết đi dân bản xứ!
Lâm Phàm xoay người tung nắm đấm, lực lượng cuồng bạo nổ tung. Ba đấm đánh một người, đây là người thứ nhất.
Bùm!
Bùm!
Chín cái đầu to nổ tung, máu dơ bẩn như cơn mưa rơi xuống nhuộm đỏ mặt đất.
Động Côn đứng phía dưới biểu tình kinh sợ như thấy quỷ, dân bản xứ này mạnh quá vậy.
Mới rồi là thái thượng trưởng lão của Thiên Yêu điện, Cổ Nguyên Cửu Anh, thực lực cường đại, đặc biệt sau khi hóa thành bản thể thì pháp lực hùng hậu đến khủng bố.
Nhưng Động Côn nhìn thấy gì? Dân bản xứ chỉ một đấm giết chết Cổ Nguyên Cửu Anh.
Cổ Nguyên Cửu Anh cũng ngây người, không hiểu tại sao mới xông lên đã chết, còn những người khác đều khỏe mạnh.
Lúc này chết hai Chân Tiên sinh ra ảnh hưởng lớn với đám người.
Là Chân Tiên bị giết.
Chợt vang tiếng tiếng gầm rung trời:
- Giết!
Thiên địa rung động.
Tiên đạo, ma đạo, yêu đạo bị Lâm Phàm buộc nóng nảy.
Trong phút chốc thiên địa sáng chói, ba loại ánh sáng mạnh mẽ đến tột đỉnh bùng nổ.
- Vạn Lý Càn Khôn Đồ!
- Luyện Ngục Ma Đỉnh!
Hư không tràn ngập pháp lực bàng bạc, nếu là cường giả bình thường sợ là vào trung tâm pháp lực bùng nổ sẽ bị nghiền thành cặn.
Đám Chân Tiên này có tu vi không yếu, có nhiều bao bối, giờ cùng nhau thi triển thì thật là kinh thiên động địa khiếp quỷ thần, không ai dám đến gần.
Lâm Phàm mừng rỡ, sôi trào máu nóng:
- Ha ha ha! Lợi hại, thế này mới gọi là chiến đấu, lúc trước không tính, tự động đi lên chịu chết thì đúng hơn.
Trạng thái ma đẫm máu hoàn toàn mở ra, trên người hắn có dấu vết máu chảy.
- Đến đây!
Từ khi Lâm Phàm bước vào Thần cảnh giờ là lúc bùng nổ lực lượng mạnh nhất.
Lâm Phàm đạp một bước biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở sau lưng một thái thượng trưởng lão ma đạo, phớt lờ thế công của đối phương, hai nắm đấm khép lại đấm mạnh.
Bùm!
Một tiên thuật đánh mạnh vào người Lâm Phàm, hắn xoay qua đấm trúng người đối phương, lực lượng cường đại làm đối phương không chịu nổi, nếu không nhờ tiên y hộ thể thì đã bị đánh mất trí.
- A!
Tiếng gầm giận dữ vang vọng thiên địa, bọn họ nổi giận thật rồi, nhiều Chân Tiên giáng lâm vậy mà không bắt được một dân bản xứ.
Động Côn xoe tròn mắt, đã bao giờ lão thấy cảnh như vậy:
- Lão phu đang sống trong mơ sao?
Động Côn chợt nghĩ dến điều gì:
- Mộc Dịch sư đệ, các ngươi mau lại đây, đừng đấu với tiểu tử này! Các ngươi không đấu lại hắn!
Động Côn giục các sư đệ trở về, đừng tham dự vào, nếu không rất khó tưởng tượng hậu quả. Nếu tiểu tử này mạnh tay thì chết rồi cũng không biết mình chết thế nào.
Động Côn đã nhìn thấu thực lực của tiểu tử này vượt qua tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận