Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 603: Ở lại hết hố phân đi

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Mấy bóng người từ xa đến:
- Các vị, chúng ta đến đây!
Người đi đầu là Thánh Chủ, y đã chuẩn bị tinh thần sẽ đấu trận sống chết với các cường giả Chân Tiên giới.
Trốn trong tông môn tránh né là suy nghĩ ngu xuẩn, nếu Viêm Hoa tông không chống đỡ được thì bằng vào bọn họ càng không nắm chắc. Khi đó bị người Chân Tiên giới phản công, bọn họ lấy cái gì ra liều mạng?
Tuy bây giờ bị Viêm Hoa tông áp chế nhưng ít nhất bảo đảm tông môn tồn tại, so sánh thì họ bằng lòng giao tiếp với Viêm Hoa tông hơn là giao thiệp với đám người Chân Tiên giới.
Biểu tình của Thánh Chủ nghiêm túc nói:
- Thần Phạt, Thiên Dụ, nếu đến phút cuối tình hình không ổn thì trong hai ngươi phải chọn ra một người tiếp tục truyền nhang khói của Thánh Đường tông.
Thánh Chủ suy nghĩ nửa ngày cuối cùng quyết định vứt bỏ sống chết liều mạng với Chân Tiên giới.
- Rõ thưa Thánh Chủ!
Hai vị Thần Phạt, Thiên Dụ Quân Chủ biết trận chiến này cực kỳ tồi tệ, họ đã thấy thực lực của Chân Tiên giới rồi, cường giả nhiều như mây, mạnh hơn họ. Trận chiến này sẽ chín chết mười sống.
Trong khi Thánh Chủ đặt quyết tâm thì nghe giọng Hỏa Dung:
- Thánh Đường tông các ngươi đến thật đúng lúc.
Giọng điệu của Hỏa Dung hơi gai góc nhưng Thánh Chủ không nghe ra:
- Ha ha ha! Hỏa Dung trưởng lão, Thánh Đường tông chúng ta đương nhiên đến đúng lúc, hôm nay . . .
Thánh Chủ đáp xuống đất, xem tình huống xung quanh thì ngây ra, không nói nên lời.
Những người mặt trắng bệch ngồi xổm trong góc là ai?
Trông quen mắt ghê, nhìn họ thảm thấy tội.
Thánh Chủ trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Hỏa Dung cười nói:
- Thánh Chủ nói xem có chuyện gì? Cường giả Chân Tiên giới xâm nhập bị tông ta trấn áp, giờ chỉ có bốn mươi bảy người sống sót, các người đến rất đúng lúc.
Lúc này Thánh Chủ nghe hiểu ẩn ý của đối phương.
Đang nói bọn họ biết nắm bắt thời cơ đến nhặt của rơi.
Đây là vu oan, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần liều chết với người của Chân Tiên giới, ai dè Viêm Hoa tông trấn áp đám Chân Tiên. Bọn họ không có cơ hội liều mạng, đến vội vàng mà đúng thời gian, thật lúng túng.
Thánh Chủ hỏi:
- Hỏa Dung thấy chúng ta giống loại người như vậy sao?
Thánh Chủ phải khiến đối phương hiểu rằng không phải họ chọn lúc đến mà thật sự khi biết tin liền chạy tới, đúng dịp mới đến các ngươi đã đánh xong, trách ai được? Các ngươi không thể đánh chậm một chút sao? Hoặc chừa một người cho Thánh Đường tông biểu hiện.
Hỏa Dung bình tĩnh lắc đầu nói:
- Khó nói.
Trái tim treo cao nay thả xuống, Hỏa Dung đã sợ đứng tim, còn tưởng sẽ xảy ra chuyện, không ngờ thực lực của tiểu tử này mạnh như thế, vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Hai bóng người đi ra từ sâu trong đại điện.
Lâm Phàm cùng lão sư đi ra, cười nói:
- Ôi chao, bản phong chủ còn tưởng là ai đến, thì ra là Thánh Đường tông. Sao? Đến làm chi?
Hai người đã chấp nhận sự thật bị nữ nhân đánh gục, sau khi điều chỉnh tâm thái quyết tâm cố gắng, lần sau sẽ đánh trả.
- Lâm phong chủ nói gì kỳ, tổn thương lòng người khác quá. Chúng ta đến đây vì hỗ trợ cùng nhau ngăn cản Chân Tiên giới, không ngờ Viêm Hoa tông đã trấn áp kẻ xâm nhập Chân Tiên giới, là chúng ta đã tới chậm.
Thánh Chủ hơi khó chấp nhận, Chân Tiên giới rất mạnh nhưng giờ xem ra hơi yếu. Nhìn những người ngồi xổm ở chỗ đó, lại ngó xác chết la liệt, đông người vậy mà đánh thua.
Tim Thánh Chủ thít chặt, với tình huống của Viêm Hoa tông chỉ có Thiên Tu và tiểu tử này là trụ cột, không lẽ hai người trấn áp đám người Chân Tiên giới? Vậy thực lực mạnh đến trình độ nào?
Không thể đo lường!
Nếu cho Thánh Chủ biết một mình Lâm Phàm chấp hết chắc sẽ bị hù đứng tim.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Ừm, không ngờ Thánh Đường tông các ngươi có suy nghĩ này, rất tốt.
Thánh Đường tông không ngốc, nhìn thấu một việc, nếu Viêm Hoa tông không ngăn cản được thì Thánh Đường tông tiêu đời, nên họ mới đến hỗ trợ, liều một phen.
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- Đồ nhi định xử lý những kẻ xâm nhập Chân Tiên này thế nào?
Tuy lúc trước hơi mất mặt nhưng với da mặt của lão thì mấy chuyện này chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, nhìn đám người Chân Tiên sợ xanh mặt:
- Chém chết bảy người đi, lúc trước đã nói rồi, làm chẵn bốn mươi người.
Đám Chân Tiên sợ mặt trắng như tờ giấy, lần này thật sự ngã gục, bị chết, bị thương, còn bọn họ thì rất có thể bị hù chết.
Thiên Tu hỏi:
- Thả bốn mươi người còn lại về môn phái?
Nữ nhân lúc trước xuất hiện làm lão khó chịu, nhưng nàng tiết lộ tin tức gợi lên lòng cảnh giác trong lão.
Vực ngoại giới, đây là danh từ lần đầu lão nghe thấy, cần có cường giả đối kháng?
Thiên Tu suy tư, không biết những tin tức này biểu đạt cái gì.
Đám Chân Tiên mong đợi ngước đầu lên, bọn họ muốn sống, không muốn đối kháng với dân bản xứ này, quá khủng bố, không phải con người có thể đánh thắng.
Chân Tiên rất mạnh nhưng dân bản xứ này càng mạnh, đánh cho họ không có sức đánh trả. Hơn nữa nữ nhân kia xuất hiện, bọn họ cứ nghĩ đối phương sẽ cứu mình nhưng rồi xảy ra chuyện khiến họ tuyệt vọng.
Đối phương đánh đuổi dân bản xứ này xong đứng ngây ra tại chỗ, rồi bỏ mặc đi luôn.
Bọn họ xem không hiểu, chẳng phải đối phương đến cứu họ sao? Vì sao đánh đuổi dân bản xứ xong đứng một hồi rồi chạy mất?
Lâm Phàm hỏi:
- Thả? Không thả, lúc trước định thả nhưng lão sư ngẫm lại tình huống vừa rồi có thấy tức không?
Thiên Tu nói, râu dựng đứng:
- Tức chứ, thật là tức chết người!
Làm lão mất hết mặt già, sao có thể tha thứ đối phương.
Lâm Phàm cười nói:
- Vậy mới đúng, sư đồ chúng ta rất tức giận, sao có thể bỏ qua vậy được, phải làm bọn họ sám hối trong Viêm Hoa tông.
Đối thoại của hai sư đồ làm đám Chân Tiên xoe tròn mắt, xem tình hình thì hai người không muốn thả họ về.
Một đống tiếng la hét ầm ĩ.
- Tha mạng! Tha mạng!
Đạo tâm của Chân Tiên không thể phá vỡ, có hùng tâm tranh vận với trời, nhưng bây giờ bọn họ sợ thật, tranh cướp cái khỉ gì. Tranh với trời thì còn có nắm chắc, chứ với dân bản xứ này thì mất hết tự tin, hở chút là bị đánh chết, khổ tu mấy trăm trôi về biển đông, không vớt vát lại được.
Thánh Chủ đứng một bên không biết nên nói cái gì. Y không thấy cuộc chiến lúc nãy nhưng biết chắc sẽ rất khủng bố, không thì đám Chân Tiên cao cao tại thượng này tuyệt đối không dễ chịu thua như vậy.
Lâm Phàm trừng đám Chân Tiên:
- Câm mồm! Bản phong chủ không phải loại người tâm ngoan thủ lạt, nhưng nếu không phải bản phong chủ đủ mạnh thì toàn Viêm Hoa tông của ta đã bị các ngươi giết hết. Nên sau này các ngươi phải quét nhà vệ sinh trong Viêm Hoa tông.
- A?
Chân Tiên giật nảy mình, đùa à? Bọn họ đường đường là Chân Tiên cảnh mà phải quét nhà vệ sinh cho đám dân bản xứ? Vậy chẳng phải là họ không bằng tạp dịch thấp hèn nhất?
Lâm Phàm suy nghĩ thật lâu cuối cùng không giết bảy người, giữ lại để đông người làm việc, tóm lại hắn không thả ai đi.
Ban đầu Lâm Phàm nghĩ chỉ có hai thế giới, cuộc sống sau này không có cường giả thì nhàm chán biết mấy. Nhưng nữ nhân kia xuất hiện lộ ra tin tức ghê gớm, nên hắn có theo đuổi mới về cường giả, đó là đánh nữ nhân kia bờm đầu, sau đó đánh cường giả khác tơi bời.
Các Chân Tiên cúi đầu, mạng sống nằm trong tay người ta, biết làm sao được. Nhưng bọn họ tuyệt đối không chấp nhận quét nhà vệ sinh.
Bọn họ đã nghĩ sẵn rồi, giả bộ đồng ý, chờ khi có cơ hội sẽ bỏ chạy mất dép.
Thiên Tu trợn to mắt nói:
- A gì mà a? Đồ nhi của lão phu đã đại phát thiện niệm, đừng không biết điều. Cho các ngươi quét nhà vệ sinh trong Viêm Hoa tông đã là công việc quang vinh nhất cho đám ngoại tộc các ngươi. Vô số ngoại tộc giành giật cũng không được làm việc này.
Đám Chân Tiên chửi thầm trong bụng, mặt dày dữ vậy!
Lâm Phàm đi tới trước mặt một lão nhân Chân Tiên, nói:
- Nào, thề đi, cả đời ở lại Viêm Hoa tông quét nhà vệ sinh, phục vụ cho các đệ tử và con dân của Viêm Hoa tông, nếu làm trái sẽ chết đuối trong phân!
Thiên Tu nhỏ giọng nói:
- Đồ nhi, kiểu chết đuối trong phân hơi thô tục.
Tuy bắt thề hợp lý nhưng nói ra chữ đó hơi kỳ cục.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Thô tục à, vậy sửa thành phẩn vậy.
Lang Nha Bổng chỉ vào đối phương, hắn gằn giọng:
- Mau, đừng lề mề!
Chân Tiên bị chọn trúng là một vị thái thượng trưởng lão của yêu điện, bản thể giao long, dường như đã hóa rồng, vốn là tồn tại tung hoành thiên địa nhưng bây giờ bị dân bản xứ sắp xếp quét nhà vệ sinh, đây là nhục nhã to lớn.
Lão nhân Chân Tiên tức giận quát:
- Ngươi có giỏi thì giết lão phu!
Lão muốn dùng khí thế chấn động đối phương, quét nhà vệ sinh? Không có cửa đâu!
Bùm!
Vừa dứt lời Lang Nha Bổng đã giáng xuống đập Chân Tiên ra bã.
Đám người Thánh Chủ mí mắt co giật, quá tàn bạo, cảnh tượng rất máu me.
Lâm Phàm nói:
- Lão già này tu luyện đến lú rồi, cá cược bản phong chủ có gan làm hay không? Tất nhiên phải có rồi, lão sư nói đúng không?
Thiên Tu đồng ý:
- Ừ, tự tìm đường chết.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Chân Tiên khác, nhe răng cười nói:
- Được rồi, đến ngươi, thề đi.
Chân Tiên nhìn Lâm Phàm, mặt trắng bệch mở miệng nói:
- Lâm phong chủ có thể đổi cái khác không?
Bùm!
Lang Nha Bổng giáng xuống, Chân Tiên này cũng bị đập thành thịt nát.
Lâm Phàm đi tới người tiếp theo:
- Đừng lãng phí thời gian, nhanh.
Cảm xúc khủng hoảng tràn ngập, tất cả Chân Tiên sợ hãi.
Dân bản xứ này giết người không chớp mắt, nếu không đồng ý với hắn có lẽ kết cục sẽ thê thảm như thế.
Chân Tiên này đã sợ:
- Ta . . . ta . . .
Chân Tiên không muốn thề, đã thề là không có đường quay đầu, suốt đời suốt kiếp phải quét nhà vệ sinh trong Viêm Hoa tông, vậy còn không bằng giết lão cho rồi.
Nhưng Chân Tiên này chưa phản ứng lại đã bị Lang Nha Bổng đập nát bấy.
Lâm Phàm nhấc chân đi tới gần Chân Tiên tiếp theo:
- Người kế tiếp, mau.
Toàn lãng phí thời gian, hắn còn bận rộn việc khác, không rảnh dây dưa với họ.
Thiên Dụ Quân Chủ nhỏ giọng nói:
- Thánh Chủ, làm vậy hơi ác.
Thánh Chủ lắc đầu nói:
- Nếu Viêm Hoa tông thất bại có lẽ sẽ càng thảm, trong mắt đám người Chân Tiên giới này xem chúng ta như con kiến, muốn giết cứ giết.
Một Chân Tiên không dám do dự, vội nói:
- Lão phu đồng ý!
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Bản phong chủ không phải kêu ngươi đồng ý mà muốn ngươi thề, mau, đừng lãng phí thời gian.
Bá khí hùng dũng, ép buộc đối phương dù đồng ý hay không thì chỉ có một con đường là gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận