Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 598: Đây là ức hiếp người

Các đệ tử Viêm Hoa tông ngước đầu nhìn hư không, bọn họ không nghe thấy tiếng động chỗ đó nhưng thấy rõ Lâm sư huynh đẫm máu.
Một đệ tử khóc ròng cắn chặt môi dưới, đau lòng nát tim nói:
- Chắc bây giờ Lâm sư huynh đau lắm, người chảy đầy máu. Lâm sư huynh vì bảo vệ chúng ta mà một mình đối diện nhiều cường giả như vậy, nếu có thể thì ta rất muốn chia sẻ một phần cho Lâm sư huynh. Nhưng vì sao ta nhỏ yếu như thế?
Đau lòng rơi nước mắt, đệ tử nhìn Lâm sư huynh như vậy, cảm thấy lòng rất đau.
Động Côn không tin được:
- Vì sao mạnh đến thế? Lão thất phu, đồ đệ của ngươi đến cảnh giới nào rồi?
Làm sao Chân Tiên mạnh dữ vậy, dù là ngàn năm trước thiên tài tung hoành Chân Tiên giới cũng không thể làm giống Lâm Phàm, một mình đối mặt gần trăm Chân Tiên.
Thiên Tu ngước đầu lên:
- Thần cảnh.
Mắt lão luôn theo dõi Chân Tiên tách lẻ khỏi nhóm, thầm cầu nguyện mau liều mạng xông qua đây nào, để lão phu phát huy. Tiếc rằng không ai chịu xuống dưới.
Động Côn phản bác lại ngay:
- Không thể nào!
Thần cảnh bằng Chân Tiên cảnh, cảnh giới giống nhau không thể cách biệt lớn đến vậy.
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- Không có gì không thể, không nhìn xem đó là đồ nhi của ai? Chẳng qua các ngươi quá yếu.
Tuy đồ nhi biểu hiện chẳng liên quan gì đến lão, nhưng nói sao thì hắn là đồ nhi của lão, hưởng sái một chút có sao đâu.
Khóe môi Động Côn co giật:
- Ha ha!
Lão luôn nhìn chằm chằm sư đệ đồng môn, tuyệt đối đừng tự tìm đường chết, dân bản xứ này thật sự rất mạnh, không trêu vào được, thật sự.
Giữa hư không.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm đám người, giọng hắn rất bình tĩnh:
- Các ngươi có lên hay không?
Hắn đang đợi các Chân Tiên ra tay.
Đúng là những Chân Tiên này rất mạnh, nhưng họ là cường giả nhát gan nhất mà hắn từng gặp. Khi Lâm Phàm chưa vào Thần cảnh, đám Bán Thần của Thánh Đường tông dám liều mạng với hắn, dù cuối cùng bị đánh phục nhưng Cơ Uyên của Nhật Chiếu tông không chịu phục, nếu không thì gã đã chẳng liều mạng tu luyện tăng cao tu vi.
Nhìn lại những cường giả Chân Tiên này xem.
Thất vọng, cực kỳ thất vọng.
Một lão nhân ma đạo tóc bạc phơ, thi triển ma công ngập trời toát ra ma uy vô biên, nhưng lão không dám tiến lên một bước mà hét hướng những người xung quanh:
- Các ngươi lên đi chứ!
Lão ta sợ, dân bản xứ này quá mạnh, thủ đoạn máu me. Đối phương có năng lực diệt gọn bọn họ, nhưng ba đấm chết một làm lão không chấp nhận được, rõ là đang khinh thường bọn họ.
Có một người trừng lão nhân ma đạo:
- Vậy sao ngươi không lên đi?
Chỉ biết la to, muốn xông lên thì lão tự lên đi, gã tuyệt đối không lên.
Lão nhân ma đạo nghẹn lời, lên khỉ mốc, đi lên là chết chắc.
Không hiểu nổi, rõ ràng bọn họ có thể bóp chết dân bản xứ mà sao ra nông nỗi này, hắn mạnh đến đáng sợ, mạnh vượt sức tưởng tượng, khó thể ngăn cản.
Lão nhân của Tiên Kiếm phái tức giận:
- Dân bản xứ càn rỡ!
Kiếm ý tung hoành, không thấy rõ kiếm trong tay lão nhưng có kiếm ý khủng bố hoành hành giữa hư không.
Mọi người kinh thán:
- To gan quá!
Kiếm tu đúng là thẳng thắn với bản tâm, dù gặp kẻ địch mạnh đến đâu cũng không biết sợ.
Lão nhân ma đạo chịu phục:
- Các ngươi xem đi, đây mới là Tiên Kiếm phái thuộc mười môn tiên đạo thật sự. Ta nghĩ sau này tôn Tiên Kiếm phái lên làm đứng đầu mười môn tiên đạo, Hóa Ma tông sẽ đồng ý điều này đầu tiên!
Kiếm tu vốn có sức sát thương rất mạnh, đặc biệt thực lực của lão nhân này là Chân Tiên, khi lão thi triển ra thì có lực lượng quỷ thần khó lường.
Nhưng đáng tiếc.
Lâm Phàm không thèm nhìn, vận dụng buff giơ tay chộp tiên kiếm lóe mũi nhọn, năm ngón tay co lại đấm vào mặt lão nhân.
Lão nhân lộ biểu tình giải thoát, lão không ngốc, biết mình không đánh lại dân bản xứ này, chẳng bằng xông lên kiếm về một cái mạng.
Bùm!
Lão nhân xoay tròn bảy trăm hai mươi độ mới rơi xuống.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Nắm đấm thứ nhất.
Hắn thông báo số nắm đấm, cho đối phương biết bây giờ đến cú đấm thứ mấy.
Có lão nhân Tiên Kiếm phái khác xông lên:
- Dám bị thương sư đệ của ta, ta liều mạng với các ngươi!
Tiên kiếm trong tay lão lóe tia sáng chói mắt, thi triển thần thông kiếm thuật, kiếm khí bay đầy trời.
Bùm!
Khi trúng một đấm của Lâm Phàm đánh rớt xuống thì mặt lão nhân giãn ra, rốt cuộc hứng nắm đấm thứ hai.
Lão nhân ma đạo kinh thán:
- Nhìn xem, đây mới là mười môn tiên đạo thật sự.
Nhưng lão chợt thấy hai người rớt xuống đất mà mặt cười tươi, lão chợt thấy là lạ, bên tai nghe giọng của Lâm Phàm:
- Đấm thứ hai.
Lão nhân ma đạo giật nảy mình:
- Nguy rồi!
Hố cha, bị lừa. Hai lão già kia muốn sống nên xông lên hứng nắm đấm từ đối phương, đến cú đấm thứ ba thì ai bị đánh người đó sẽ chết.
Mới rồi lão còn khen Tiên Kiếm phái gan dạ, nay xem ra đâu chỉ gan dạ, hoàn toàn là tồi tệ vô sỉ, âm hiểm còn hơn ma đạo bọn họ.
Lâm Phàm quét mắt một vòng:
- Tốt lắm, ai đỡ đấm thứ ba?
Ánh mắt đó làm đám Chân Tiên hoảng hồn lùi một bước, không dám tiến lên. Không ai dám lên, tuy rằng bọn họ người đông thế mạnh nhưng người thứ nhất tiến lên chắc chắn phải chết.
Nếu dân bản xứ này dễ giết thì đã không đánh nhau đến bây giờ.
Đám người ngó nhau, bọn họ bị dân bản xứ này đánh sợ, không ai muốn là người thứ nhất đi lên nhận cái chết.
Trốn?
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu rồi cắm rễ, có lẽ họ nên từ vùng đất Nguyên Tổ trốn về Chân Tiên giới, rời xa dân bản xứ này.
Nhưng dù có trốn về, lỡ như dân bản xứ giết tới Chân Tiên giới thì làm sao bây giờ?
Một số Chân Tiên thầm hối hận, nếu sớm biết thế này thì họ không nên tới, trấn thủ môn phái làm thái thượng trưởng lão có phải tốt hơn không.
Lão nhân ma đạo bước ra, trừng mắt Lâm Phàm:
- Ngươi quá ngông cuồng, dân bản xứ, Chân Tiên chúng ta nhất định sẽ giết ngươi!
Một luồng sáng đen bắn ra từ người lão nhân ma đạo, một ấn ký ma đạo bắn ra từ đầu ngón tay lão, ấn ký xoay tít toát ra hơi thở ma đạo khủng bố.
- Giết!
Ấn ký hóa thành luồng sáng bắn thẳng vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm khen:
- Gan đấy.
Lão nhân ma đạo này gan thật, người ta không dám xông lên mà lão dám bước ra thì rất giỏi.
Sau khi đánh ra ấn ký thì lão nhân ma đạo hóa thành luồng sáng đen lao về phía chân trời.
- Các vị đồng đạo, không thể đánh lại người này, lão phu đi trước một bước!
Điển hình bắn một phát súng rồi chạy vắt giò lên cổ, trừ phi bị nhũn não mới đánh nhau với dân bản xứ này.
- Cái gì!?
Mọi người giật nảy mình, không ngờ tên này bỏ chạy.
Lâm Phàm một đấm đánh nát ấn ký, thấy lão nhân ma đạo định bỏ chạy, hắn bật cười nói:
- Bản phong chủ còn chưa đánh sướng, muốn đi? Ít ra chờ bản phong chủ đánh đã tay mới được, trở về!
Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình.
Lão nhân ma đạo đã chạy thật xa chợt rùng mình, lòng tràn ngập tức giận, lão thấy trào phúng rẻ rúng trong mắt dân bản xứ.
Lão nhân ma đạo tức giận quát:
- Lão phu giết dân bản xứ nhà ngươi!
Thanh âm rung trời, làm mọi người đang chửi um sùm giật mình vội ngậm miệng.
Chân Tiên tiên đạo nhìn đối phương trở lại thì bất ngờ, hàng này ăn nhầm thuốc gì mà giữa đường vòng về, không sợ bị đánh chết sao?
Người phe ma đạo thì phấn chấn, làm ma đạo nở mặt nở mày. Trong phút nguy hiểm này mà lão nổi giận quay về muốn giết dân bản xứ.
Uy vũ, bá khí, rất có phong phạm trùm ma đạo, khiến người phục sát đất.
Một người phe ma đạo khen:
- Hay, đây mới là khí thế mà ma đạo chúng ta nên có, bá khí hơn bên tiên đạo nhiều!
Nói là vậy nhưng mắt thì nhìn chằm chằm lão nhân ma đạo, muốn xem đối phương sẽ sống hay chết.
Sáu tông ma đạo không thân thiện với nhau, chết một người cũng tốt.
Đồng môn Hóa Ma tông thấy sư đệ trở về thì giật nảy mình, bị khùng sao mà về? Mới rồi đã bỏ chạy thì chạy luôn đi.
- Sư đệ, ngươi trở về làm gì? Trốn mau!
Lâm Phàm nở nụ cười, muốn chạy? Nằm mơ đi. Hắn sẽ không nương tay với người Chân Tiên giới, nhưng cũng không giết sạch, nếu không thì cuộc đời sau này chán chết.
Nhưng hắn sẽ giết đến mức Chân Tiên giới sợ teo tim.
Nếu không phải thực lực của hắn đột phá đến Thần cảnh, đám Chân Tiên giới giáng lâm xuống đây thì người chết sẽ là người của vùng đất Nguyên Tổ.
Lâm Phàm nghiêng người, co năm ngón tay, ngưng tụ lực lượng, vừa nói vừa nhìn đám người xem:
- Bây giờ các ngươi có lên hay không? Có lẽ cùng nhau lên thì rất có khả năng sẽ đánh chết được bản phong chủ.
Đám Chân Tiên nhìn Lâm Phàm, không ai ra tay. Dân bản xứ này quá âm hiểm, rõ ràng đang lừa bọn họ mắc câu.
Cùng nhau lên? Nếu có thể đánh chết hắn thì lúc nãy đông người sao không giết được hắn? Chờ khi cả nhóm đánh mất niềm tin hắn mới nói ra mấy lời này, rõ ràng đang dụ dỗ họ.
Lão nhân ma đạo đang kéo theo khí thế bàng bạc lao tới, giống như ma đầu thật sự từ trên trời giáng xuống diệt thế.
Uy thế phi phàm, ma công càng ngập trời.
Nhưng đáng tiếc.
Lâm Phàm tung ra nắm đấm, động tác không hoa hòe, càng không có ánh sáng chói mắt.
Chỉ có nắm đấm thuần khiết nhất.
Bùm!
Một đấm đánh mạnh vào mặt lão nhân, người lão ngửa ra sau, mặt hõm vào. Lão không chịu nổi lực lượng đó bùm một tiếng nổ tung.
Máu loãng bắn đầy trời.
Lâm Phàm vung vẫy nắm tay hết vết máu dính trên đó.
Một chuỗi động tác diễn ra trong chớp mắt, tất cả Chân Tiên giật mình không dám nhúc nhích lung tung.
Lão nhân Đông Dương phái trong mười môn tiên đạo nổi giận xông vào Lâm Phàm:
- A! Dân bản xứ gan to bằng trời, tuy hắn là người của ma đạo nhưng vẫn là đồng đạo của chúng ta! Lão phu liều mạng với ngươi!
Lão muốn thành người ăn đấm đầu tiên, giữ được mạng sống mới quan trọng nhất.
Tuy không biết tại sao lão già kia vì sao đi rồi quay về, nhưng chắc chắn có liên quan đến dân bản xứ này.
Không trốn thoát được thì làm sao bây giờ?
Chỉ có thể đỡ hai đấm đầu, cho nên lão nhân ma đạo bị đánh chết, lão nhân Đông Dương phái hấp tấp xông lên giành cơ hội sống.
Nhưng bây giờ cạnh tranh rất lớn, không ai ngốc, sao có thể bị người khác giành trước hai cú đấm đầu.
Mọi người cùng nhau xông lên.
Lâm Phàm rất vừa lòng:
- Vậy mới tốt, từng người lên thì hết vui.
Nhìn xem, đây mới là chiến đấu thật sự.
Một đám Chân Tiên bao phủ Lâm Phàm.
Cú đấm thứ nhất.
Cú đấm thứ hai.
Đến cú đấm thứ ba, Chân Tiên này cứ nghĩ mình sẽ chết nhưng không ngờ vẫn còn sống.
- Sửa pháp tắc, ai chết sẽ tùy vào tâm trạng của bản phong chủ, nếu kẻ nào dừng lại thì chết chắc.
Lâm Phàm bị đối phương tấn công dồn dấp, máu chảy róc rách nhưng dục vọng chiến đấu càng cuồng bạo, liên tục tung cú đấm.
Đám người Chân Tiên giới thì đau lòng, không ngờ pháp tắc sửa đổi, quan trọng là pháp bảo của họ bị hư hỏng nhiều.
Chúng nó đều là chí bảo vô thượng!
Thật là ức hiếp người quá đáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận