Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 600: Thôi thì làm tròn số chẵn

- Chết rồi, hắn đã chết!
Hy vọng mà mọi người gửi gắm vào đã bị dân bản xứ này tàn nhẫn giết chết.
Lâm Phàm liếc qua:
- Được rồi, cũng nên kết thúc. Bây giờ sửa quy tắc, người ở đây phải chết một nửa!
Bóng dáng Lâm Phàm biến mất trong ánh mắt kinh khủng của mọi người.
- Đi đâu? Người kia đã đi đâu?
Tất cả nháo nhào tìm kiếm.
Đột nhiên có tiếng hét thảm, là tiếng hét của một vị Chân Tiên ma đạo. Thân thể bị đánh thủng, pháp lực ẩn chứa trong người bắn tứ tán, hoàn toàn bạo loạn.
Lâm Phàm bắt đầu xuống tay, những người ở đây phải có một nửa đi đời nhà ma.
Còn một nửa khác sẽ bị hắn chơi từ từ, thú vui của đời hắn toàn trông nhờ vào họ.
Hắn muốn trở thành bóng ma mãi mãi ám ảnh tâm hồn đám người này, khiến nỗi sợ hãi chi phối Chân Tiên giới!
Động Côn nhìn tình hình trên trời, mặt biến sắc, lòng rất lo âu. Sự chết sống của người khác chẳng liên quan gì lão, nhưng các sư đệ của lão còn ở bên trong, họ không thể bị gì.
Động Côn đến bên cạnh Thiên Tu, cầu xin:
- Thiên Tu trưởng lão, có thể kêu đồ nhi của ngài nương tay với các sư đệ của ta không?
Động Côn thật sự không muốn nhìn các sư đệ bị đánh chết, nhưng lão không thể thay đổi tình hình chiến đấu trên trời, đi vào trong vòng chiến là lão sẽ bị đánh chết.
Thiên Tu nhìn Động Côn, ngẫm ghĩ rồi cười hỏi:
- Lúc trước lão phu không nghĩ ra là ai thắng ván cờ kia, tại sao ngươi cứ khăng khăng nói là mình thắng.
Đầu Động Côn bốc khói, không ngờ vào lúc này rồi mà lão thất phu còn lôi chuyện vừa nãy ra nói, rõ ràng là muốn lão muội lương tâm thừa nhận mình thua.
Nếu lúc bình thường Động Côn tuyệt đối không thừa nhận, sẽ đòi làm rõ ràng, nhưng bây giờ có chuyện cầu người thì chỉ đành cúi đầu.
Động Côn bất đắc dĩ nói:
- Là ngươi thắng, lão phu thua.
Vì sao Chân Tiên giới không có một cường giả nào, bị một tiểu tử đành tơi bời thế này.
Gần trăm vị Chân Tiên mà không hạ được một dân bản xứ, nói ra có ai tin nổi không?
Đến lúc này Động Côn cũng không tin được, cảm giác đang sống trong mơ.
Thiên Tu vui mừng gật đầu nói:
- Đấy, lão phu đã nói mà, chắc chắn là lão phu thắng. Lão thất phu nhà ngươi có lòng hiếu thắng quá nặng, nhưng vì ngươi đã chịu thừa nhận mình sai thì lão phu nói một tiếng vậy.
Thiên Tu ngước đầu lên nói:
- Đồ nhi, đừng đánh chết sư đệ của lão thất phu này!
Lâm Phàm đang đánh nhau kịch liệt, một đấm đánh chết một Chân Tiên, nghe Thiên Tu kêu thì tạm dừng:
- A, biết rồi lão sư.
Thiên Tu mỉm cười nói:
- Đồ nhi bảo bối của ta rất tôn trọng ta.
Lâm Phàm hỏi:
- Trong các ngươi có ai là sư đệ của lão già này thì giơ tay lên, tránh cho bị bản phong chủ đánh chết.
Lão sư đã lên tiếng thì hắn phải nể mặt, mấy tên đó có sống hay chết cũng không liên quan gì hắn. Hơn nữa thực lực của họ không cao, có thả đi cũng không sao, loại người bị một đấm đánh chết chẳng có tác dụng gì.
Một lão nhân lên tiếng:
- Ta!
Lúc trước lão còn nói sư huynh là phản đồ, nhưng bây giờ đã sợ, bị đối phương giết tan vỡ đạo tâm, lão chỉ muốn sống sót nên nhanh chóng thừa nhận.
- Ta cũng vậy!
- Ta là sư đệ của Động Côn!
- Ta cũng là sư đệ của Động Côn!
Đột nhiên đám Chân Tiên đều hô lên, ước gì làm sư đệ của Động Côn.
Lâm Phàm ngớ người:
- Thế này thì sao mà chơi?
Lâm Phàm nhìn về phía lão sư:
- Lão sư, toàn là sư đệ của lão ta, rốt cuộc người nào mới là thật?
Một lão nhân tức giận quát:
- Đám tồi tệ vô sỉ! Ta mới là sư đệ của Động Côn sư huynh, sao các ngươi có thể làm như vậy!
Những tên kia quá vô sỉ, vì sống sót dám giả mạo sư đệ của sư huynh, không có chút da mặt sao?
Đừng nói người khác ngây người, Động Côn cũng hoang mang, đây còn là Chân Tiên của Chân Tiên giới sao?
Bọn họ từng cao cao tại thượng, từ khi nào chịu nhận làm sư đệ của người khác? Càng đừng nói là sư đệ của người bị công nhận là phản đồ như lão.
Bây giờ vì sống sót mà cả đám thi nhau nhận bậy, mặt dày vô sỉ.
Một lão nhân của Đông Dương phái nói:
- Động Côn huynh, ta từng mời huynh ăn cơm.
- Động Côn huynh, hồi hai ta còn trẻ từng cùng nhau vào tiên cảnh tôi luyện, nâng đỡ cho nhau, lẽ nào huynh đã quên?
Lúc trước bọn họ rất trơ trẽn hành vi của Động Côn, mắng chửi đối phương là phản đồ, nhưng bây giờ bị Lâm Phàm giết đến teo tim, muốn chạy mà không chạy được, đành thấy người sang bắt quàng làm họ để được sống.
Nỗi lòng Động Côn phức tạp, lão từng cho rằng các đồng đạo Chân Tiên giới sẽ không vì sự sống cái chết mà buông da mặt, nay lão nhận ra đám người này chưa từng có cái gọi là da mặt.
Thiên Tu cảm thán rằng:
- Lợi hại, quả thật là lợi hại. Có thể tu luyện đến cảnh giới này cũng có lý do của nó, chỉ riêng công phu da mặt đã làm lão phu mặc cảm không bằng.
Mặt Động Côn đỏ rần, lão là người của Chân Tiên giới, bây giờ một đám Chân Tiên của Chân Tiên giới vì sống sót đều muốn làm sư đệ của lão, khiến người đau lòng vô cùng.
Lão tăng của Thiên Phật Tịnh Thổ Tự chắp hai tay nói:
- A di đà phật. Động Côn thí chủ có nhớ khi phụ mẫu của thí chủ mất, là bần tăng đã đến làm lễ cúng bái cho hai vị không?
Động Côn:
- . . .
Lão không còn lời nào để nói, đã cạn lời. Sau cùng Động Côn giơ tay chỉ ra các sư đệ.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư yên tâm, đồ nhi đã biết, chút nữa sẽ không đánh chết bọn họ.
Dứt lời Lâm Phàm lại biến mất, khi hắn lại xuất hiện thì cánh tay phồng to đánh vào lưng một vị Chân Tiên. Lực lượng cuồng bạo bộc phát đánh Chân Tiên rớt mạnh xuống đất.
Lâm Phàm quát lớn:
- Đám người kia, các ngươi ăn gan hùm mật gấu, dám can đảm giáng lâm vùng đất Nguyên Tổ! Hôm nay cho các ngươi biết cái gì gọi là hậu quả!
Lực lượng của như đại dương dâng trào bao trùm mọi người.
Binh!
Bốp!
- A! Cứu mạng!
- Lão phu không đánh! Phong chủ tha mạng, chúng ta tu đạo không dễ, xin đừng hủy đạo hạnh của chúng ta!
- Là tên khốn kiếp nào đề nghị giáng lâm vùng đất Nguyên Tổ, hại chết chúng ta!
Các tiếng la hét nối liền không dứt.
Nếu không phải quan tài của lão tổ tông Chân Tiên giới bị đè chặt chắc đã sốt ruột sớm nhảy ra ngoài.
Bọn họ từng xâm nhập vùng đất Nguyên Tổ thoải mái biết bao, cái gọi là cường giả tuy rắc rối nhưng còn đủ sức đối phó. Bây giờ đám hậu bối bị dân bản xứ đánh ra nông nỗi này, làm mất mặt lão tổ tông.
Lâm Phàm đã điên cuồng, không thèm nhìn ai là ai, nắm đấm đánh lung tung:
- Lại chết một tên!
Nhưng có một đấm đánh hụt.
Lâm Phàm mở mắt ra:
- Người đâu?
Trên trời đã không có ai.
Thiên Tu hét to:
- Kết thúc rồi đồ nhi, đánh xong!
Đồ nhi bảo bối của lão quá hung mãnh, đặc biệt phút cuối, dù là lão nhìn thế công kiểu đó cũng hoảng hồn, quá mạnh. Thiên Tu đang nghĩ nếu lão dấn thân vào vòng chiến không biết có thể đánh thắng đồ nhi không.
Đáp án là chắc chắn thắng, vì lão là lão sư, đồ nhi tôn kính lão như vậy sao có thể đánh lão?
- Hết rồi? Mau vậy?
Hắn còn chưa đánh đã tay, mắt nhìn máu dính trên nắm đấm đã đông lại, nắm đấm này đã đập chết nhiều người.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, tất cả quá yếu, không đủ đánh.
Lâm Phàm từ trên cao rơi xuống, đến bên cạnh lão sư:
- Sao rồi lão sư?
Thiên Tu khen:
- Ừ, khá lắm, có tám phần công lực của vi sư.
Lâm Phàm cười nói:
- Lão sư quá khen, đồ nhi nhiều nhất chỉ được năm phần công lực của lão sư.
Thiên Tu xua tay:
- Thôi, đồ nhi đừng khiêm tốn, vi sư cần khen, lần này vi sư rất vừa lòng.
Nói rồi Thiên Tu vỗ vai Lâm Phàm, đồ nhi này thật tốt, làm lão vui mừng. Nhưng mấy tên kia đều bị đồ nhi giải quyết, không chừa một tên làm Thiên Tu hơi buồn, ít ra hãy chừa một người cho lão phát huy.
Biểu tình Động Côn quái dị nhìn hai người này, có cần tâng bốc nhau vậy không?
Lão lại nhìn đám người nằm dưới đất kêu rên, thấy lòng đau nhói.
Sức chiến đấu mạnh nhất của Chân Tiên giới toàn quân bị diệt trong vùng đất Nguyên Tổ, hoàn toàn tiêu đời, không có chút cơ hội.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư đã kiểm kê chưa? Có bao nhiêu người sống?
Thiên Tu nói:
- Vi sư đã đếm rồi, tổng cộng bốn mươi tám người sống, còn lại đều chết.
Lâm Phàm không quá vừa lòng con số này:
- Bốn mươi tám người? Lão sư, Chân Tiên giới có mười môn tiên đạo, sáu tông ma đạo, bốn điện yêu đạo, tổng cộng hai mươi môn phái, bốn mươi tám người nghĩa là mỗi môn phái có 2.4 người sống, vậy không được, giết thêm tám người cho chẵn số.
Đám Chân Tiên sống tạm nghe câu đó thì hóa đá, sao có phép tính như vậy?
Khuôn mặt trắng bệch tràn đầy kinh hoàng.
Thiên Tu cười nói:
- Đồ nhi tính sai rồi, vi sư mới tính lại, cộng thêm lão thất phu này có tổng bộng bốn mươi chín người.
Đồ nhi còn quá non, tính thiếu đầu người.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư lợi hại, đồ nhi đã tính sai, đúng là bốn mươi chín người, vậy thì giết chín người cho chẵn.
Thiên Tu rất háo hức, lão chưa từng giết cường giả Chân Tiên, rất muốn thử một lần. Nhưng lão mới có ý nghĩ này đã bị lời nói của đồ nhi ngăn lại.
- Mấy việc nhỏ này không cần lão sư ra tay, giao cho đồ nhi được rồi.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, mũi nhọn sắc bén khiến người khủng hoảng.
Mấy người này toàn là điểm, tuy Lâm Phàm đã vào Thần cảnh nhưng giáo dục bắt buộc chín năm cho hắn biết không thể lãng phí, lãng phí là đáng xấu hổ.
Lâm Phàm chĩa Lang Nha Bổng vào đám người, dường như đang chọn lựa.
Đám Chân Tiên hoảng sợ mặt tím ngắt, bọn họ không có đường chống cự.
Lúc trước còn đông đủ người mà bị đối phương đánh chết đi sống lại, càng đừng nói bây giờ thiếu người.
Động Côn cầu tình:
- Lâm phong chủ, Chân Tiên đã bị ngươi giết một nửa rồi, có thể nương tay được không?
Cứ giết mãi thì Chân Tiên giới thật sự tiêu đời.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi làm gì, ngồi xổm xuống!
Động Côn ngây người:
- A? Tính luôn lão phu?
Lâm Phàm cười nói:
- Sao không tính vào? Nếu không thì con số bốn mươi chín người ở đâu ra? Mau lên! Xem vận may, ai xui xẻo bị đập chết đừng trách bản phong chủ. Bản phong chủ chính nghĩa lương thiện giữ lại bốn mươi người đã là bị thiện ý quấy phá tâm hồn, chứ thật ra bản phong chủ định giết hết. Nhưng trên trời có đức hảo sinh, chừa bốn mươi người xem như chủ nghĩa nhân đạo của tông ta dành cho các ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận