Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 596: Oa Oa nói: Ngơi người quá đáng

Mộc Dịch thầm khó chịu, cảm giác sư huynh phản bội cả môn phái:
- Sư huynh đã câu kết với dân bản xứ nhưng chúng ta thì không!
Trưởng lão trong môn phái bị giết, chưởng giáo cũng chết rồi vậy mà sư huynh đứn chung vói dân bản xứ, bọn họ làm sao có thể tha thứ?
Động Côn nóng ruột nóng gan, các sư đệ ngu xuẩn cần gì tìm cái chết, đây không phải chiến đấu cùng đẳng cấp.
Động Côn đã nhìn ra, tu vi của dân bản xứ tuy là Chân Tiên nhưng quá mạnh, nếu hắn không mạnh đã bị đánh chết từ lâu, không chống đỡ đến mức này.
Bùm!
Chân Ma lão tổ làm thái thượng trưởng lão của Dục Tâm Ma tông, tung hoành thế gian, không người dám không phục. Bây giờ bị dân bản xứ khiêu khích như vậy, hỏi lão làm sao chịu phục. Nên Chân Ma lão tổ lấy ra thực lực thật sự trực tiếp nghiền áp qua.
Một đấm đánh vào mặt dân bản xứ.
- Phụt!
Lâm Phàm phun máu, sau đó quay đầu nhìn Chân Ma lão tổ, nhe răng cười nói:
- Ngươi khá lắm, đánh hơi đau, nhưng đáng tiếc.
Dứt lời, hắn trực tiếp tỏa định Chân Ma lão tổ, ánh mắt hưng phấn như tìm thấy con mồi, làm tim Chân Ma lão tổ rớt cái bịch, có linh cảm không may.
Chân Ma lão tổ rất muốn hỏi một câu ngươi muốn làm gì?
Dân bản xứ quát to, hai dấm đánh vào lão.
Chân Ma lão tổ giật mình mặt đỏ rực, các loại ma bảo hộ thể, trực tiếp liều mạng với dân bản xứ.
- Ngươi gan đấy, bản phong chủ xem trọng ngươi.
Tất cả lực lượng dồn vào nắm đấm của Lâm Phàm đánh xuống.
Một món ma bảo quái dị bị đấm trúng vỡ nát, khí linh hoảng loạn chạy trốn. Đối phương một đấm đánh nát bản thể thì nó lấy cái gì liều với đối phương? Nghỉ chơi đi.
Chân Ma lão tổ đau lòng nhỏ máu:
- Chí bảo của lão phu!
Chân Ma lão tổ không ngờ chí bảo bị một đấm đánh vỡ, khí linh cũng hoảng loạn bỏ chạy.
Khí linh định trốn nhưng bị Lâm Phàm đám chết trên trời.
Mặc dù hắn đã vào Thần cảnh nhưng không thể lãng phí điểm.
Lão giàn ày có nhiều bả bối khiến người trố mắt líu lưỡi, nếu đánh chết hết thì kiếm về đầy túi tiền.
Chân Ma lão tổ phát hiện thực lực của dân bản xứ vượt sức tưởng tượng, lão không nói nhiều, dứt khoát lùi lại. Nơi này có nhiều người như vậy, dân bản xứ sẽ không đuổi theo lão, dù mất nhiều bảo bói nhưng còn sống là chiến thắng lớn nhất.
Chân Ma lão tổ thi triển thần thông, thân hình như ẩn như hiện ở các vị trí, cuối cùng giữ khoảng cách an toàn với Lâm Phàm, lão hét to:
- Các vị đạo hữu còn không ra tay? Chẳng lẽ muốn đối phương đánh bại từng người sao?
Sau khi Chân Ma lão tổ chạy thoát không quên xúi người làm thịt Lâm Phàm.
Môn phái đã mất Chân Tiên rất là đau khổ, bị tức giận làm mụ đầu, lấy hết đồ ra ném vào Lâm Phàm.
Xảy ra chuyện làm Chân Ma lão tổ tái mặt, dân bản xứ đuổi theo sát lão.
Chân Ma lão tổ hoang mang lo ợ hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Lâm Phàm cười nói:
- Muốn làm ngươi.
Lão già này đấm một cú hơi nặng, hại hắn chảy máu.
Chân Ma lão tổ biến sắc mặt thầm nghĩ:
- Dân bản xứ này nhằm vào mình!
Mọi người lấy pháp bảo ra không ngừng công kích nhưng dân bản xứ này bất chấp, hắn như nổi điên xông thẳng vào lão, rõ là tên điên.
Không được, phải đánh lui dân bản xứ này, Chân Ma lão tổ nhớ bộ dạng của những nạn nhân trước đó thì biết mình không thắng đối phương được. Nếu bị hắn quấn lấy thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Chân Ma lão tổ hét to một tiếng:
- Vạn Vật Ma Uyên!
Một biẻn ma đen ngòm bay lên che giấu Chân Ma lão tổ, dù bên trong vô cùng hung ác nhưng với Lâm Phàm thì mặc cho ngươi ngàn khó vạn hiểm cũng không thể ngăn cản bản phong chủ hành động.
Lâm Phàm lặn vào biển ma đen ngòm.
- A!
Có tiếng hét thảm, tiếng giã thịt.
- Chuyện gì xảy ra? Đó là Vạn Vật Ma Uyên của Chân Ma lão tổ, ai đi vào sẽ bị ngàn vạn loại tâm ma quấy nhiễu, xem như là chúng ta cũng không dám khinh thường tiến vào.
Một dám Chân Tiên kinh sợ không biết chuyện gì xảy ra trong đó.
Thực lực của dân bản xứ mạnh làm bọn họ tuyệt vọng, đối phương không dùng bảo bối gì, chỉ dựa vào nắm đấm.
Lúc bọn họ ném pháp bảo ra thì cú đấm của đối phương đã đánh tới, pháp bảo vỡ nát hết. Cuối cùng họ không dám ném ra cái gì, cảm giác nắm đấm của đối phương cứng rắn còn hơn pháp bảo của họ.
Có Chân Tiên muốn đánh trống rút lui.
Nhiều Chân Tiên giáng lâm, lẽ ra chỉ dựa vào khí thế có thể đè chết người, nhưng đối phương nhảy nhót hoạt bát, liên tục giết vài Chân Tiên, quá khủng bố.
Các Chân Tiên yêu đạo liếc nhau, cảm giác không ổn, muốn bỏ chạy giữa trận.
Nhưng trong tình huống hiện giờ phải có người chạy trốn đầu tiên, làm Chân Tiên mà chạy trước thì sau này sẽ bị cười rụng răng.
Biển ma cuộn trào, hai bóng người hiện ra, khi thấy rõ thân hình thì đám người trợn mắt há hốc mồm.
Lâm Phàm ở bên trên, hai nắm đấm rơi xuống người Chân Ma lão tổ như mưa, lão bị đánh không có chút sức chống cự, luôn hộc máu giữa không trong. Khong phải phun vài giọt mà ọc từng ngụm, ma y rách nát, manh áo không đủ che thân, vô cùng thê thảm.
Chân Ma lão tổ hét thảm:
- A!
Lão liếc thấy đám người đứng không xa, lộ vẻ tức giận và tuyệt vọng.
Lão phu đang bị đánh mà các ngươi đứng coi kịch, xứng đáng bị đánh chết!
Chân Ma lão tổ đâu biết vì Vạn Vật Ma Uyên của lão cản đường nên không ai dám tiến lên.
Lâm Phàm khép hai tay lại, đấm mạnh xuống người Chân Ma lão tổ:
- Lão bất tử, nắm tay của ngươi làm bản phong chủ cảm nhận sự hưng phấn trong chiến đấu, bản phong chủ sẽ không giết ngươi.
- Phụt!
Chân Ma lão tổ cảm giác ói ra cả mật, bị đánh bay đi xa.
- Các ngươi làm bản phong chủ rất thất vọng, một đám Chân Tiên bị bỏ đsoi hay sao? Không biết đánh nhau! Nhìn tên vừa rồi xem, rất khá, một đám đánh bản phong chủ đổ máu, còn các ngươi thì sao? Không ai dám lên, lo ném pháp bảo, núp đằng sau. Nếu còn không đánh thì bản phong chủ sẽ đại khai sát giới giết hết các ngươi!
Lâm Phàm cao ngạo, bá đạo, tràn ngập khao khát chiến đấu đỉnh cao.
Lúc này hắn chỉ hy vọng có ai đánh chết mình hoặc là hắn đánh chết người khác.
Ba đấm giết một người, hắn không biết ai sẽ hứng chọn cú đấm thứ ba. Tóm lại hắn công bằng công hcính, chiến đấu không chỉ cần thực lực còn có vận may, có thể sống sót trong tay hắn cũng là một phần thực lực.
Trong cửa hang vùng đất mạo hiểm, Thanh Oa nhàn nhãn ngồi xổm, dường như chuyện bên ngoài không liên quan gì nó.
- Ai đó qua đây xoa bóp cho bản Oa Sư.
Luyện đan đại sư tông môn nói:
- Oa Sư nói nhỏ chút, nếu bị phát hiện sẽ xảy ra chuyện.
Thanh Oa trượn trừng mắt:
- Xảy ra chuyện gì? Bản Oa Sư cũng muốn biết sẽ xảy ra chuyện gì! Có bản Oa Sư ở đây, ai đến thì kẻ đó chết chắc!
Thanh Oa không ngờ mấy tên này dám coi thường mình, không thể tha thứ.
Các luyện đan đại sư gật đầu lia:
- Vâng vâng!
Oa Sư là vô địch, không ai dám làm trái.
Chợt có tiếng ho sặc sụa:
- Khụ khụ khụ!
Thanh âm đó làm đám người hết hồn mặt biến sắc, chắc sẽ không thảm như vậy chứ?
- Dân bản xứ đáng giận, rất đáng giận! Lão phu sẽ không chết, dân bản xứ ở bên trong lăn ra cho lão phu!
Chân Ma lão tổ lún sâu trong hố, cảm giác xương toàn thân đứt gãy, pháp lực hỗn loạn sắp cuồng bạo.
Chân Ma lão tổ nghe giọng nói phát ra từ cửa hang, lửa giận thiêu cháy trong lão. Đó là giọng của dân bản xứ, có dân bản xứ núp ở bên trong, lão phải dùng máu rửa sỉ nhục.
Trong cửa hang.
Thanh Oa ngây người, nó không biết tình huống bên ngoài ra sao, lẻ nào kẻ bỏ mạng bị mấy tên kia làm thịt rồi?
Nhưng không đúng, nếu hắn bị đánh chết thì khế ước cũng biến mất, nhưng cường giả Chân Tiên giới ở ngay bên ngoài, làm sao bây giờ?
Các luyện đan đại sư khuôn mặt tuyệt vọng:
- Xem ra tông môn đã bị diệt.
Nếu tông môn không bị diệt thì tại sao có cường giả Chân Tiên giới đến? Chỉ có một khả năng đó là tông môn thật sự bị diệt.
Một đám luyện đan đại sư sốt ruột nói:
- Phải làm sao bây giờ? Chúng ta chỉ biết luyện đan.
Thanh Oa lúng túng không biết nên giải quyết thế nào, nó rất muốn tát mình mấy cái, miệng tiện làm gì, bị phát hiện rồi thấy không.
Tàn đời, đừng để trốn khỏi tay kẻ bỏ mạng kia để rồi lại rơi vào tay kẻ bỏ mạng mới.
Cuộc đơi này còn ý nghĩa gì?
Một luyện đan đại sư đặt quyết tâm:
- Chúng ta đi ra ngoài.
Thanh Oa nhảy dựng lên vỗ đầu đối phương:
- Ra ngoài làm chi, tìm cái chết à? Bản Oa không đi!
Nó không muốn ra ngoài, vì đi ra là không có mạng sống.
Một luyện đan đại sư trẻ biểu tình cảm kích nói:
- Chúng ta sẽ không để Oa Sư ra ngoài, sẽ không để Oa Sư bị gì. Chúng ta ra ngoài đấu với địch, Oa Sư tốn trong này được rồi, tuyệt đối đừng lên tiếng. Chúng ta được ngài dạy dỗ đi trên con đường luyện đan thật sự, cảm tạ Oa Sư.
Gã làm vẻ mặt thề chết không quay đầu, cũng là người bước ra ngoài đầu tiên:
- Đi!
Một luyện đan đại sư khác nói:
- Oa Sư hãy bảo trọng, đừng lên tiếng.
- Lão phu đi đây Oa Sư, sau này không được nghe Oa Sư dạy bảo nữa, đáng tiếc.
Lần lượt từng người bước ra, cuối cùng Thanh Oa xoe tròn mắt nhìn bốn phía không bóng người, lắp bắp:
- Ngươi . . . các ngươi . . .
Thanh Oa không ngờ đám ngu xuẩn từng bị nó đánh bờm đầu vậy mà muốn bảo vệ nó.
Dựa theo phát triển bình thường thì những người đó nên bỏ lại Oa Sư bình thường hay ăn hiếp họ, sao ai nấy đều đứng ra?
Trước kia Thanh Oa bị kẻ bỏ mạng ăn hiếp rất thảm, sau đó cầm cây thước quất đám luyện đan đại sư học luyện đan với mình để trút giận.
Nó quất sướng tay, không cần biết trong lòng họ có ôm oán hay không, nó không sợ.
Nhưng tình huống hiện giờ làm Thanh Oa ngây người.
Thanh Oa giật mình không tin được:
- Bọn họ thật sự xem bản Oa là ân sư dạy nghề?
Trong khi Thanh Oa suy nghĩ vẩn vơ thì bên ngoài vang tiếng hét thảm.
Thanh Oa thấy lòng rất khó chịu:
- Mợ nó, khinh người quá đáng!
Thanh Oa đặt quyết tâm rất lớn nhảy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận