Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 605: Khiến lão tử yêu ngươi

Lâm Phàm vung tay lên:
- Đi, chạy tới chỗ kia dọn hết về đây!
Các đệ tử như cơn gió lao đi, bọn họ có nhiệm vụ dọn trống tài phú của đối phương mang về Viêm Hoa tông.
Đối với bọn họ thì chuyện này không có vấn đề gì, tông môn là một gia đình lớn, phải đoàn kết nhất trí, dần dần lớn mạnh. Nếu vì sợ hãi lấy tài phú của tông môn khác làm người ta không thể phát triển thì là quá thánh mẫu.
Bọn họ thừa nhận có lẽ trong tông môn có người tốt, nhưng nếu lần này Chân Tiên giới giáng lâm không bị Lâm sư huynh trấn áp, vậy trên dưới Viêm Hoa tông càng gặp tình cảnh thê thảm hơn. Chỉ có thực lực ngang nhau mới giao lưu kết bạn được, chênh lệch về thực lực chỉ có nước bị chèn ép.
Càng miễn bàn tới người đến từ vực ngoại giới.
Thiên Tu bước lại gần hỏi nhỏ:
- Sau này chúng ta nên làm sao đây đồ nhi?
Lâm Phàm im lặng giây lát:
- Lão sư, chúng ta nên cướp lấy để lớn mạnh bản thân. Nếu cô nương kia không lừa chúng ta, theo như đồ nhi thấy có lẽ thật sự có vực ngoại giới giáng lâm, khi đó chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ con dân Viêm Hoa tông khỏi bị nguy hại.
Thiên Tu gật gù:
- Ừm!
Đến lúc đó chỉ có thể lo quét tuyết trước sân nhà mình, đừng ăn không ở rỗi lo việc nhà người.
Ví dụ như mấy tông môn Thánh Đường tông hồi xưa chèn ép Viêm Hoa tông cũng vì Viêm Hoa tông quá yếu, bây giờ xuất hiện thực lực vượt qua tất cả, một người lật tung tất cả tông môn. Cũng vì thực lực khiến tất cả tông môn, bao gồm Thánh Đường tông đều rất thân thiện với Viêm Hoa tông, vì bọn họ biết không đắc tội nổi.
Viêm Hoa tông cũng cho họ mặt mũi, hoặc nên nói là nhân từ không ra tay diệt tông.
Thánh Chủ thấy cảnh này lòng rạo rực, tài phú một phái nhiều như biển, nếu hốt được một ít thì giàu to.
- Đi, chúng ta vận chuyển đồ giúp Lâm phong chủ!
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn Thánh Chủ:
- Khoan, các ngươi làm gì?
Thánh Chủ muốn làm gì đây? Chẳng lẽ tính chia một chén canh?
Thánh Chủ nói:
- Chúng ta dọn giúp Lâm phong chủ.
Lâm Phàm xua tay cười nói:
- Không cần, các đệ tử tông ta tự dọn được rồi, không cần ai hỗ trợ. Thánh Đường tông các ngươi không có công lao gì, đứng xem được rồi.
- A?
Thánh Chủ không chấp nhận được, tài phú ngay trước mắt mà không thể di chuyển thật khiến người khó chấp nhận.
Thánh Chủ vội nói:
- Thế thì rắc rối cho Lâm phong chủ, Thánh Đường tông chúng ta sẵn lòng giúp một tay, vậy thì càng dọn đồ mau hơn.
Nếu chỉ đứng xem thì cướp được gì? Tham gia vào đội vận chuyển sẽ được nhiều bảo bối.
Thiên Tu nhướng chân mày chửi thẳng mặt:
- Thánh Chủ làm vậy là gì? Còn mặt mũi không? Đây là đồ nhi của lão phu tự tay giải quyết, liên quan gì với Thánh Đường tông các ngươi? Viêm Hoa tông chúng ta có nhiều đệ tử rồi, không cần ai hỗ trợ!
Thánh Chủ cố gắng tranh thủ:
- Thiên Tu đừng như vậy, chúng ta dù gì là đồng minh, hỗ trợ cho nhau là chuyện bình thường.
Thánh Chủ nhìn mà phát thèm, nếu không thể lấy được cái gì thì mất mát nặng nề.
Động Côn nhìn tất cả, sắp đứt dây thần kinh. Môn phái lụi tàn rồi, nếu biết trước thì lúc ấy không nên xâm nhập vùng đất Nguyên Tổ.
Sách cổ hại người!
Vì sách cổ ghi dân bản xứ nhỏ yếu, ngu muội nên bọn họ bá khí xông vào, định chém giết cướp bóc một phen. Giờ xem ra hành vi đó hoàn toàn là ngu không thể tả, có hối hận cũng không kịp.
Các đệ tử đi vận chuyển khiêng nhiều đồ trở lại, nhìn từ xa như ngọn núi nhỏ.
- Bảo bối nhiều quá sư huynh!
Đệ tử này phục Lâm sư huynh sát đất, không ngờ người Chân Tiên giới giàu như thế. Tuy không xem hiểu tác dụng của mấy thứ này nhưng nhìn là biết không phải vật bình thường.
Lâm Phàm cười, môn phái trong Chân Tiên giới tồn tại lâu hơn vùng đất Nguyên Tổ, nói nó không có đồ tốt thì đánh chết hắn cũng không tin.
Tiếc rằng đan dược cần Thanh Oa chuyển đổi, nếu không thì chẳng thể dùng. Công pháp cũng khác với vùng đất Nguyên Tổ, cho các sư đệ, sư muội lĩnh ngộ sẽ phải chuyển sang hệ thống tu luyện mới.
Nhưng tóm lại đó vẫn là tài phú, đã là tài phú thì có giá trị của nó.
Rất nhanh khu vực ngoài đại điện đã bị chất đầy đống tài phú.
Đường Thiên Nhật nhìn những tài phú này, trong một chốc không biết nên nói cái gì. Đống này có lẽ là tài phú thật sự của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, tiếc rằng khoảnh khắc thành đồ của người khác, thật không cam lòng.
Nhưng không cam lòng thì có ích gì, ai kêu bọn họ chủ động đi khiêu khích người ta, còn không đánh lại người ta.
- Sư huynh, chúng ta đã chuyển hết đồ ra, tất cả nằm trong này.
Đám đệ tử bận rộn chảy mồ hôi, lần đầu tiên phát hiện dọn đồ cũng mệt vậy, trước kia bọn họ chưa từng tưởng tượng ra.
Nhiều quá, nhiều kinh khủng.
Lâm Phàm hơi kinh ngạc nói:
- Ừ, không ngờ môn phái trong Chân Tiên giới giàu có đến vậy.
Giàu nứt tường đổ vách, giàu không bình thường. Chỉ nói về đan dược, quá nhiều, mớ công pháp, pháp bảo cũng rất khủng.
Động Côn ngây người nhìn Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, ít nhất chừa chút đi.
Động Côn không biết làm sao bây giờ, đối phương như kẻ cướp bá đạo, sau này Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung làm sao phát triển? Các đệ tử lấy cái gì tu luyện?
Không có đan dược, không có công pháp, không có pháp bảo, môn phái hoàn toàn tiêu đời.
Động Côn đã hối hận thắt ruột, nếu biết trước dân bản xứ của vùng đất Nguyên Tổ mạnh mẽ như vậy thì đánh chết lão cũng không mạnh mẽ xâm lăng, lão sẽ giao lưu thân thiện, đặt đối phương ngang hàng chứ không phải xem như tù binh nô lệ.
Lâm Phàm cười khẩy nói:
- Chừa gì mà chừa, chừa để các ngươi gỡ vốn à? Các ngươi nghĩ bản phong chủ là đồ ngốc?
Hắn không ngu, người ta đã xâm lăng mà mình còn khờ khạo giả làm người tốt chừa vốn liếng cho người ta có cơ hội vùng lên, nếu có ngày nào hắn đi vắng chẳng lẽ trông chờ mấy người kia tha cho Viêm Hoa tông sao? Hoàn toàn là nằm mơ.
Đừng khi dễ hắn không phải người địa phương, nhưng hắn đã đọc nhiều tiểu thuyết, biết nhân tài có thiên phú siêu đẳng như hắn hôm nào bị triệu hoán đột nhiên rời đi, vậy là sẽ để lại tai họa ngầm cho Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm vung ống tay áo thu hết đồ vào trữ vật giới chỉ.
Thắng lợi trở về, đây mới là phản công thật sự.
Oong!
Đột nhiên một hơi thở kỳ lạ truyền ra từ sâu trong đại điện.
Lâm Phàm nhìn phía xa:
- A! Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung các ngươi còn giữ hậu chiêu gì sao?
Hắn không biết sâu trong đại điện có cái gì.
Đừng nói Lâm Phàm giật mình, Động Côn cũng ngây ra, cảm thấy là lạ, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung thật sự không có người, nếu có ai thì tại sao bọn họ không biết?
Một giọng nói vang vọng làm mọi người giật mình không biết làm sao:
- Các ngươi quá đáng!
Động Côn vội hỏi các sư đệ biết cao nhân nào ẩn giấu trong môn phái không, nhưng chẳng ai biết, chưa nghe bao giờ.
- Ngươi là ai?
Lâm Phàm không biết ai đang nói chuyện, cảm giác ngữ điệu hơi kiêu ngạo.
Đột nhiên từ sâu trong đại điện bắn ra luồng sáng bay cực nhanh, luồng sáng lơ lửng trên trời.
Lâm Phàm sửng sốt:
- Đây là . . .?
Một pho tượng mà biết nói, còn lơ lửng trên trời.
Đám người Động Côn giật nảy mình, vội quỳ xuống:
- Lão tổ tông!
Bọn họ không ngờ lão tổ tông hiển linh, nhưng theo họ biết thì lão tổ tông đã chết rồi, sao còn sống được? Chẳng lẽ biết môn phái gặp biến cố lớn, sắp mất vốn gốc nên đột nhiên xác chết vùng dậy?
Tượng đá lơ lửng, không có biểu tình nhưng phát ra hơi thở phi phàm.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Lão lão lão bất tử trong môn phái . . .?
Động Côn quỳ lạy dưới đất, bọn họ đã biết người này là ai, Huyền Vũ lão tổ, người khai sáng ra Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, lịch sử xa xôi không biết bao nhiêu năm.
Động Côn xin tội:
- Lão tổ thứ tội, khe nứt mở ra, chúng ta vào vùng đất Nguyên Tổ nhưng bị dân bản xứ phản công lại, bất lực không thể bảo vệ môn phái!
Động Côn chẳng còn chút phong phạm của Chân Tiên khi ở trước mặt lão tổ, tựa như một đứa con nít làm sai chuyện.
Tượng đá bá đạo nói:
- Vùng đất Nguyên Tổ? Không lẽ năm xưa chưa đồ sát đủ đám dân bản xứ thấp kém kia, hiện giờ dám can đảm lấy hạ phạm thượng?
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, tên này hơi kiêu ngạo.
Thiên Tu hỏi:
- Vậy phải làm thế nào?
- Xử đẹp!
Lâm Phàm vừa dứt lời đã cất Lang Nha Bổng, lấy ghế đá ra, hắn bay lên cao xông thẳng vào tượng đá, quát lớn đập mạnh xuống.
- Muốn chết!
Tượng đá bộc phát ra vầng sáng.
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng:
- Tuy rất mạnh nhưng còn yếu lắm!
Ghế đá từ trên trời giáng mạnh xuống tượng đá.
Một tiếng động lớn phát ra làm tượng đá rung bần bật, màn sáng bao phủ trên tượng đá dần tan vỡ hóa thành tro.
Ghế đá hưng phấn nói:
- Ha ha ha! Ghế đá ta đây mà cũng có thể đập chết tổ một phái, lời to!
Nó không ngờ pho tượng kia là tổ của một phái nên càng đập càng hăng say.
Nó là ghế đá dưới mông nguyên Tiên lão tổ, thiên địa dựng dục ra, có linh trí, tu luyện vô số năm, đã cứng rắn không gì phá nổi nên cú đập rất mạnh.
Tượng đá phát ra tiếng quát tức giận:
- Dân bản xứ chết tiệt! Lão tổ chờ ngươi, chờ khi vực ngoại dung hợp, lão tổ tự mình giáng lâm tru sát ngươi, thậm chí là đồng tộc của ngươi!
Giọng nói nhỏ dần, tượng đá dần tắt ánh sáng.
Có lẽ đây chỉ là một thần niệm của lão tổ Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung để lại trong tượng đá.
Lâm Phàm mệt tâm:
- Đáng tiếc, lại chọc vào một kẻ địch.
Đang yên lành tự dưng đi ra một người mắng xối xả vào mặt, đòi đồ vùng đất Nguyên Tổ, làm hắn nghe không lọt tai, phải cầm hàng làm thịt thôi.
Lâm Phàm nói:
- Các sư đệ, bê tượng đá mang về tông môn, đặt trong nhà vệ sinh làm đá kê chân!
Lâm Phàm dẫn dắt mọi người xuất phát đi môn phái kế tiếp, quyết tâm dọn sạch tất cả môn phái, cho họ biết vùng đất Nguyên Tổ không dễ chọc, đụng vào phải trả giá đắt.
Lâm Phàm nhìn sang Thánh Đường tông, mở miệng nói:
- Thánh Chủ, nghĩ tình tông môn các ngươi có gan, tông môn khác không dám tới nhưng các ngươi đến, còn chút lương tâm. Đi theo đi, chừa môn phái cuối cùng cho các ngươi.
Thánh Chủ nghe vậy mừng rỡ nói:
- Đa tạ!
Phú Thánh Chế Tài nói:
- Lâm phong chủ, lão tử thích ngươi chết, khiến lão tử rất muốn đè ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận