Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 602: Đồ nhi, chúng ta bị nữ nhân hạ gục

Đám Chân Tiên thầm rít gào cổ vũ cho nữ thần:
- Nữ thần phải thắng!
Bọn họ không dám hét ra tiếng, nếu nữ thần thua thì họ càng thảm.
Sống mấy vạn năm thì mạnh tới mức nào?
Nhưng kỳ lạ, bọn họ phát hiện khí thế của nữ thần tuy mạnh mẽ nhưng không vượt trên mức có thể kinh thiên động địa. Mà thôi mặc kệ, có người chịu đến cứu bọn họ là đã có hy vọng.
Hỏa Dung hỏi:
- Lão Hắc, ngươi nói nữ nhân này sống mấy vạn năm có đúng không vậy?
Hỏa Dung không tin trong vùng đất Nguyên Tổ có người sống lâu như vậy, đừng nói mấy vạn năm, dù là hai trăm năm cũng không thể nào.
Chỗ bọn họ bình thường chỉ có thể sống đến hơn một trăm tuổi, và phải là Bán Thần, Thần cảnh có thể sống bao lâu thì tạm thời chưa biết.
Đương nhiên truyền kỳ duy nhất của Viêm Hoa tông, Viêm Hoa Đại Đế không chết mà bỗng nhiên mất tích, không ai biết đã đi đâu, tìm mãi không thấy tung tích. Có người nói thấy tận mắt Viêm Hoa Đại Đế biến mất trong mảnh sấm sét, chỉ còn lại một ít mảnh vải vụn.
Bọn họ không biết tin này là thật hay giả.
Khi Viêm Hoa Đại Đế biến mất bọn họ còn rất nhỏ, sau khi vào tông môn nghe người ta nói qua nhưng chỉ xem như truyền thuyết, cho rằng Viêm Hoa Đại Đế đã chết.
Lão Hắc nghiêm túc nói:
- Là thật, nếu nàng ta thật sự là Vạn Quật Lão Tổ thì không sai được, nhưng có gì đó không đúng.
Trong thời kỳ của Lão Hắc thì cường giả nhiều như mây, không thiếu Thần cảnh cũng xem như lão quái vật, Bán Thần cảnh càng đầy rẫy, có thể vào Bán Thần cảnh tức là cường giả đỉnh cao, lên một tầng nữa là thật sự vượt qua ngưỡng cường giả.
Sau này Lão Hắc vào Vạn Quật Thâm Uyên đại chiến với Vạn Quật Lão Tổ, kết quả rất bi kịch, làm Lão Hắc không chấp nhận được. Một ánh mắt, hoặc nên nói chỉ một ngón tay đã phong ấn Lão Hắc.
Vạn Quật Lão Tổ nói là để lại chút căn cơ cho vùng đất Nguyên Tổ.
Lão Hắc sẽ không nói ra mấy chi tiết đó, chỉ kể mình đại chiến ba ngày ba đêm với Vạn Quật Lão Tổ, lỡ bị phong ấn, sao có thể nói vừa chạm mặt đã bị người ta hạ gục?
Nói ra thì còn mặt mũi nào?
Hỏa Dung phát hiện mình không xem hiểu thế giới này, tuy lão không phải cường giả Bán Thần cảnh nhưng là trưởng lão của Viêm Hoa tông, rất rành về phương thế giới này.
Bây giờ nói có nữ nhân sống mấy vạn năm, trong một chốc lão khó thể chấp nhận.
Nhưng khoan, Hỏa Dung nhớ đến nữ nhân cho lão căn nguyên thời gian hình như cũng rất mạnh, khi đó tu vi của lão quá yếu, chưa thể cảm giác đối phương mạnh cỡ nào, nhưng có thể đưa cho lão căn nguyên khủng bố như vậy thì hiển nhiên không giống bình thường.
Xem như là Thiên Tu sư huynh, vào Thần cảnh rồi cũng chưa từng cảm nhận căn nguyên gì đó.
Hỏa Dung hỏi:
- Có gì kỳ?
Lão Hắc nói:
- Hơi thở không đúng, quá yếu, không thể so với Vạn Quật Lão Tổ. Nhưng kỳ lạ, khuôn mặt giống nhau, mùi hơi thở cũng giống, không lẽ chuyển kiếp tu lại? Không thể nào, không hề có cách chuyển kiếp tu lại, ta thấy tận mắt nữ nhân đó phá mở hư không biến mất mà.
Lão Hắc suy nghĩ muốn nát óc.
Tình hình chiến đấu đang rất kịch liệt.
Hai người ập tới không làm nữ nhân kinh hoàng, nàng giơ tay lên, một luồng sáng như con rắn nhỏ vặn vọe trong lòng bàn tay, nàng lật cổ tay lại, ánh sáng bắn về phía hai người.
Thiên Tu nhíu mày nói:
- A? Có chút vấn đề.
Lão vỗ chưởng, vòng xoáy xoay tròn trong lòng bàn tay đánh tan luồng sáng.
Nhưng luồng sáng bị đánh tan thừa dịp Thiên Tu không chú ý bùm một tiếng tụ lại.
Thiên Tu giật nảy mình:
- Lợi hại, suýt mắc lừa!
Râu bạc rung lên vươn ra bốn phương tám hướng bao lấy những luồng sáng bị đánh tan, trói chúng nó lại.
Bên Lâm Phàm rất thoải mái, luồng sáng quấn quanh người bị hắn một tay kéo xuống làm roi quất tới quất lui.
- Bảo bối tốt, mụ kia, hãy xem bản phong chủ quất chết ngươi!
Lâm Phàm nhìn sang Thiên Tu:
- Lão sư, lên, chúng ta làm thịt ả!
Thiên Tu không ngờ mụ đàn bà này thực lực không yếu, nghe đồ nhi thúc giục thì đáp:
- Vi sư đang làm đây.
Lâm Phàm phân công rõ ràng:
- Tốt, lão sư làm phía trước, đồ nhi làm đằng sau!
Dù thế nào phải cho mụ đàn bà này biết cái gì gọi là khủng bố.
Thiên Tu bùng nổ khí thế, tu vi Thần cảnh sôi trào:
- Tốt, hai sư đồ chúng ta trước sau kẹp lại, không tin nàng ta chịu được!
Lão đã sốt ruột, phải thi triển trước mặt mọi người, cho bọn họ biết Thần cảnh như lão phu mạnh cỡ nào.
Trong phút chốc thiên địa chấn động, Lâm Phàm đấm ra, Thần cảnh bình thường sao chịu nổi. Nhưng Lâm Phàm không ngờ thủ đoạn của mụ đàn bà này không yếu, ung dung đỡ đòn làm hắn ngạc nhiên.
Một người đàn bà mà mạnh đến thế, rất không khoa học, so với lần đầu tiên gặp mặt càng cách biệt một trời một vực.
Trong thời gian ngắn trở nên mạnh hơn, dù nốc thuốc cũng không thể nào.
Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi thiên địa, đám người Chân Tiên giới giật mình trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ chợt nhận ra vùng đất Nguyên Tổ không chỉ có tiểu tử này lợi hại, lão già kia cũng mạnh mẽ đáng sợ, đánh một mình thì bọn họ thua chắc.
Thiên Tu hét to:
- Đồ nhi tránh ra, vi sư sắp phát uy!
Hơi thở ngưng tụ thành thực chất, có tia chớp chạy trong mắt lão bắn ra tia sáng, quát lớn:
- Thần Trảm!
Không có ánh sáng hoa lệ, càng không cầm binh khí, nhưng trong không trung vô hình như có lực lượng cắt đứt tất cả chém thẳng tới.
Lâm Phàm khen:
- Lão sư lợi hại, chiêu này không giống người thường.
Thiên Tu cười bình tĩnh nói:
- Đồ nhi chờ xem vi sư còn lợi hại hơn nữa.
Nữ nhân cảm nhận dao động trong hư không, đây là lực lượng của Thần cảnh. Chân ngọc nhấc lên, chớp mắt biến mất tại chỗ, tránh thoát chiêu thức mạnh mẽ của Thiên Tu.
- A?
Thiên Tu thả thần niệm ra tìm tung tích của nữ nhân, biểu tình của lão nghiêm túc. Thực lực của nữ nhân này không tầm thường, rất mạnh, lão không thể không cảnh giác.
Nữ nhân đột nhiên xuất hiện sau lưng Thiên Tu, nàng giơ tay lên, trận văn huyền diệu hiện ra trong lòng bàn tay ấn vào lưng lão.
Lâm Phàm giật mình kêu lên:
- Lão sư cẩn thận!
Nhưng không kịp, tốc độ của nữ nhân này quá mau, nhanh hơn lúc nãy gấp mấy lần.
Trán Thiên Tu ướt mồ hôi lạnh, phút chỉ mành treo chuông lão khựng lại, bị nữ nhân đánh bay.
Lòng Thiên Tu đau nhói:
- Nguy rồi, lão phu mất mặt!
Thiên Tu không lo mình có bị thương hay không mà chỉ thấy bị mất mặt trước đồ nhi.
Lâm Phàm biến mất, lao theo lão sư, nhanh tay nâng lão:
- Lão sư tạm nghỉ đi, để đồ nhi lên. Mụ đàn bà chết tiệt, dám đánh lén lão sư!
Nghe đồ nhi nói làm mặt già của Thiên Tu đỏ rực, hơi không chịu nổi. Đây không phải đánh lén, người ta quang minh chính đại đấu với lão, chỉ tại lão không đánh lại người ta.
Mắt Lâm Phàm rực cháy lửa giận, lực lượng dâng trào bùng nổ:
- Mụ đàn bà này dám bị thương lão sư của bản phong chủ, bản phong chủ sẽ không nương tay!
Bùm!
Lâm Phàm đã biến mất, tốc độ mau đến tột đỉnh, mắt thường không thấy bắt kịp.
Giọng nữ nhân lạnh nhạt nói:
- Các ngươi còn không ngừng tay sao? Ta đã nương tay rồi.
Lâm Phàm xuất hiện bên cạnh nữ nhân:
- Biến! Không cần ngươi nương tay, có giỏi thì đánh chết ta!
Hắn tung ra cú đấm nổ nát hư không, nhưng hắn không ngờ thủ đoạn của nữ nhân này mạnh mẽ như thế, đấu cứng với hắn.
Trùng kích khủng bố khuếch tán.
Nữ nhân mở miệng nói:
- Ngươi không thể giết người của Chân Tiên giới, nếu không thì không có cường giả ngăn cản vực ngoại giới dung hợp, sẽ thành thịt cá cho kẻ khác.
- Hừ! Chỉ cho phép Chân Tiên giới xâm nhập, không cho bản phong chủ giết họ sao? Mụ đàn bà đầu óc điên, nếu không phải tông ta dự kiến trước sắp xếp cho con dân các thành trì thì người ma đạo Chân Tiên giới đã đồ thành, luyện chế tất cả thành ma bảo! Bản phong chủ chừa bốn mươi người đã là đại phát từ bi, mụ biết cái gì!
Nắm đấm của Lâm Phàm rơi như mưa đánh vào người nữ nhân nhưng bị màn sáng cứng rắn ngăn cách.
Nữ nhân nói:
- Chẳng qua chết vài bình dân, lấy đại cục làm trọng, ít ra có thể giữ lại hy vọng.
Hai tay Lâm Phàm khép lại đập xuống, lực lượng vặn vẹo bắn ra tia sáng huyễn lệ:
- Biến! Ai dám giết một con dân của Viêm Hoa tông thì bản phong chủ lấy mạng chó của kẻ đó!
Nữ nhân buông tiếng thở dài:
- Các ngươi nội đấu tử thương nhiều như thế đã bao giờ quan tâm đến họ.
- Đó là chuyện của chúng ta, người ngoài dám tới đây giết một người thì phải chết. Đừng nói nhảm nữa, bị thương lão sư của bản phong chủ thì mụ phải trả giá đắt!
Răng rắc!
Khi Lâm Phàm tức giận đánh ra cú đấm, màn sáng bao phủ trên người nữ nhân vỡ nát, lực lượng xuyên qua. Nữ nhân mặt không đổi sắc, thân hình xoay tròn, không gian như chững lại, nàng né qua lực lượng đâm thủng.
Đám người Chân Tiên thầm kinh hoàng như thấy quỷ:
- Mạnh quá, đây là thực lực mạnh nhất của dân bản xứ đó sao?
Cú đấm vừa rồi có lực lượng khiến người sợ, nếu đổi lại là bọn họ đã sớm chết dưới nắm đấm này.
Thiên Tu cổ vũ:
- Đồ nhi cố lên! Hạ lão yêu bà này!
Vết thương của lão dần khép lại, nhưng trong lòng rất khó chịu, không ngờ bị hạ gục. Nếu không phải đông người có mặt thì lão đã khóc rồi, khó khăn lắm mới ra tay mà bị loại khỏi cuộc chơi quá sớm.
Lâm Phàm đáp lại:
- Lão sư đừng sốt ruột, đồ nhi đang làm đây. Mụ đàn bà này hơi khó chơi, phải tốn sức chút.
Hắn cảm giác phải tìm cách nào đó.
- Ngươi sẽ hối hận.
Nữ nhân không muốn đánh nữa, thân hình dần biến mất, sắp rời đi.
- Muốn đi? Không có cửa.
Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình.
Lâm Phàm nhìn hư không, nữ nhân đột nhiên xuất hiện, đôi mắt không cảm xúc bỗng tràn ngập lửa giận.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, cảm giác kỳ lạ:
- A?
- Chết tiệt! Ngực ta nhỏ thì sao? Đắc tội ngươi chắc!?
Nữ nhân xuyên qua hư không khoảnh khắc đến trước mặt Lâm Phàm, giang hai tay, lực lượng kinh khủng đánh vào người Lâm Phàm.
Lâm Phàm sửng sốt:
- Mợ ơi, nguy rồi!
Thực lực của mụ đàn bà này khác lạ.
Bùm!
Lâm Phàm muốn chết, lực lượng quá mạnh, vượt khả năng chịu đựng của hắn. Có lực lượng quái dị bộc phát từ người nữ nhân.
Thiên Tu nhìn đồ nhi bị ánh sáng bao phủ đánh rớt xuống đại điện thì tim rớt cái bịch:
- Đồ nhi!
Nữ nhân đứng yên tại chỗ, đôi mắt trống rỗng chợt lóe tia sáng khó hiểu.
Nàng không biết chuyện gì vừa xảy ra, lực lượng đó từ đâu đến, vì sao bộc phát ra lực lượng mạnh đến vậy.
Nữ nhân nhìn bốn phía, hơi hoảng hốt muốn đi ngay, thế là nàng biến mất.
Thiên Tu giận dữ vọt lên đã vồ hụt, lão nhìn sâu trong đại điện, nhanh chóng đổi hướng:
- Đồ nhi không thể có chuyện gì!
Mười giây.
Lâm Phàm tỉnh lại, hắn nằm trên bậc thang đại điện, nấc thang bị hắn đụng vỡ nát.
- Trời ạ, chuyện gì đây? Lực lượng kia đến từ đâu?
Sao mụ đàn bà đó mạnh dữ vậy, vô lý.
- Đồ nhi!
Thiên Tu xông lên ôm chặt đồ nhi:
- Có sao không đồ nhi?
Lâm Phàm lắc mạnh đầu:
- Không sao, cô nương kia đâu?
Thiên Tu đáp:
- Đã chạy.
Lâm Phàm khó chịu:
- Chết tiệt!
Bị một mụ đàn bà hạ gục là sự sỉ nhục.
Thiên Tu đau lòng nhìn Lâm Phàm:
- Đồ nhi!
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn lại:
- Sao vậy lão sư?
Thiên Tu thấy đắng lòng, chua xót bi thương vỗ vai Lâm Phàm:
- Đồ nhi, hai sư đồ chúng ta bị một phụ nữ hạ gục.
Lâm Phàm biết lão sư bị tổn thương, hắn an ủi:
- Lão sư đừng buồn, đồ nhi sẽ cố gắng, lần sau báo thù.
Thiên Tu nói:
- Ừ, vi sư cũng phải cố gắng, không ngờ ngoài người có người, ngoài trời có trời. Thua một lão yêu bà sống mấy vạn năm không mất mặt, chỉ có thể nói mình sống không lâu bằng đối phương.
Hai sư đồ nhìn nhau, gật đầu, vực dậy tinh thần, tiếp tục cố gắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận