Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 599: Đáng tiếc, ngươi dùng kiếm

Giờ phút này không khí trên trời cực kỳ nặng nề.
Như có ngọn núi nặng nề đè trong tim mọi người, muốn dời đi nhưng không thể.
Bọn họ bị đánh sợ, dân bản xứ này quá hung hãn, dù là yêu điện nổi tiếng dữ dằn cũng khó so sánh với hắn. Cổ Nguyên Cửu Anh bị một đấm đánh chết, sức lực mạnh mẽ đó mà không thể đỡ nổi một đấm, còn những người không chú trọng tu luyện thân thể như bọn họ làm sao chịu nổi?
Lấy tiên bảo vất vả kiếm được hoặc luyện chế ra đấu cứng với đối phương thì càng có đi không về.
Một lão nhân đau lòng hét lên, khóe môi chảy máu:
- A! Không thể nào, không thể nào! Chúng ta có gần trăm Chân Tiên mà sao không hạ được dân bản xứ này? Lão phu không cam lòng!
Ba món tiên khí của lão đều bị dân bản xứ này một đấm đánh nát, khí linh cũng bị nghiền nát.
Lão nhân không chịu nổi hộc máu, hơi thở uể oải, lão không bị Lâm Phàm đánh trúng mà là tức hộc máu.
Không ai dám tạm dừng, tất cả cố gắng thi triển sát chiêu, hận không thể giết dân bản xứ này tại chỗ.
Lâm Phàm cười to bảo:
- Ha ha ha! Khá lắm, rất khá!
Lâm Phàm đâm vào bụng một Chân Tiên, lực lượng cường đại rót vào thân thể của đối phương, hóa thành luồng sáng bắn thẳng lên thiên địa.
Chân Tiên này mắt lồi ra, khom người, há mồm phun búng máu:
- A!
Lực lượng cú đấm quá mạnh, khó thể ngăn cản.
Lâm Phàm chộp đầu của đối phương, vung tay ném đối phương xuống:
- Bao nhiêu tên rồi lão sư?
Hai tay Thiên Tu kéo Chân Tiên vào trong, ngước đầu trả lời:
- Mười tám tên rồi đồ nhi.
Có một câu lão chưa nói: Có thể chừa một tên cho vi sư không?
Không có một con mồi nào, lão chỉ có thể đứng nhìn, thật là đối lập mãnh liệt với thân phận của lão. Trong vô hình Thiên Tu linh cảm sẽ có nguy hiểm giáng xuống nên định giữ sức, chuẩn bị một mình đối mặt muôn vàn khó khăn.
Còn bây giờ thì sao?
Khó khăn cái con mắt, đồ nhi của lão sung sướng ăn hiếp người ta, lão làm lão sư mà chỉ có thể ở bên dưới sắm vai máy vận chuyển, tưởng tượng đã thấy hài.
Một lão nhân khóe môi dính máu, mặt tái nhợt nói:
- Động Côn, cái tên phản đồ, ngươi là phản đồ của Chân Tiên giới!
Lão bị dân bản xứ một đấm đánh cho hơi thở uể oải, thấy Động Côn bình yên đứng nhìn thì tức giận chửi um sùm.
Động Côn tức giận chửi lại:
- Phản đồ gì? Lão phu không làm phản đồ!
Lão bị người ta vu oan, nếu mũ phản đồ thật sự chụp xuống đầu thì sau này người của Chân Tiên giới sẽ nhìn lão thế nào? Sẽ mắng lão giống như vậy, anh danh cả đời bị xóa bỏ, lão không chấp nhận được.
- Ha ha ha! Không làm phản đồ? Lão phu thì thấy ngươi chính là phản đồ!
Mặc kệ Động Côn nói cái gì người của Chân Tiên giới đều không tin.
Bọn họ bị dân bản xứ đánh thê thảm, còn Động Côn lành lặn đứng đó, thi thoảng kinh thán mấy tiếng, khen ngợi dân bản xứ lợi hại.
Đây còn là người của Chân Tiên giới bọn họ không?
Tóm lại Động Côn đã câu kết với dân bản xứ.
Động Côn nổi giận, lão là thái thượng trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, đã bao giờ bị người vu hãm như vậy?
Lòng Động Côn rực cháy lửa giận trừng mắt đối phương:
- Tốt, nếu đã nói lão phu là phản đồ vậy thì lão phu phản cho ngươi xem!
Động Côn nói với Thiên Tu:
- Lão thất phu, ta thấy ngươi một mình bận rộn, để ta giúp một tay.
Thiên Tu cầu còn không được:
- Tốt tốt, vậy việc còn lại giao cho ngươi, lão phu cần nghỉ ngơi một chút
Lão ném đồ cho Động Côn để trói đám cường giả Chân Tiên giới.
Lão nhân bị thương nặng tức xì khói, văng hết những lời khó nghe nhất ra:
- Động Côn, ngươi còn nói ngươi không phải phản đồ!?
Không biết Động Côn lấy đâu ra miếng vải hôi thúi nhét vào miệng đối phương:
- Câm mồm đi!
Ư ư!
Mắt lão nhân rực cháy lửa, bị mùi hương làm buồn nôn, lão đường đường là Chân Tiên mà bị nhục nhã như vậy, quá nhục.
Tình hình trên trời có biến đổi.
Lâm Phàm đánh hết sức, bộc phát ra vô song, đánh một đấm tác động hư không xung quanh, đám Chân Tiên rơi như mưa.
Không ai dừng tay, người nào ngừng lại là sẽ chết.
Bùm!
Một đấm đánh bóng người nổ tung trong không trung, máu thịt rơi xuống, cảnh tượng kinh dị.
Lâm Phàm sẽ không nương tay với người Chân Tiên giới, người nào chết tùy vào tâm trạng của hắn. Tất nhiên mặt xấu sẽ được tha, dù sao vốn không được ông trời ưa, hắn không nỡ xuống tay.
Làm Lâm phong chủ công bằng công chính tất nhiên tràn ngập tình yêu, toàn thế giới vứt bỏ ngươi nhưng bản phong chủ sẽ không bỏ rơi ngươi.
Chân Tiên bị đấm nát thì khuôn mặt khá đẹp, mặc áo trắng hơi phong tao, làm Lâm Phàm gai mắt, ngươi không chết thì còn ai?
Một đấm đánh nát một Chân Tiên làm mọi người sợ hết hồn.
Một lão nhân Chân Tiên vỡ nát đạo tâm:
- Không đánh! Lão phu không đánh!
Trận chiến này không thấy hy vọng, nếu có thì đó là huyết chiến tới cùng với dân bản xứ này. Nhưng lão phát hiện dân bản xứ rõ ràng đang chơi với họ, một trò chơi chết chóc.
Chết không được báo trước, không ai biết người chết tiếp theo là ai.
Một lão nhân trừng mắt đối phương:
- Vương Đạo Nhất, sao Cửu Tiên sơn ra kẻ nhát như chuột giống như ngươi?
Lão không ngờ Vương Đạo Nhất sẽ van xin không đánh, làm Chân Tiên giới mất hết mặt mũi.
Vương Đạo Nhất thu lại tiên bảo, tràn ngập sợ hãi dân bản xứ này, lão không nghe lọt tai người khác mắng mình nhát như chuột.
Mặc kệ ai nói gì, sĩ diện quan trọng hơn mạng sống không?
Khi Vương Đạo Nhất cho rằng mình có thể sống đột nhiên thấy dân bản xứ xuất hiện trước mặt mình, lão ngây người.
Lâm Phàm híp mắt nhe răng cười:
- Ai bảo ngươi dừng lại? Ngươi không làm theo quy định, bản phong chủ ghét nhất là người trái với nội quy, ngươi nói xem phải làm sao đây?
Vương Đạo Nhất giật mình kêu lên:
- Lão phu không đánh, nhận th . . .
Bùm!
Lâm Phàm đấm vào bụng Vương Đạo Nhất, lực lượng khủng bố đánh cho lão không nói hết câu sau, ói cả mật ra.
Lâm Phàm một tay bấu đầu Vương Đạo Nhất, hắn lắc đầu nói:
- Ngươi không giữ quy định làm bản phong chủ rất tức giận, nhìn đồng bạn của ngươi xem, bọn họ liều mạng chiến đấu với bản phong chủ, còn ngươi thì giở trò khôn vặt muốn thoát một kiếp, ngươi nói xem có phải mình rất đáng giận không?
Vương Đạo Nhất thê thảm rít gào:
- A!
Trong lòng lão hối hận thắt ruột, nếu sớm biết như thế đã không giáng lâm vùng đất Nguyên Tổ.
Dân bản xứ này quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến người sợ hãi.
Lâm Phàm co năm ngón tay lại đánh ra một đâm xuyên thủng người Vương Đạo Nhất, máu tuôn ra ồ ạt dọc theo thân thể rơi xuống.
Dù đối phương là Chân Tiên nhưng bị Lâm Phàm đấm thủng bụng thì không có hy vọng sống.
Xác chết bị vô tình vứt bỏ, Chân Tiên một lần nữa giật mình, sợ hãi.
Quá tàn nhẫn, nói giết liền chết, không cho một cơ hội nào.
Những Chân Tiên có mặt đều từng lao ra từ biển máu, nhưng lúc này thì bọn họ sợ thật.
Cách biệt về thực lực khiến họ không dâng lên chút chống đối nào, đối phương như đang chơi đùa với họ, lúc xuống tay ác thì không chút mềm lòng.
Có người đề nghị:
- Chạy đi!
Khi thốt ra câu này người kia đã tuyệt vọng, chạy thế nào? Không thoát được.
Lúc trước cũng có người muốn bỏ chạy, nhưng kết quả cuối cùng là gì?
Kỳ dị quay về lại, bọn họ không hiểu vì sao như vậy nhưng chắc chắn liên quan đến dân bản xứ này.
Lâm Phàm quay đầu nhìn mọi người, cười hỏi:
- Các ngươi làm gì đấy? Dừng lại là chết.
Mọi người nghe vậy tuyệt vọng lao về phía Lâm Phàm, bọn họ không muốn chết, tu luyện đến cảnh giới này là vì tìm kiếm tiên đạo trường sinh, sao có thể chết tại đây được.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Thật khiến người thất vọng, không có ai mạnh hơn sao?
Vào Thần cảnh rồi mới phát hiện mấy tên này yếu xìu, hắn thì đang lâng lâng trên mây muốn bị người đánh tỉnh.
Chân Tiên giới mất mát nặng nề, gần trăm Chân Tiên gào hét giết vào, nhưng khi tới đây mới nhận ra đó là địa ngục.
Dân bản xứ quá mạnh, dù bọn họ thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất cũng không thể hạ gục dân bản xứ này.
Một lão nhân của Tiên Kiếm phái tức giận quát, mặt đỏ rần, sắp nổi điên:
- Lão phu liều mạng với ngươi!
Thanh tiên kiếm lơ lửng trước mặt lão, kiếm ý hùng hồn dâng lên cao, thân thể của lão nhanh chóng khô gầy, tinh khí thần nhanh chóng xói mòn từ trong người chảy vào tiên kiếm.
- Cái gì? Hắn muốn liều mạng!
Mọi người thấy cảnh này đều giật nảy mình, không ngờ lão định dồn hết mọi thứ mình có chém ra một kiếm mạnh nhất.
Lâm Phàm nhìn thẳng, nói:
- Thú vị, có chút uy hiếp.
Hơi thở trên người đối phương rất mạnh, mạnh hơn lúc ban đầu gấp mấy lần.
- Chém!
Trong phút chốc thiên địa mất màu, một kiếm mạnh nhất của Kiếm Tiên từ trên cao chém thẳng vào Lâm Phàm.
Đây là một kiếm ngưng tụ mọi thứ của đối phương, thần chắn giết thần, phật ngăn giết phật.
Lâm Phàm nghi hoặc nói:
- Không thấy kiếm, càng không cảm nhận kiếm ý, đây là biến mất hay là thần thông của kiếm thuật này đã đến cảnh giới huyền diệu?
Nhưng đáng tiếc cánh tay trái Kỳ Lân của hắn mất kiểm soát, bắt đầu rục rịch.
- Lợi hại, đây là thần thông kiếm thuật mạnh nhất của Tiên Kiếm phái, không ngờ khi thi triển ra có công hiệu thần quỷ khó dò.
- Hay, chỉ cần giết dân bản xứ này thì về sau Tiên Kiếm phái là công thần lớn nhất!
Nhiều người đang xem, chờ đợi, hy vọng một kiếm này sẽ chém chết dân bản xứ kia.
Trong khoảnh khắc một kiếm ý chói đến mù mắt đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, không cách nào tránh né.
Bộp!
Không biết tay trái của Lâm Phàm vung lên từ lúc nào, trực tiếp chộp nhát kiếm kia vào tay.
Đám người giật nảy mình không tin được:
- Cái gì?
Lão nhân kia phun búng máu.
Lâm Phàm lắc cổ tay cầm kiếm ý:
- Rất mạnh, nhưng tiếc rằng ngươi dùng kiếm, rất đáng tiếc.
Kiếm cắt lão nhân thành hai nửa.
Máu loãng phun ra từ hai bên xác chết, kiếm dài đã thành hình trong người hóa thành tro tàn tan biến trong thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận