Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 607: Ta thật sự rất muốn đi

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Thánh Đường tông.
Mặt mày Thánh Chủ hớn hở, cười tươi rói, lòng rạo rực hơn ai hết.
Lời, lời to.
Tài nguyên của một môn phái trong Chân Tiên giới bị bọn họ dời đi sạch sẽ, thấy cái gì đẹp mắt thì mặc kệ có hữu dụng hay không đều bị họ lấy về, dù sao không lấy thì phí.
Đán Ác Quân Chủ hưng phấn nói:
- Thánh Chủ nói xem số tài phú này có thể làm thực lực tổng thể của tông môn chúng ta tiến thêm một bước không?
Đán Ác Quân Chủ như trông thấy hình ảnh Thánh Đường tông vươn lên, những tài phú này còn giàu hơn của Thánh Đường tông, phát tài bất ngờ.
- Sẽ được!
Thánh Chủ vững tin có được mớ tài phú này thì Thánh Đường tông sẽ mạnh hơn nữa.
Đương nhiên tạm thời không thể so sánh với Viêm Hoa tông, người ta có nhiều tài phú hơn bọn họ nhiều gấp chục lần.
Bây giờ là lúc hai tông so đấu về thời gian, Thánh Chủ tin tưởng Thánh Đường tông có gen tốt đẹp, sau trăm năm chắc chắn xuất hiện đệ tử cường đại.
Đán Ác Quân Chủ cầm một viên đan dược, không chút keo kiệt ca ngợi:
- Ủa? Thánh Chủ hãy xem đan dược này, nhìn là biết cực kỳ phi phàm, mùi dược ngưng tụ thành các loại đồ án, có các vòng xoáy nhỏ trên bề mặt, lợi hại quá. Phải là luyện đan đại sư như thế nào mới luyện chế ra được?
Thánh Chủ gật đầu nói:
- Đúng là lợi hại, chúng ta chưa từng thấy đan dược của Chân Tiên giới.
Tâm tình Thánh Chủ lâng lâng, sung sướng khó tả.
Đán Ác Quân Chủ nhìn viên đan dược, muốn nếm thử:
- Thánh Chủ, để sư đệ nếm thử xem đan dược của Chân Tiên giới có gì khác biệt. Có lẽ một viên đan dược vào bụng thì lực lượng sẽ tăng vọt.
Phún Thánh Chế Tài nói:
- Đán Ác, con người của ngươi thật ghê tởm, muốn ăn cứ ăn, nếm gì mà nếm, ngươi rất ghê tởm!
Phún Thánh Chế Tài gai mắt Đán Ác Quân Chủ, tên này luôn mách lẻo. Giờ địa bàn của Phún Thánh Chế Tài không có đệ tử nào nữa, các đệ tử gặp gã như thấy quỷ, vắt giò lên cổ chạy mất.
Đán Ác Quân Chủ nhíu chặt mày, Phún Thánh Chế Tài ngày càng càn rỡ hơn, mình dù gì là sư huynh trong tông môn, đứng sau Thánh Chủ, Thiên Dụ Quân Chủ, Thần Phạt Quân Chủ, ấy thế mà Phún Thánh Chế Tài nói năng bỗ bã, làm Đán Ác Quân Chủ thấy khó chịu.
Nhưng Đán Ác Quân Chủ tạm thời không thèm để ý tới, rất sốt ruột muốn nếm thử viên đan dược, muốn biết nó có tác dụng kỳ diệu gì.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Đán Ác Quân Chủ bỏ đan dược vào miệng, trái cổ lên xuống, đan dược rơi xuống bụng.
Thánh Chủ nhìn chằm chằm vào Đán Ác Quân Chủ.
Các quân chủ khác cũng đang nhìn, bọn họ không biết đan dược này có hiệu quả thế nào.
Thánh Chủ hỏi:
- Sao rồi Đán Ác?
Đán Ác Quân Chủ yên lặng cảm nhận, chờ đợi biến đổi lớn trong người, nhưng chờ thật lâu vẫn không có chút phản ứng gì.
- Thánh Chủ, không có phản ứng.
Thánh Chủ không tin:
- Ngươi đừng đùa, đan dược đẳng cấp như vậy làm sao không có phản ứng gì được?
Nhìn là biết đan dược này phi phàm vậy mà Đán Ác Quân Chủ nói là không có phản ứng gì, không phải đang nói giỡn thì là gì? Chẳng lẽ đan dược cũ qua thời hạn sử dụng?
Đán Ác Quân Chủ sốt ruột nói:
- Thật sự không có! Sau khi nuốt đan dược này xuống không có chút phản ứng nào.
Đán Ác Quân Chủ cứ tưởng sẽ có phản ứng lớn động trời, nhưng giờ không thấy gì hết. Không thể nào, bọn họ tự mình di dời mớ đan dược này, tuyệt đối không có trục trặc gì.
Thánh Chủ biến sắc mặt nói:
- Ngươi đừng làm ta sợ!
Thánh Chủ lấy một viên đan dược ra, bỏ vào miệng:
- Không có tác dụng? Sao có thể . . .
Thánh Chủ ngừng bặt, biểu tình kinh sợ.
Đán Ác Quân Chủ oan uổng nói:
- Sư huynh thấy ta nói đúng không, thật sự không có tác dụng, không chút phản ứng. Sao chúng ta không thể dùng đan dược Chân Tiên giới?
Chế Tài nói:
- Còn chơi khỉ gió gì, ăn đan dược vào vô ích, như rác rưởi.
Thánh Chủ sắc mặt âm trầm nói:
- Câm mồm!
Thánh Chủ lấy một món bảo bối ra, nó là tiên bảo của Chân Tiên giới, y cầm nghiên cứu nửa ngày nhưng không mò ra bí quyết khởi động.
- Dùng bảo bối này bằng cách nào?
Bọn họ cảm nhận lực lượng ẩn chứa trong bảo bối nhưng không biết cách sử dụng.
Đán Ác Quân Chủ trầm ngâm nói:
- Có lẽ phải nhỏ máu? Hoặc có khẩu quyết gì?
Thánh Chủ nhanh chóng nặn ra một giọt máu nhỏ lên bảo bối, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Thánh Chủ nóng ruột nóng gan, đừng để mất công lấy thứ vô dụng về.
Chế Tài nói:
- Cho người ta cảm nhận lực lượng mênh mông nhưng không dùng được, có khác gì đồng nát.
Câu này như búa tạ đập vào mặt đám Thánh Chủ.
Bận rộn hết nửa ngày mà không biết cách sử dụng, lỗ to.
- Làm sao bây giờ?
Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới tốt. Họ biết tất cả là thứ tốt, nhưng không biết cách sử dụng, nếu vứt đi thì tiếc đứt ruột, không vứt thì chỉ có xem, không sờ được.
Thần Phạt Quân Chủ mở miệng nói:
- Có lẽ tiểu tử kia biết cách dùng. Chân Tiên giới khác với chúng ta, hệ thống tu luyện khác nhau, hơn nữa những Chân Tiên bị Viêm Hoa tông bắt làm tù binh, chắc chắn sẽ nói ra cách sử dụng. Muốn biết cách dùng mấy thứ này chỉ còn cách tìm tiểu tử kia.
- Ai đi?
Đán Ác Quân Chủ hỏi hai chữ làm không gian im phăng phắc.
Đúng vậy, ai đi tìm tiểu tử kia?
Bọn họ không muốn giao tiếp với tiểu tử đó, rất nguy hiểm, họ cảm thấy thần kinh của hắn hơi không bình thường, mắc chứng cuồng bạo gián đoạn, chứng ham giết chóc, nguy hiểm rất lớn.
Đổ Thánh Thần Trật cười nói:
- Chế Tài, ta cược với ngươi, cược nơi này trừ ta ra những người khác đều dám đi.
Chế Tài cười khẩy nói:
- Ha ha ha! Đều dám đi? Lão tử không tin, lão tử chỉ tin Đán Ác sư huynh dám đi, người khác không có năng lực đó. Đán Ác sư huynh là người quản lý các việc lớn nhỏ trong tông môn chúng ta, biết cách ăn nói, tiểu tử đó làm sao chạy khỏi tay Đán Ác sư huynh được.
Đán Ác Quân Chủ chửi thầm trong bụng:
- Tổ cha nó!
Chế Tài muốn chết mà, dám hố mình
Thánh Chủ ngẫm nghĩ giây lát, hỏi:
- Đán Ác thấy sao?
Đán Ác Quân Chủ thầm luống cuống, kêu mình đi Viêm Hoa tông thì chắc chắn không phải kết cục tốt.
Mặt Đán Ác Quân Chủ bỗng trắng bệch như bị gì, nói:
- A! Khó chịu quá! Thánh Chủ, đan dược mà ta mới ăn vào có vấn đề, không được rồi, ta phải nhanh chóng ép độc tố ra ngoài người rồi nhận lấy sứ mệnh quang vinh này, đi Viêm Hoa tông tìm cách. Nhưng nếu không ổn thì đành gửi gắm cho Thiên Dụ sư tỷ. Thiên Dụ sư tỷ giao tiếp với tiểu tử đó nhiều lần đều bình an, hiển nhiên có quan hệ không giống bình thường. Đán Ác này làm người phụ trách các việc lớn nhỏ trong tông môn, sao có thể để mặc sư tỷ đi, ta phải nhanh chóng khỏe lại rồi đi Viêm Hoa tông.
Đán Ác Quân Chủ bùng nổ tài diễn kịch, sắc mặt bình thường bỗng không chút máu, không biết thật sự bị bệnh hay mới rồi bị hù sợ nên tạm thời có sắc mặt như vậy.
Chế Tài nói:
- Thật tiện, Đán Ác sư huynh, lão tử không phục ai chỉ phục sư huynh, bộ dạng tiện như vậy khó tìm ra người thứ hai trên cõi đời.
Thần Phạt nhíu mày nói:
- Chế Tài sư đệ, đang lúc này mà ăn nói như thế thì không tốt.
Chế Tài đáp trả:
- Liên quan quái gì với ngươi? Ngươi là gì của lão tử? Lão tử muốn nói sao kệ lão tử, liên quan gì đến ngươi!
Chế Tài cảm giác người trong tông môn bây giờ rất kỳ cục, mình nói chuyện đàng hoàng mà mọi người đều trách móc, khiến Chế Tài rất khó chịu.
Thần Phạt Quân Chủ ngây ra:
- Ngươi . . .!
Thần Phạt không ngờ Chế Tài bây giờ to gan đến thế, dám cãi tay đôi với mình.
Thiên Dụ Quân Chủ khoanh tay trước ngực nâng hai quả banh, chuyện này vốn không liên quan gì nàng nhưng nghe Đán Ác sư đệ nói mấy câu kia làm nàng ngây ra, nhìn Đán Ác Quân Chủ chằm chằm. Thiên Dụ Quân Chủ không ngờ Đán Ác Quân Chủ có thể nói ra lời không bằng súc sinh này.
Đán Ác Quân Chủ cảm nhận ánh mắt quái dị từ nàng, lúng túng nói:
- Sư tỷ, đúng là sư đệ nói ra lời này nhưng sao sư đệ có thể để mặc sư tỷ dê vào miệng cọp, chờ sư đệ lành vết thương sẽ một người một ngựa qua đó, dù có chết cũng tuyệt đối không để sư tỷ đi!
Phiêu Thánh Hỗn Loạn tiến lên đứng trước mặt Thiên Dụ, nói:
- Sư tỷ, lần này đi rất là nguy hiểm.
Thiên Dụ Quân Chủ nhìn Hỗn Loạn, không ngờ sư đệ khùng đột nhiên thần kinh bình thường, rất thần kỳ.
Thiên Dụ Quân Chủ mới nghĩ như vậy đã nghe Hỗn Loạn nói câu tiếp theo.
Hỗn Loạn cực kỳ nghiêm túc nói:
- Nhưng nếu sư tỷ chịu ấy ấy với sư đệ, chúng ta lập giao dịch thì sư đệ sẽ đi theo sư tỷ.
Trao đổi rất công bằng.
Sư tỷ đẹp như tiên nữ, tất cả rất hoàn mỹ, lấy mạng sống ra ngủ với sư tỷ đã lời to.
- Sư tỷ hãy suy nghĩ đi, sư đệ chờ câu trả . . .
Hỗn Loạn chưa nói hết câu đã bị lực lượng mạnh mẽ đánh vào mặt.
Rầm!
Hỗn Loạn như viên đạn lún xuống đất, không biết sống chết thế nào.
Thiên Dụ Quân Chủ tức giận mặt đỏ rần:
- Muốn chết!
Nàng không ngờ các sư đệ trong tông môn sa đọa đến mức này, dám đùa giỡn nàng, không muốn sống nữa.
Chế Tài lắc đầu cười nói:
- Hỗn Loạn thiệt tình, vì đè sư tỷ mà không cần mạng sống, bội phục, bội phục.
Thần Trật lén lút nói:
- Cược không Chế Tài? Ta cược cả đời Hỗn Loạn sẽ có lúc đè sư tỷ, ngươi cá không?
Chế Tài mấp máy môi:
- Biến!
Thiên Dụ Quân Chủ nói:
- Sư huynh, để ta đi vậy.
Đây là vì tông môn, làm quân chủ của tông môn phải có trách nhiệm này.
Thánh Chủ nói:
- Vậy sư muội nhớ cẩn thận.
Thiên Dụ Quân Chủ gật đầu nói:
- Biết.
Nàng hừ lạnh với mọi người, ẩn vào hư không rời đi.
Đán Ác Quân Chủ vội vàng đứng lên hét to:
- Này, sư tỷ khoan vội, sư đệ khỏe rồi!
Không nhận được hồi âm.
Đán Ác Quân Chủ nhìn về phía sư huynh:
- Ta khỏe rồi Thánh Chủ, nhưng sư tỷ đã đi, không được, ta tất phải đuổi theo, không thể để dê vào miệng cọp!
Thánh Chủ nhìn Đán Ác Quân Chủ, ánh mắt như muốn nói: Ngươi thật tiện.
- Thôi, đừng đi.
Đán Ác Quân Chủ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng buông tiếng thở dài:
- À, ta thật sự muốn đi, đáng tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận