Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 597: Đau lòng, khó chịu, muốn chết

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
- Đồ bỏ!
- Đồ bỏ, toàn là một đám đồ bỏ.
Chân Ma lão tổ bị thương rất nặng, nội tạng đã nứt ra, nếu không liên tục nuốt mấy viên đan dược thì chỉ có nước nằm liệt dưới đất.
Tuy nhiên lão đối phó những dân bản xứ nhỏ yếu này không tốn hơi sức, xuống tay ác giết chết một người.
Các luyện đan đại sư rất sợ hãi nhưng không chùn bước.
Ngón tay khô gầy của Chân Ma lão tổ bấu vào đầu một luyện đan đại sư, khuôn mặt điên cuồng nói:
- Nói! Có phải dân bản xứ vùng đất Nguyên Tổ các ngươi là rác rưởi? Nếu không nói như vậy lão phu sẽ bóp nát đầu của ngươi!
Luyện đan đại sư trẻ mặt đỏ rần tức giận nhìn đối phương:
- Không nói!
Dù có chết thì luyện đan đại sư này quyết không nói ra, mắt gã nhìn ra sau:
- Các ngươi mau chạy đi.
Chân Ma lão tổ tức điên, năm ngón tay dần siết mạnh:
- Muốn chết!
Chân Ma lão tổ mới giết một người nhưng chưa thể làm đám dân bản xứ này sợ hãi, nếu vậy lão sẽ giết thêm một người nữa.
Đột nhiên một giọng nói vang lên:
- Vị lão đệ này, đừng kích động.
Thanh Oa nhảy ra khỏi cửa hang tối tăm, vững vàng đáp xuống đất, nhìn Chân Ma lão tổ đứng cách không xa.
Thanh Oa thầm bất đắc dĩ, Chân Ma lão tổ đã bị đánh thảm như thế còn khăng khăng muốn giết người, sao tên này có sát tính nặng dữ vậy.
Đám luyện đan đại sư thấy Oa Sư đi ra thì sốt ruột kêu lên:
- Oa Sư!
Bọn họ liều mạng cũng quyết tâm bảo vệ Oa Sư, nhưng giờ Oa Sư chủ động đi ra làm sự cố gắng của họ uổng phí.
Chân Ma lão tổ lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Chân Ma lão tổ đã bị dân bản xứ kia đánh mụ đầu, tràn ngập mối hận với dân bản xứ, và cả tính cảnh giác.
Một Chân Tiên cảnh mà đấu trăm Chân Tiên bọn họ, nếu không thấy tận mắt thì không ai dám tin. Giờ có con ếch nhỏ xíu biết nói tiếng người, còn xuất hiện trước mặt, xưng hô Chân Ma lão tổ là lão đệ khiến lão khó chịu.
Thanh Oa bốn chân chấm đất, ngước đầu ếch lên hỏi:
- Lão đệ thấy bộ dạng của ta giống cái gì?
Chân Ma lão tổ thốt ra:
- Ếch.
- Như ngươi nói, ta là ếch, làm phiền ngươi thả tay ra, đây là học sinh của bản Oa. Nếu ngươi buông tay thì bản Oa có một viên đan dược cho ngươi phục hồi như cũ, có thể tiếp tục đi chỗ đó làm một trận với họ.
Thanh Oa phát hiện chân trời xa đang đại chiến, nó muốn khóc, vì sao có người thua bị đánh rớt xuống đây. Thanh Oa càng hối hận là nếu biết trước đã không mang mấy người này núp vào chỗ này, an toàn ở chỗ nào, siêu nguy hiểm mới đúng.
Tình huống hiện giờ hơi phức tạp, tuyệt đối không thể la hét cầu cứu, thực lực của lão đệ này không yếu, rất mạnh, mọi người ở đây cộng thêm nó cũng không đủ cho người ta diệt.
Luyện đan đại sư bị đối phương túm trong tay hét to:
- Oa Sư mau chạy đi!
Thanh Oa nói:
- Đừng nói chuyện, bản Oa Sư phải cứu các ngươi!
Thanh Oa nhìn đối phương:
- Lão đệ hãy suy nghĩ kỹ, chúng ta rất yếu, đừng làm vậy.
Thanh Oa mới nói xong.
Bùm!
Chân Ma lão tổ vỗ vào lồng ngực luyện đan đại sư làm gã hộc máu, tùy tay vứt gã đi:
- Cứu? Hôm nay lão phu muốn giết tất cả dân bản xứ ở đây!
Thanh Oa ngây người nhìn luyện đan đại sư nằm ngã tại chỗ.
Luyện đan đại sư hấp hối khó khăn giơ tay lên:
- Oa Sư . . . chạy mau.
Các luyện đan đại sư khác bao quanh Thanh Oa:
- Bảo vệ Oa Sư, hộ tống Oa Sư rời đi!
Thanh Oa nhìn luyện đan đại sư kêu mình chạy mau, mắt ếch thay đổi, nó lẩm bẩm ‘không ngờ bản Oa cũng có ngày được người liều mạng bảo vệ’.
Còn là đồng môn của kẻ bỏ mạng kia.
Thanh Oa lên tiếng:
- Khinh người quá đáng! Bản Oa không muốn chọc vào người khác, cũng không muốn ai chọc vào ta, nhưng đồ khốn nhà ngươi dám giết học sinh của Oa Sư, ta muốn cho ngươi hối hận suốt đời!
Đột nhiên một đoàn khói trắng uốn lượn bay ra từ người Thanh Oa.
Các luyện đan đại sư thấy cảnh này thì mặt biến sắc, bọn họ cảm giác khí thế của Oa Sư trở nên khác biệt. Bọn họ cảm nhận khí thế khó ngăn cản đè ép thân thể.
Thanh Oa đã nổi giận:
- Đáng giận, khinh người quá đáng!
Một ảo ảnh hình người bay ra từ thân thể ếch, đó là một nam nhân tuấn tú điển trai, dáng vẻ siêu đẳng, quần áo hoa lệ, bên hông treo chín đỉnh. Nam nhân giơ tay lên, chín cái đỉnh to lơ lửng trong lòng bàn tay y, ngọn lửa đốt cháy tất cả dường như đốt cả thế gian.
- Bản Oa là Cửu Hoang Thần Sư vô địch cõi đời! Chết cho bản Oa!
Hơi thở thần hồn mạnh mẽ tột đỉnh khuếch tán ra.
Chân Ma lão tổ giật nảy mình, chưa phản ứng lại thân thể đã vỡ ra từng tấc, hóa thành tro tàn, bị hơi thở nghiền áp thành vụn.
Thần hồn bay ra chỉ tồn tại trong giây lát rồi hòa vào người ếch, biến mất không còn dấu vết.
Các luyện đan đại sư há hốc mồm như thấy quỷ, đây là Oa Sư sao?
Vì sao lợi hại dữ vậy?
Thanh Oa khóc thầm, cố nén rơi nước mắt, nó nhảy tới trước hai cái xác, nhìn một lúc:
- Hai tên ngốc, bản Oa Sư sao có thể dạy ra học sinh nhỏ yếu như vậy, bị các ngươi làm phá sản!
Thanh Oa há mồm, hai viên đan dược được sinh tử âm dương quấn quanh bay ra, rơi vào miệng hai người.
- Dù bị bản Oa Sư đánh cả đời thì các ngươi cũng không đền nổi, dù có bị kẻ bỏ mạng uy hiếp bản Oa Sư cũng không nỡ lấy ra, vậy mà giờ bị các ngươi ăn.
Thanh Oa tiếc đứt ruột nhưng còn chấp nhận được, tuy nhiên triệu hoán thần hồn đang ngủ say ra mới càng khiến nó không chịu nổi.
Nghĩ một hồi mặt ếch đẫm nước mắt.
Không biết qua bao lâu, hai người vốn đã chết đột nhiên hít vào thở ra, mở to mắt, khi thấy Thanh Oa thì hưng phấn kêu lên:
- Oa Sư!
Các luyện đan đại sư đã ngây người, bọn họ chắc chắn hai người kia đã chết, nhưng nhờ đan dược của Oa Sư khiến họ khởi tử hồi sinh, sống lại.
Quá đáng sợ.
Hai người thấy Oa Sư khóc ròng tưởng nó lo cho mình, rất cảm động nói:
- Oa Sư đừng khóc, chúng ta không sao.
Quả nhiên Oa Sư thương họ, sẽ khóc vì họ, trước khi đánh họ là vì tốt cho họ.
Các luyện đan đại sư xúm lại:
- Oa Sư quá lợi hại!
- Ghê gớm thật!
Thanh Oa lấy cây thước ra, rống to:
- Lợi hại cái quỷ, đám khốn kiếp này! Bản Oa Sư muốn đánh chết các ngươi!
Thanh Oa hùng hổ rượt theo đám ngốc.
Nó rất muốn chết, thần hồn đã hoàn toàn dung hợp với thân thể ếch, sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Tuy Thanh Oa không biết bị ai đánh vào người ếch, thần hồn có dấu hiệu dung hợp nhưng may mắn chưa hoàn toàn hòa vào nhau, giống như tờ giấy dính keo nhựa dán lên tường, không thể lột nguyên tờ xuống nhưng có góc giấy vểnh lên.
Thanh Oa ở Vạn Quật Thâm Uyên vạn năm cố gắng từ từ dần tách lìa thần hồn với thân thể ếch được hơn một nửa rồi, chờ sau này bóc tách hoàn toàn rồi sẽ tìm bản thể hoặc tự mình ngưng tụ ra một thân xác, dung hợp hoàn mỹ.
Ai muốn cả đời làm ếch?
Nhưng giờ thì hết rồi, mọi hy vọng đều mất, sau này nó chỉ có thể làm một con ếch.
- Bản Oa Sư đánh chết các ngươi!
Thanh Oa khóc, khóc nát tim.
Vợ yêu, xin lỗi, ta chỉ có thể mãi mãi ở trong thân thể ếch nhưng nàng chắc sẽ vẫn yêu ta, vì tình yêu là không bị giới hạn vì chủng tộc.
Thanh Oa chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Giữa hư không.
Lâm Phàm hơi khựng lại, mới nãy có hơi thở siêu khủng bố truyền đến nhưng khoảnh khắc biến mất.
Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, hắn đang bận rộn đập người.
Tính sơ thì hắn đã đập chết mười người.
Mười người này thật xui xẻo, khi hắn đấm ra cái thứ ba thì họ chủ động xông lên bị một đấm đánh nát.
Chân Tiên rất mạnh, nhưng đó chỉ là trong mắt người thường, còn với Lâm Phàm thì Chân Tiên quá yếu. Không có ai hơi lợi hại hay sao?
- Hắn không được.
Người Lâm Phàm đẫm máu, đó là vết thương bị tiên khí đánh trúng. Theo tình huống bình thường thì vết thương không đáng lo, nhưng vì hắn hăng say quá, mớ tiên khí ập tới nhưng hắn không thèm né, đập trúng thì kệ, nếu thật sự đập chết hắn thì xem như đối phương giỏi.
Lâm Phàm nhìn đám người, ngoắc tay:
- Các ngươi sao vậy, mau lên!
Mới đánh sung chút mà đám kia đã dừng lại, thật khiến người khó chịu.
Đám Chân Tiên thở hồng hộc cảnh giác nhìn đối phương, quá mạnh, quá cuồng bạo. Bọn họ thề chưa bao giờ thấy người táo bạo như vậy.
Một cường giả yêu điện tức giận quát:
- Dân bản xứ, tại sao ngươi chỉ giết yêu điện và ma đạo chúng ta? Tại sao luôn nương tay với người tiên đạo?
Cường giả này không nhịn được nữa, gã đã quan sát rất lâu, phát hiện dân bản xứ này luôn nương tay với người tiên đạo, không giết chết. Đến lượt yêu điện, ma đạo thì hắn xuống tay ác.
Dương Tiên Tử của Phi Tiên môn tức giận nói:
- Ngươi nói vậy là sao? Đang nói mười môn tiên đạo chúng ta câu kết với dân bản xứ?
Phác Lão Tiên bị giết làm Phi Tiên môn bị tổn hại nặng, đã vào thế không chết không ngừng với dân bản xứ này, ai dè bị nghi ngờ.
Cường giả yêu điện lạnh lùng nói:
- Hừ! Có hay không tự các ngươi hiểu.
Quả nhiên khi cường giả yêu điện nói mấy câu đó thì mọi người giật nảy mình, ngẫm lại đúng quá chứ.
Lâm Phàm một lần nữa phát hiện đặc tính của Chân Tiên giới là trình độ vu hãm người rất cao, gặp ai gai mắt là sẽ vu hãm, thật khiến người gai mắt.
- Các ngươi bị ngu à? Bản phong chủ đã hiểu, Chân Tiên giới các ngươi lạc hậu, ngu muội, còn vô sỉ chết bỏ.
Đám người Chân Tiên giới nghe vậy rất khó chịu, đây là đánh giá của bọn họ đối với vùng đất Nguyên Tổ, không ngờ bị dân bản xứ áp dụng lên người họ.
- Bản phong chủ nói cho các ngươi, biết cái gì gọi là ba đấm chết một không? Tức là mỗi người các ngươi chỉ có thể chịu một đấm, đến người thứ ba nhận cú đấm thứ ba sẽ chết chắc, đây là nhờ vào may mắn, không chết cũng là thể hiện thực lực của các ngươi. Được rồi đừng nói nhảm nữa, mau nhào vô đánh, bản phong chủ chảy nhiều máu như vậy nếu không ba, năm chục người chết tuyệt đối không tha cho các ngươi!
Lâm Phàm rất háo hức, vào Thần cảnh thì mạnh vậy đấy, tuy mấy người này không đánh lại hắn nhưng đông người có chút tác dụng, vừa lúc hỗn chiến.
Đối với người Chân Tiên giới thì giết ba, năm mươi người tức là diệt một nửa trong nhóm.
Có người lùi bước, muốn bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận