Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 606: Chỉ có hai ngươi là người thông minh

Còn mười chín môn phái chờ dọn đồ, công trình lớn.
Nhưng đệ tử Viêm Hoa tông tràn ngập động lực, lần đầu tiên bọn họ phong quang vào tông môn khác.
Muốn xâm lăng Viêm Hoa tông? Mơ đi, không nhìn xem Lâm sư huynh của chúng ta lợi hại cỡ nào, giờ thì thảm rồi, bị Lâm sư huynh đánh tới tận nhà.
Thánh Đường tông thì tâm tình khá tốt.
Thánh Chủ cười tươi như hoa, đến hỗ trợ không phải muốn dựa vào Viêm Hoa tông mà vì y biết chuyện này không nhỏ. Viêm Hoa tông không chống đỡ được là tàn đời hết, nên Thánh Chủ mới xuất động sức chiến đấu đỉnh cao cả tông đến giúp đỡ.
Ít ra sóng vai chiến đấu với Viêm Hoa tông có thể tăng lớn xác suất thắng.
Nhưng rất đáng tiếc chiến đấu đánh quá mau, khiến người không kịp phản ứng thì đã kết thúc, không cho bọn họ có cơ hội biểu hiện.
Nếu Thiên Tu biết suy nghĩ này thì sẽ khùng lên đánh đối phương.
Biểu hiện cái con khỉ, đợi cả buổi khó khăn lắm mới có cơ hội phát huy, ai ngờ cô nương kia quá mạnh, mất mặt chết.
Nhưng tiếc rằng Thánh Đường tông không biết chuyện đó, cảm thấy Lâm phong chủ thật tốt, rất có nghĩa khí, chấp nhận cho bọn họ cướp một tông, tương đương với tặng cho chỗ tốt.
Ngẫm lại cũng vui, tuy đến chậm nhưng chỉ cần có tấm lòng thì vẫn được đền đáp.
Lòng lâng lâng.
Thiên Tu nói nhỏ:
- Đồ nhi, Thánh Đường tông thật may mắn, không làm gì hết mà được tặng cho tài phú một tông, đây là vàng từ trên trời rớt xuống.
- Ài, còn cách nào khác đâu lão sư, chỉ vì chúng ta lương thiện. Huống chi Thánh Đường tông làm khá tốt, chịu đến hỗ trợ đã là có tấm lòng. Lão sư thấy tông môn khác không? Thánh Đường tông còn biết xảy ra chuyện gì mà họ không có chút động tĩnh, lão sư nói xem họ làm vậy có được không? Chắc sợ đến ướt quần rồi.
Lâm Phàm tỏ vẻ tiếc cho các tông môn, nếu họ đều đến thì hắn cũng sẽ chia đều với họ, tiếc rằng bọn họ không có cơ hội đó.
Lâm Phàm không để lại Phi Tiên môn cho Thánh Đường tông, làm vậy hơi kỳ, huống chi bọn họ không đi Phi Tiên môn, không có gì để lấy.
Đây chính là Lâm Phàm, ngẫu nhiên mới gợi lên lương tâm một lần, thật là không dễ dàng.
Đến lượt Thánh Đường tông vận chuyển đồ thì không chừa thứ gì, Thánh Chủ tự mình bỏ hết đồ vào trữ vật giới chỉ, cảm giác sung sướng biết bao.
Đối với Chân Tiên của Chân Tiên giới thì quá thảm, toàn quân bị diệt, tông môn hoàn toàn tiêu đời.
Bọn họ phải đi vùng đất Nguyên Tổ dọn dẹp nhà vệ sinh, đường đường là Chân Tiên, tiên nhân đầu đội trời chân đạp đất mà đi quét nhà vệ sinh, thanh danh đời này đã tàn.
- Chúng ta về thôi lão sư, các môn các phái Chân Tiên giới đã bị chúng ta quét sạch nhưng không thể coi thường nơi khác, Chân Tiên giới có rất nhiều thứ quỷ dị.
Lâm Phàm nghĩ ngay đến Sinh Tử Thâm Uyên, nơi ấy rất quỷ dị, khác với vùng đất mạo hiểm bình thường.
Các môn phái ở Chân Tiên giới khác biệt xa với Sinh Tử Thâm Uyên.
Thiên Tu cười nói:
- Về thôi, đồ nhi, lần này chúng ta thu hoạch tràn đầy, có thể trở lại.
Thật là được lợi, Chân Tiên giới bị công phá dễ dàng.
Nhưng đồ nhi nói Chân Tiên giới còn có nhiều nơi lộ ra quỷ dị nên họ chỉ đánh chiếm môn phái, mấy nơi khác chờ về sau rồi tính.
Trong khi nhóm Lâm Phàm thỏa mãn quay về đường cũ.
Bên ngoài Chân Tiên giới là vũ trụ bao la mà đen ngòm, đây là không gian lớn nhất không giới hạn, không ai có thể hoạt động trong chỗ này, ít nhất không người nào ở vùng đất Nguyên Tổ, Chân Tiên giới có thể đi vào vũ trụ mênh mông.
Lúc trước nhìn từ trong vũ trụ có hai hành tinh kề sát nhau, có dấu hiệu gắn liền lại. Cách hai hành tinh xa thật xa có vô số hành tinh kéo cái đuôi dài xẹt nhanh trong vũ trụ, tốc độ cực nhanh bắn về phía vùng đất Nguyên Tổ và Chân Tiên giới.
Có hành tinh bề mặt là con rồng lớn, có hình dạng binh khí khổng lồ, có hình dạng vượn khỉ to lớn, đủ kiểu dáng. Vũ trụ bị những hành tinh di chuyển nhanh thắp sáng, không ai biết chúng là cái gì, nhưng các hành tinh to hơn Chân Tiên giới và vùng đất Nguyên Tổ nhiều.
Vùng đất Nguyên Tổ.
Thánh Chủ nhìn chằm chằm đám Chân Tiên, khi y biết bọn họ sẽ phải quét dọn nhà vệ sinh trong Viêm Hoa tông thì không biết nên nói cái gì.
Đùa à? Nhiều cường giả như vậy mà bị bắt đi quét nhà vệ sinh thì lãng phí biết bao, nếu đưa cho Thánh Đường tông chắc chắn sẽ được họ cung phụng trên bàn thờ.
Thánh Chủ do dự thật lâu, mở miệng hỏi:
- Có thể thương lượng chút chuyện với Lâm phong chủ không?
Lâm Phàm liếc qua, xua tay nói:
- Đừng, chuyện cần thương lượng thì không phải việc tốt, thôi khỏi nói.
Thánh Chủ rất ai oán, câu trả lời khiến người khó nói tiếp, nhưng vì lòng yêu tài hoặc nên nói là tìm kiếm đại nhân vật bảo vệ tông nên y bất chấp.
- Lâm phong chủ có thể chia một, hai Chân Tiên cho chúng ta được không? Không có nhiều nhà vệ sinh cho nhiều Chân Tiên như vậy quét dọn, chẳng bằng chia một, hai người chia tông ta quét nhà vệ sinh?
Thánh Chủ nói với giọng điệu hỏi nhưng mắt long lanh khát khao.
Lâm Phàm chưa nói gì Phún Thánh Chế Tài đã xen lời:
- Thánh Chủ mặt dày quá vậy, lời như vậy cũng hỏi được, tiện thế. Chúng ta không làm gì đã được nhiều đồ như thế, lời lắm rồi.
Phún Thánh Chế Tài cảm thấy Thánh Chủ rất vô sỉ, trước kia còn thấy Thiên Tu và Lâm phong chủ mới vô sỉ nhất, không ngờ Thánh Chủ cũng vậy mà còn cao hơn một bậc.
Đán Ác Quân Chủ tức giận quát:
- Chế Tài, ngươi nói bậy bạ cái gì đó!?
Làm chó săn hàng đầu của Thánh Chủ đương nhiên phải bênh chủ, Đán Ác Quân Chủ đứng ra răn dạy Chế Tài.
Đây là lời con người nên nói sao? Là lời một vị quân chủ nên thốt ra?
Đổ Thánh Thần Trật biểu tình nghiêm túc nói:
- Đán Ác, ta cược với ngươi một ván, ta cược Thánh Chủ mặt dày, còn ngươi?
Mặt Thánh Chủ đen thui, ánh mắt nhìn hai người như muốn ăn thịt người. Loạn trong giặc ngoài là đây!
Làm Thánh Chủ của tông môn, y cố gắng mưu cầu phúc lợi cho tông môn, nhưng không ngờ đường đường hai vị quân chủ vạch áo cho người xem lưng ngay trước công chúng, muốn tạo phản đây mà!
Lâm Phàm chỉ vào Chế Tài và Thần Trật, nói:
- Ta phát hiện người thông minh trong Thánh Đường tông chỉ có hai người này. Miễn bàn đi Thánh Chủ, lần này ngươi may mắn nhặt của rơi, những Chân Tiên kia chỉ có thể quét nhà vệ sinh của tông ta, Thánh Đường tông các ngươi muốn học theo? Đi mau đi, còn bận việc nữa.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, lá gan của Thánh Đường tông càng lúc càng lớn, đợi một ngày đẹp trời nào đó phải cảnh cáo một chút.
- Chúng ta đi thôi lão sư.
Lâm Phàm phất tay mang đệ tử đi nhanh về tông môn.
Thánh Chủ nhìn luồng sáng dần biến mất phía xa, buông tiếng thở dài, ai oán nhìn Chế Tài và Thần Trật. Hai người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mặt ngây thơ vô số tội.
Đán Ác Quân Chủ nói:
- Thánh Chủ nói xem về sau phải làm thế nào đây? Viêm Hoa tông ngày càng mạnh, địa vị của chúng ta đã khó giữ.
Đán Ác Quân Chủ nhìn thấu hết, Viêm Hoa tông đã vươn lên chỉ vì một người, Thiên Tu thăng cấp đến Thần cảnh khiến họ kinh sợ, sau này không phải cảnh giác một người mà đến hai người.
Thánh Chủ hỏi lại:
- Còn làm sao nữa, chỉ có thể đi tiếp từng bước. Viêm Hoa tông tồn tại ít nhất không làm Thánh Đường tông diệt tông, ngươi nói xem bị chèn ép tốt hơn hay bị người ta diệt tông tốt hơn?
Đán Ác Quân Chủ nói:
- Đương nhiên chọn bị chèn ép, chết tốt không bằng sống thừa, rồi sẽ có hy vọng.
Bản thân Đán Ác Quân Chủ thà bị ức hiếp chứ không muốn chết.
- Ừ, rồi sẽ lóe lên hy vọng. Hiện giờ Viêm Hoa tông thế lớn, tông mình muốn lấy lại vinh diệu xưa thì rất khó khăn, nhưng chỉ cần tông môn còn ở thì một trăm năm, hai trăm sau, các hậu đại sẽ không làm chúng ta thất vọng. Chúng ta cứ tiêu hao với hắn, đến khi tiểu tử kia già đi, xuống lòng đất, khi đó hậu bối của tông mình vươn lên, lại đặt chân lên đại tông đệ nhất thế gian.
Nói đến đây khí thế của Thánh Chủ tăng vọt, tự tin tràn trề.
Đán Ác Quân Chủ nhìn Thánh Chủ khí thế hừng hực thì cũng sôi trào máu nóng:
- Ta tin tưởng Thánh Chủ!
Phún Thánh Chế Tài nhìn hai người, nói móc họng:
- Hai ngươi bị khùng à? Tiểu tử kia đã là Thần cảnh, không biết sống lâu cỡ nào, nếu sau này hắn còn tiếp tục đột phá sống tới mấy trăm năm thì sao? Khi đó chúng ta chết hết mà hắn chưa chết.
Thánh Chủ tức giận lườm Phún Thánh Chế Tài:
- Biến đi! Tăng chí khí cho người, diệt uy phong của mình, Chế Tài, ta quá thất vọng về ngươi.
Phún Thánh Chế Tài trợn trắng mắt, không nói gì nữa, một đám chỉ biết sống trong mơ.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm mang theo đoàn người trở về. Các đệ tử không thể đi theo đoàn đều mong ngóng bọn họ trở về, không biết tình hình ra sao rồi.
Sư huynh và Thiên Tu trưởng lão dẫn đội đi chắc thu hoạch phong phú lắm.
Bọn họ cảm giác vô cùng tự hào, trong lòng hân hoan.
Đột nhiên có tiếng hét, một đệ tử hưng phấn giơ tay:
- Nhóm Lâm sư huynh về rồi!
Dứt lời, mọi người cùng ngước đầu lên. Nhiều bóng người từ hư không đáp xuống.
Lâm Phàm cười toe toét, thu hoạch phong phú. Đám Chân Tiên thì mặt xám xịt, tàn đời, các môn các phái Chân Tiên giới hoàn toàn bị phế.
Lữ Khải Minh tiến lên hỏi:
- Sao rồi Lâm sư huynh?
Lâm Phàm chỉ vào đám người kia, nói:
- Sư đệ hỏi câu này hơi kỳ, chẳng lẽ sẽ có vấn đề gì sao? Đến vừa lúc, sư đệ hãy mang những tên này xuống xếp đến các nhà vệ sinh, để bọn họ phụ trách dọn dẹp.
Lữ Khải Minh gật đầu nói:
- Vâng thưa sư huynh.
Lữ Khải Minh mỉm cười nhìn đám Chân Tiên, người Chân Tiên giới lúc trước còn hùng hổ nhưng bây giờ gục mặt xuống thở dài thườn thượt, chắc không ngờ chuyện thành ra thế này.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi, giao lão thất phu này cho vi sư đi, vừa lúc vi sư thiếu một cờ đồng.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, nếu lão sư đã thiếu cờ đồng vậy thì để lão đi làm.
Động Côn ngước đầu nhìn Thiên Tu, không nói nên lời.
Đám Chân Tiên nhỏ giọng xì xầm, còn chối bảo không phải phản đồ, rõ ràng được đãi ngộ khác với họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận