Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 609: Không tìm thấy đường về nhà

Một câu bít hết các đường đi.
Thiên Dụ Quân Chủ không biết nên nói cái gì.
Thánh Đường tông không thể cứng rắn với Viêm Hoa tông, không dám đấu cứng với đối phương, dù sao chênh lệch giữa hai tông dần lớn hơn.
Trong khi Thiên Dụ Quân Chủ vắt óc ngọt nhạt với đối phương thì hư không dần biến đổi.
Lâm Phàm ngước đầu lên:
- A? Biến thiên.
Phía xa, hắc ám dần xâm thực ánh sáng, bóng tối từ từ lan tỏa, khoảnh khắc lấn lướt tia sáng.
- Trời sắp mưa rồi lão sư.
Thiên Tu ngơ ngác nhìn:
- Trời mưa? Bầu trời đen đặc như vậy thì đổ mưa lớn cỡ nào? Chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Lâm Phàm ngẫm nghĩ:
- Hơi thú vị đây.
Hắn cảm giác sắp biến thiên, không lẽ tận thế đến?
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của hắn.
Ngoài rìa bóng tối trên trời có hoa văn như tia chớp không ngừng dao động, tốc độ khuếch tán rất nhanh. Mặt trời biến mất, tầng mây tan biến, mọi thứ đều mất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung lắc dần kịch liệt hơn, răng rắc một tiếng, có ụ đất mạnh nhô lên.
- Vỏ đất vận động?
Lâm Phàm học giáo dục bắt buộc chín năm chưa trả bài lại cho thầy, khi thấy tình huống này hắn nghĩ ngay đến vỏ đất vận động.
Nhưng Lâm Phàm không hiểu tại sao đang yên lành bỗng dưng xảy ra chuyện như vậy?
Lâm Phàm cúi đầu nhìn mặt đất, cứ cảm giác đất di chuyển:
- A! Lão sư có cảm giác có biến đổi kỳ lạ gì không?
Thiên Tu nghiêm túc nói:
- Vi sư cảm giác giữa hư không hỗn hợp năng lượng khác, hình như mặt đất đang di động? Chỗ chúng ta đứng dần thay đổi?
- Quả nhiên!
Lâm Phàm cảm giác mình đoán đúng, mặt đất thật sự biến động. Hắn bay lên cao, thấy lão sư vốn đứng bên cạnh đột nhiên cách mình thật xa, không phải lão sư di chuyển mà là mặt đất đưa lão sư đi xa.
- Lão sư, mặt đất thật sự di chuyển, chẳng lẽ địa bàn của chúng ta khuếch trương?
Lâm Phàm phát hiện ngày càng thú vị.
Động Côn luôn thẫn thờ bỗng kêu lên:
- Đó là Chân Tiên giới!
Trên bầu trời hiện ra ảo ảnh kiến trúc Chân Tiên giới, tuy chỉ một thoáng nhưng bị Động Côn bắt giữ.
Động Côn sống trong Chân Tiên giới, nhớ rõ tất cả kiến trúc nên tuyệt đối không nhìn lầm.
Động Côn hơi khủng hoảng:
- Không lẽ đang dung hợp lại?
Động Côn không dám tin tưởng điều này.
Hai giới dung hợp đại biểu cho cái gì?
Đó là thành một thể, hình thành một thế giới, khi đó thiên hạ sẽ loạn lớn.
Thanh Oa bừng tỉnh khỏi trạng thái sợ chết, các đệ tử quay quanh nó khen ngợi, nhưng lúc này mắt nó nhìn hư không, biết sắp xảy ra chuyện lớn.
- Ta cảm nhận nguy hiểm, tầng thứ hai, thời kỳ hỗn loạn lớn đã đến.
Biểu tình của Thanh Oa nghiêm túc chưa từng có.
- Thời kỳ hỗn loạn lớn đã đến nghĩa là thời gian bản Oa đụng mặt mấy tên kia cũng rút ngắn lại?
Nghĩ đến đây tim Thanh Oa giật thót, tuy nó rất mong chờ gặp thê tử nhưng chưa từng nghĩ sẽ gặp nhau trong bộ dạng này, còn phải đối mặt mấy kẻ ẩn núp trong bóng tối nữa. Bọn họ chắc chắn sẽ trào phúng hả hê, trêu đùa nó, thậm chí giết nó.
- Không được, phải liều mạng, chờ vượt qua thời kỳ hỗn loạn lớn rồi mới chăm chỉ thì không kịp.
Thanh Oa biết rất nhiều, từng thấy quá trình vực ngoại giới dung hợp.
Trong một ngọn núi lửa, Chiến Hồng Đế ngồi xếp bằng lĩnh ngộ lực lượng thật sự, linh hồn núi lửa đang dạy dỗ gã.
Đột nhiên bên trong núi lửa bị đè ép, dung nham đặc phun ra.
- Trời ạ!
Chiến Hồng Đế đang tu luyện thấy cảnh này thì hết hồn vội vận dụng thiên cương hộ thể, dung nham rót lên người gã bị màn sáng ngăn cách.
Chiến Hồng Đế tức giận quát:
- Ngươi làm gì vậy? Muốn hại ta à?
Linh hồn núi lửa quá vô sỉ, định tưới dung nham lên người gã, nếu gã sơ sẩy bị rót trúng thì sẽ ăn đau khổ.
Linh hồn núi lửa mở miệng nói:
- Xảy ra biến động, thế giới đang thay đổi, lòng đất lưu động lớn, ta cảm giác ta sắp rời khỏi đây.
- Cái gì?
Chiến Hồng Đế lơ lửng trên trời, chưa rõ xảy ra chuyện gì, khi hiểu ra thì thấy núi lửa di chuyển đi xa.
Chiến Hồng Đế hết hồn:
- Chuyện gì xảy ra? Đứng lại cho ta!
Chiến Hồng Đế đã gặp nhiều việc lạ nhưng chưa từng thấy núi lửa biết chạy, còn chạy rất mau.
Không chỉ riêng chỗ của Chiến Hồng Đế, tất cả mọi nơi đều biến đổi lớn.
Có đệ tử muốn về tông môn nhưng không thấy tông môn đâu nữa, dọc đường thấy nhiều cảnh tượng kỳ diệu, mọi thứ trở nên xa lạ.
Vân Tiêu bị thiếu nữ hành hạ đủ điều, sống không bằng chết. Nhưng gã phát hiện thực lực của mình tiến bộ siêu nhanh, gã thậm chí nghĩ không lẽ mình thích bị hành hạ? Càng bị hành thì tiến bộ càng mau?
Những phong chủ khốn khổ tiềm tu ở bên ngoài nhớ tông môn thật nhiều, muốn về lắm nhưng nhớ đến Lâm phong chủ nên ráng chịu đựng. Trở về làm gì? Về sẽ bị ức hiếp, sẽ không được các sư đệ, sư muội tôn sùng, vậy thì về làm chi?
Nên bọn họ tĩnh tâm không ngừng tiềm tu, nhưng chấn động trong thiên địa khiến họ nhận ra không thích hợp.
Vị trí địa lý không ngừng biến đổi, không ai biết sẽ dời đi đâu nhưng chắc chắn rất xa chỗ cũ.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi thấy sao về điều này?
Viêm Hoa tông hiện giờ do lão và Lâm Phàm làm chủ, xảy ra tình huống này khiến họ thầm ngạc nhiên, các đệ tử cũng hoảng sợ tưởng xảy ra việc lớn gì.
Lâm Phàm chớp mắt nói:
- Lão sư hỏi sai người rồi, sao đồ nhi biết được. Xem tình hình thì chưa biến đổi xong, chờ đi, đợi nó không di chuyển nữa rồi chúng ta mới xem có chuyện gì.
Thiên Tu ngây người, hoàn toàn không thể giao lưu với đồ nhi, xảy ra chuyện lớn như vậy thì ít ra hãy tỏ vẻ sốt ruột chút đi chứ?
Không thấy trên mặt hắn có nét nôn nóng gì, dường như không để bụng.
Thiên Tu đành phải tự vắt óc suy nghĩ.
- Thiên Dụ Quân Chủ, về việc đan dược thì Thánh Đường tông tự tìm cách, tông ta không rảnh giúp các người. Đã tặng tài phú một phái cho các người, có thể nói là tận tình tận nghĩa rồi, còn yêu cầu này nọ nữa thì rất quá đáng.
Lâm Phàm phất tay nói:
- Đồ nhi hơi mệt mỏi, đi về ngủ một giấc, lão sư lo mấy việc sau này.
Lâm Phàm chỉ muốn nghỉ ngơi, tuy mọi việc đã xong, tinh lực phục hồi tràn đầy nhưng ngẫu nhiên cần ngủ một giấc, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi ngủ.
Thiên Dụ Quân Chủ còn muốn nói gì nhưng thấy tên kia nói xong đi luôn, làm nàng không biết nên làm sao.
Thiên Tu hỏi:
- Hay Thiên Dụ Quân Chủ ở lại tông ta một ngày?
Hiện giờ Viêm Hoa tông rất đáng gờm, nhưng người ta đã đến thì mình phải chiêu đãi, không thể đuổi thẳng được.
Thiên Dụ Quân Chủ ôm quyền:
- Không cần, đa tạ, cáo từ.
Nàng là loại nữ nhân không thích cầu người, đã bị từ chối vậy đành về tông tìm cách khác.
Thiên Dụ Quân Chủ ẩn vào hư không biến mất.
Thiên Tu lắc đầu nói:
- Ài, sao đi nhanh thế.
Lão rất hy vọng Thiên Dụ Quân Chủ ở lại, dù sao nàng đẹp như vậy, cho các đệ tử tông môn ngắm rửa mắt.
Các Chân Tiên bị Lữ Khải Minh phân phối đến các nhà vệ sinh cùng ngước đầu nhìn trời, bọn họ cảm giác thiên địa biến đổi lớn, không biết tại sao kiến trúc của Chân Tiên giới sẽ xuất hiện trên trời.
Tất cả là vì sao?
Hỏa Dung hỏi:
- Bây giờ nên làm gì hả sư huynh?
Thiên Tu nói:
- Kêu các đệ tử đi xem con dân sống thế nào, lão phu cảm giác thiên địa sẽ biến đổi trời long đất lở, đến bây giờ vẫn chưa ngừng lại, không biết cuối cùng sẽ thay đổi ra thế nào.
Hỏa Dung đáp:
- Ừ, sư đệ biết rồi.
Hỏa Dung cũng cảm giác tình hình không ổn.
Không biết qua bao lâu.
Một bóng người xuất hiện trên bầu trời.
Thiên Dụ Quân Chủ cau mày:
- Kỳ lạ, tông môn đâu rồi?
Nơi này rõ ràng là chỗ tông môn nhưng Thiên Dụ Quân Chủ không thấy gì, trước mắt là cảnh khác.
Thiên Dụ Quân Chủ nhìn bốn phía sau đó bay đi xa, nàng dám bảo đảm tông môn chắc chắn ở đây, nhưng giờ bỗng biến mất, nghĩa là tông môn thay đổi, giống như chỗ Viêm Hoa tông, mặt đất di chuyển.
Trong trời sao mênh mông vô bờ, vô số ngôi sao kéo cái đuôi rực rỡ với tốc độ siêu đáng sợ bắn về phía vùng đất Nguyên Tổ và Chân Tiên giới. Các ngôi sao từ bốn phương tám hướng, mỗi phương hướng, chiếu vũ trụ tối tăm trở nên sáng trưng.
Lúc này không ai biết chuyện gì xảy ra.
Đối với người vùng đất Nguyên Tổ, trừ Lâm Phàm ra không ai dám bảo đảm hai ngôi sao là hình tròn.
Mấy ngày qua đi, Thiên Dụ Quân Chủ không tìm thấy nhà, sốt ruột đổ mồ hôi lạnh. Nàng đã tìm nhiều chỗ nhưng phát hiện Thánh Đường tông như hoàn toàn bốc hơi.
Thiên Dụ Quân Chủ ngước nhìn trời, trên đỉnh đầu xuất hiện nhiều lỗ đen đếm không xuể.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất lại rung rinh, kịch liệt còn hơn ban đầu.
Mặt đất dưới chân Thiên Dụ Quân Chủ nứt ra như gãy ngang, sâu dưới kẽ nứt dâng lên đá mới.
- Chuyện gì xảy ra?
Thiên Dụ Quân Chủ không biết những chuyện này là sao, tại sao biến đổi lớn như vậy.
Bốp bốp bốp!
Lữ Khải Minh đập cửa đá mật thất, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trên trời:
- Nguy rồi sư huynh, tận thế đến!
Lâm Phàm đang tu luyện trong mật thất đẩy cửa đá ra, ngước nhìn hư không, bình tĩnh nói:
- Tận thế gì, chuyện bé xé ra to, tối một chút chứ có gì mà hốt hoảng.
Lữ Khải Minh:
- . . .
Tối cái con mắt! Đây là biến thiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận