Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 611: Thật sự xảy ra chuyện lớn

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Buổi tối.
Viêm Hoa tông biến đổi lớn khiến tâm tình của các đệ tử rất vui sướng, cảm giác sung sướng khó tả. Bọn họ cảm giác sau này Viêm Hoa tông sẽ càng trở nên khác biệt, không cũ nát, bị ghét bỏ như ngày xưa.
Cung vàng dát ngọc, ban đêm vẫn phát sáng chiếu khắp thiên địa.
Thiên địa đã yên tĩnh làm một số đệ tử ngạc nhiên, không ngờ chấn động ngừng.
Không rung rinh khiến họ ngủ ngon hơn.
Tông chủ ngồi trên ngai báu đại điện, không đi đâu hết, ngồi lì trên đó, đến buổi tối cũng nằm ngủ tại chỗ.
Lần đầu tiên tông chủ có cảm giác này, thì ra làm tông chủ cũng được hưởng thụ như thế.
Giờ trong tông môn có sư đệ và Lâm Phàm chống dậy, bình thường không có chuyện gì cần tông chủ phụ trách, cảm giác mình làm tông chủ nhẹ nhàng nhất.
Mỗi ngày chỉ cần nhàn nhã đi xem các nơi là được, tưởng tượng thôi đã thấy hơi hạnh phúc.
Lâm Phàm quay về mật thất tu luyện, dù đã vào Thần cảnh nhưng hắn không thả lỏng cảnh giác, còn cần tăng cao công pháp. Hiện giờ công pháp Thiên giai không đủ cho hắn, phải là công pháp Thần giai mới xứng đôi thân phận của hắn.
Nhưng hơi tiếc rằng quá khó sáng tạo, Lâm Phàm thực nghiệm không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần đều thất bại.
Chết nhiều lần không đáng sợ, sợ nhất là mãi không thành công.
Tuy Lâm Phàm biết công pháp Thần giai không dễ sáng tạo ra, nhưng điên cuồng thực nghiệm kiểu này ít nhất nên có cơ hội thành công chứ.
Thiên giai thượng phẩm Phạn Ma Vô Song Pháp đã không đủ tư cách, phải thăng lên công pháp càng mạnh mới được.
Không biết qua bao lâu, khi nhiều lần thất bại ập đến làm Lâm Phàm thấy bất đắc dĩ.
Khó quá đi.
Thùng thùng thùng!
Lại có người đập cửa đá.
Lâm Phàm khó hiểu:
- Kỳ lạ, trước kia bế quan không có ai quấy rầy mình, sao bây giờ hay đến làm phiền thường xuyên quá vậy?
Lâm Phàm đứng dậy đẩy mở cửa đá:
“Sao vậy sư đệ?
Nhưng Lữ Khải Minh không nhìn Lâm Phàm, chưa biết cửa đá đã mở ra, vẫn vỗ rầm rầm, lần này vỗ hụt mới làm gã phản ứng lại.
Mặt Lữ Khải Minh khủng hoảng, mắt chất chứa nỗi sợ nói:
- Sư huynh, xảy ra chuyện lớn!
Lâm Phàm muốn nói cái gì nhưng cuối cùng khẽ thở dài:
- Sư đệ, sư huynh nói với ngươi bao nhiêu lần, bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh.
Cũng vì cảnh giới không đủ mà ra, hắn không thể bắt buộc người ta đến cảnh giới giống mình.
- Nói đi, xảy ra chuyện lớn gì?
Lâm Phàm rất tò mò, không biết có chuyện gì làm sư đệ sợ đến mức này, như thấy quỷ.
Lữ Khải Minh giơ tay chỉ bên ngoài:
Lâm Phàm khó hiểu:
- Để ta xem.
Lâm Phàm tùy ý nhìn phía xa sau đó không dời mắt được nữa.
Phương xa có một bóng dáng khổng lồ, bao la khủng bố, một người khổng lồ ít nhất cao trăm trượng, thậm chí ngàn trượng đi tới đi lui. Đôi mắt to hơn đèn lồng, người đầy lông như con gấu.
Viêm Hoa tông so với người khổng lồ thì bé tí hon.
Lữ Khải Minh sợ hãi nói:
- Sư huynh thấy chưa?
Khi mở mắt ra, đệ tử tông môn đã thấy những quái vật này.
Lâm Phàm thầm kinh thán quái vật từ đâu ra, mặt ngoài hắn bình tĩnh nói:
- Đã thấy, một con chứ có gì, đuổi đi là được.
Lữ Khải Minh ngẩn ngơ như thấy quỷ:
- Không phải đâu sư huynh, không chỉ có một con. Sáng hôm nay các sư đệ thức dậy thì thấy chúng nó, có ít nhất năm con quái vật to như vậy. Chúng nó đi qua đi lại từ xa làm đệ tử không dám ra khỏi tông môn.
Quái vật này từ đâu đến, quá to, trông cũng rất mạnh.
Lâm Phàm hơi cảnh giác nói:
- Để ta đi xem sao.
Vùng đất Nguyên Tổ chưa bao giờ có mấy thứ này, chúng đột nhiên xuất hiện có lẽ liên quan sâu với chấn động liên tục mấy hôm trước.
Chết tiệt, động đất còn kèm theo người khổng lồ, gặp quỷ!
Khi Lâm Phàm bước ra mật thất, thấy tình hình trên trời cũng đổi khác:
- A?
Hai mặt trời?
Chuyện gì đây? Mới bế quan tu luyện một đêm mà sao thế giới thay đổi hẳn?
Lâm Phàm ra Vô Địch phong, thấy lão sư đứng đó cảnh giác nhìn người khổng lồ phía xa.
Lâm Phàm vội bước lên hỏi:
- Chuyện gì vậy lão sư?
Nét mặt Thiên Tu không thả lỏng, vẫn cảnh giác nhìn phía xa:
- Đồ nhi đến rồi. Người khổng lồ bên đó xuất hiện gần tông môn khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu xuống, nhưng lạ là hắn không công kích chúng ta.
Lâm Phàm nói:
- Đương nhiên rồi lão sư, chúng ta ở trong mắt người khổng lồ chỉ như con kiến, bình thường chúng ta thấy con kiến chẳng lẽ rảnh rỗi đạp hai cái? Đương nhiên chúng ta tụ tập lại, số lượng kiến nhiều lên, nếu người khổng lồ này ngứa người thì không chừng thật sự lại gần giẫm vài cái lên chúng ta.
Lâm Phàm cảm giác suy nghĩ này có lẽ là sự thật, chúng ta là con kiến trong mắt người khổng lồ nên đương nhiên không bị chú ý.
Nhưng không bảo đảm người khổng lồ có ngứa chân muốn giẫm đạp không.
Thiên Tu im lặng giây lát, lão đã xem xét tình hình bốn phía, tuy biến đổi không lớn nhưng dù sao có nhiều biến đổi. Phương hướng tông môn thay đổi, không ở chỗ cũ. Đến bây giờ Thiên Tu vẫn còn ngây người, không hiểu chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên xuất hiện những tình huống này?
- A?
Đột nhiên ngọn núi phía xa rung mạnh, một lực lượng bắn thẳng lên thiên địa, đâm vào tầng mây.
Thiên Tu ngây người:
- Không thể nào! Sư đệ sắp đột phá! Đồ nhi hãy theo vi sư, tình hình lạ lùng, thiên tư của Hỏa Dung khó vào Bán Thần cảnh, chắc chắn xảy ra chuyện gì!
Lâm Phàm bay lên, theo sau lão sư.
Lúc này trong ngọn núi kia, hơi thở của Hỏa Dung trở nên cường đại nhưng bản thân lão thì hoang mang, không hiểu có chuyện gì. Lúc sáng sớm Hỏa Dung cảm giác lực lượng va chạm lung tung trong người, như muốn phá mở cánh cửa thần, bước vào cảnh giới khao khát đã lâu.
Nhưng Hỏa Dung không dám đột phá, vì quá huyền diệu, thậm chí làm lão kinh hoàng, tất cả đến quá bất ngờ.
Thiên Tu đáp xuống, hỏi:
- Làm sao vậy sư đệ?
Hỏa Dung đáp:
- Ta cũng không biết nữa sư huynh, hình như sắp đột phá.
- Cái gì?
Thiên Tu cảm giác như nghe chuyện thần thoại, sư đệ sắp đột phá? Nếu không thấy tận mắt thì lão không dám tin tưởng.
Nhưng khí thế hiện trường rõ ràng là dấu hiệu đột phá.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Lão sư nói đời này Hỏa Dung trưởng lão không có hy vọng mà?
Không ngờ Hỏa Dung trưởng lão sắp đột phá đến Bán Thần cảnh, chuyện này rất kỳ lạ.
- Nếu là lúc trước thì đúng vậy, nhưng hiện giờ thiên địa thay đổi hơi lớn, hình như không có gì không thể.
Mới nói xong giữa hư không xuất hiện vòng xoáy, trong vô hình khí vận tông môn từ phía xa kéo tới chỗ Hỏa Dung.
Người thường khó nắm bắt loại khí vận này, Lâm Phàm và Thiên Tu cũng khó cảm nhận được, chỉ cảm thấy lực lượng huyền diệu thêm vào người Hỏa Dung.
Người khổng lồ đi tới đi lui ở phía xa bỗng gầm rống, đôi mắt to nhìn Viêm Hoa tông chằm chằm, dường như phát hiện nơi này.
Lâm Phàm đẩy Thiên Tu một cái:
- Lão sư, có lẽ sắp có đánh nhau.
Lâm Phàm cảm giác người khổng lồ này bị cận, ban đầu không thấy nhưng khi Hỏa Dung vào Bán Thần thì nó cảm giác được, nghĩa là nếu không biểu hiện ra rõ ràng thì có lẽ người khổng lồ không thấy họ.
Khi bọn họ cho rằng chỉ có một người khổng lồ nhưng chẳng ngờ phía xa vọng lại tiếng gầm:
- Grào!
Từng tiếng nối tiếp nhau, có năm tiếng gầm rống vang vọng thiên địa.
Năm người khổng lồ lông gấu nhấc chân to cuồng bạo xông thẳng vào Viêm Hoa tông.
Thiên Tu nói:
- Đồ nhi hãy ở đây hộ trận cho Hỏa Dung, vi sư đi thử sức với chúng.
Lâm Phàm phản đối ngay:
- Đừng! Để đồ nhi làm được rồi, lão sư hãy ở lại đây.
Chuyện đánh nhau đương nhiên giao cho hắn, nếu lão sư xông lên giết năm người khổng lồ thì hắn biết tìm ai đòi điểm?
Tuy Lâm Phàm đã vào Thần cảnh nhưng làm người không thể quá kiêu ngạo, phải khiêm tốn tiến lên, không thể bỏ dù chỉ một ít điểm. Không chừng ngày nào đó thiếu chút điểm là có thể thăng cấp công pháp, nên tích lũy nhiều điểm là chuyện tốt, không thể tự mãn.
Lâm Phàm bay lên hướng về phía xa, mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra nhìn chằm chằm bốn người khổng lồ, chuẩn bị dụ chúng tụ lại đại chiến một trận.
Hơi thở của năm con người khổng lồ rất mạnh nhưng không quá khủng bố.
Tiếng gầm rung trời, bốn con người khổng lồ bị Hữu Sắc Nhãn Tình của Lâm Phàm vô tình trào phúng, chúng nó tức xì khói, sải bước lao thẳng vào hắn.
Tốc độ rất nhanh, cảm giác có thể phá vỡ vận tốc âm thanh, tiếng nổ trong không khí nghe rất rung động, cỏ cây xung quanh nổ tung, không chịu nổi tốc độ của người khổng lồ.
Lâm Phàm co năm ngón tay, ngưng tụ lực lượng bắn ra tia sáng huyễn lệ:
- Ài, lại xuất hiện thứ kỳ lạ, để bản phong chủ làm mỹ nam tử yên lặng không tốt sao?
Một người khổng lồ lông gấu giơ nắm tay đấm tới, cánh tay thô kệch, từng sợi gân xanh như rồng xanh xoay quanh. Nắm đấm nổ nát hư không, từng hạt thủy tinh từ cánh tay bay xuống như một loại kết tinh.
Lâm Phàm nhe răng cười nói:
- Đến đây nào trai đẹp!
Nụ cười khoe hàm răng trắng hồn nhiên, nhưng Lâm Phàm không chùn chân khi đối diện người khổng lồ to hơn mình gấp mấy ngàn lần, tung ra nắm đấm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang vọng hư không.
Vang tiếng hét thảm.
Nắm đấm của người khổng lồ lông gấu rách toạc, lực lượng tấn công không tán loạn mà tiếp tục truyền vào nổ nát cánh tay, thịt nát bấy.
Lâm Phàm cười nói:
- Tu vi cỡ Bán Thần cảnh, lực lượng khá mạnh nhưng chưa đủ tư cách.
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở dưới cằm người khổng lồ lông gấu. Một chiêu đấm móc Lư Sơn Thăng Long Bá Bay Lên Trời, quyết đánh người khổng lồ lông gấu hóa thành sao.
Bùm!
Một bụm máu loãng tưới xuống, người Lâm Phàm đẫm máu.
Lâm Phàm lau mặt, chửi ầm lên:
- Chết tiệt, sao yếu thế, mới một đấm đã nát đầu, còn bị dính máu đầy người. Quá tồi tệ vô sỉ, dù chết cũng muốn vấy bẩn bản phong chủ, rất tệ hại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận