Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 617: Sư đệ, có nói thì ngươi cũng không hiểu

Kim Quyền trưởng lão nghi hoặc hỏi:
- Lâm phong chủ, sao ta thấy hình như ngươi buồn rầu không vui?
Kim Quyền là trưởng lão tông môn, từng đi theo bên cạnh Lâm Phàm khi Thái Thản tông đại chiến với Tượng Thần tông, sớm kiến thức sự khủng bố của hắn.
Tông môn hiện nay có hai cường giả Thần cảnh, Lâm phong chủ là một trong hai người.
Giờ ngẫm lại lúc trước mình không theo sai người, ánh mắt thật tốt.
Lâm Phàm ẩn vào giữa hư không, bực tức nói:
- Ngươi nói xem sao ta vui được? Giọng nói vang trên bầu trời làm ta thấy phiền, mấy tên kia quá càn rỡ đúng không? Chiếm lĩnh quê hương hòa bình của người ta có gì đáng để khoe khoang? Ngươi nói xem có phải họ rất tà ác, rất độc ác, làm bao nhiêu người thê ly tử tán, có gì hay ho mà khoe?
Kim Quyền chớp chớp mắt, chuyện này khó nói, cảm thấy đơn giản là vì Lâm phong chủ khó chịu, đối phương ra oai hơi quá đà.
Đương nhiên Kim Quyền phải nói vuốt theo Lâm Phàm, thế là mặt biến sắc cực kỳ nghiêm túc nói:
- Lâm phong chủ nói rất đúng, những người này rất không quý trọng hòa bình! Hòa bình đến không dễ vậy mà họ lại phá hoại, chiếm lĩnh chỉ vì cảm giác thành tựu, không thể tha thứ!
Lâm Phàm vui mừng gật đầu, không uổng là đệ tử cùng tông, giác ngộ tư tưởng thật cao, giống y như hắn.
- Thôi, tạm cho họ nhảy nhót một thời gian, tôn chỉ của Viêm Hoa tông là tình yêu và hòa bình, những người không có tình yêu và hòa bình rồi sẽ có ngày bị bắt lại.
Kim Quyền gật đầu lia, đúng, Lâm phong chủ nói cái gì đều đúng, y vĩnh viễn nhớ kỹ đám đệ tử Tượng Thần tông chết thê thảm cỡ nào. Giờ nhớ lại buổi tối vẫn mơ ác mộng, những cái chết bị đập dẹp lép, siêu khủng bố.
Vương Phù mở miệng nói:
- Sư huynh, mấy người này không có tình yêu và hòa bình vậy sao chúng ta không trị họ? Tổ chức thành đường mới, cho đám người không có tình yêu và hòa bình nhận trừng phạt nên có.
Tư tưởng, lý niệm của Vương Phù giống hệt Lâm sư huynh, đời gã phục Lâm sư huynh nhất.
Vương Phù sớm đột phá Thiên Cương cảnh, tu vi tăng vùn vụt, gã rất thích đi theo Lâm sư huynh làm việc.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, lời nói của Vương Phù cho hắn gợi ý:
- A, sư đệ nói câu này đã điểm tỉnh sư huynh.
Vương Phù cung kính nói:
- Sư huynh quá khen, sư đệ chỉ thuận miệng nói, nếu có thể mang đến linh cảm cho sư huynh là vinh hạnh của sư đệ.
Vô Địch phong là nhà của gã, nên Vương Phù hy vọng Vô Địch phong càng lúc càng tốt, càng hy vọng Lâm sư huynh trở thành tông chủ mới, dẫn dắt tông môn lên đỉnh càng cao.
Nói một câu đại nghịch bất đạo, Vương Phù không phục tông chủ hiện giờ, cảm giác không xứng với chức vị, không có tài năng gì, không bằng Lâm sư huynh.
Tông chủ nên sớm nhường ghế, để Lâm sư huynh thay vào. Nếu Lâm sư huynh có ý muốn đó thì Vương Phù sẵn sàng làm tiên phong, ủng hộ Lâm sư huynh lên ngôi tông chủ. Nhưng sư huynh chưa từng nói về chuyện này, bởi vậy gã đành giấu ý tưởng đó trong lòng.
Óc Lâm Phàm lóe tia sáng, hắn có ý tưởng mới và cảm thấy có thể thực hiện:
- Có ý hay! Chờ ta về tông sẽ nói với sư đệ, giờ chúng ta đi thành trì gần tông môn thanh lý, yêu thú chỗ đó ẩn giấu hơi sâu.
Hắn muốn trở thành khắc tinh của tội ác.
Một tòa thành trì gần Viêm Hoa tông.
Mọi người đáp xuống, nhíu chặt mày khi xem tình huống kiến trúc xung quanh, quá cũ kỹ, như gặp biến cố lớn gì. Nhưng họ dời con dân từ chỗ này ra ngoài mới qua một tháng, sao có thể thay đổi nhanh như thế?
Hiển nhiên tồn tại sinh vật nào đó.
Lâm Phàm bật cười nói:
- Chỉ số thông minh hơi cao, biết nhiều người đến nên không dám ló đầu ra, nhưng đáng tiếc.
Tay Lâm Phàm chạm vào mặt đất, cảm giác khuếch tán, cảm nhận dưới đất có dấu hiệu sinh vật hoạt đọng.
Lâm Phàm giơ tay lên, năm ngón co lại đập mạnh xuống đất, lực lượng lao thẳng xuống hóa thành cột sáng đánh vào người sinh vật.
Điểm vào tay.
- Được rồi, chúng ta đi chỗ tiếp theo, nơi này đã an toàn.
Phía Hắc Vụ tông xa xôi có mấy chục luồng sáng xuyên nhanh trong không trung.
Dẫn đầu là một nam nhân, tuy tuấn tú nhưng tập hợp mắt mũi mày lại cho cảm giác kiệt ngạo bất thuần.
Một nam nhân chạy theo nói:
- Sư huynh, chốc lát nữa chúng ta sẽ đến Hắc Vụ tông.
Nam nhân cầm đầu gật đầu, mắt lấp lóe tia điên cuồng:
- Ừm!
Trước khi vực ngoại giới dung hợp Ngạo Thần tông của họ xưng bá một giới, đã không còn mục tiêu. Nhưng sau khi vực ngoại giới dung hợp, toàn tông môn rất hưng phấn, vì dung hợp là sẽ xuất hiện tông môn mới, lãnh thổ bị chiếm lĩnh sẽ càng lúc càng lớn.
Giọng nói trong hư không làm bọn họ phản ứng lại, đã có nhiều tông môn bắt đầu hành động, chiếm lĩnh lãnh địa xung quanh, hàng phục những tông môn này, cai quản một vực, trở thành bá chủ một phương.
- Ở ngay phía trước!
Các đệ tử Hắc Vụ tông đang điều chỉnh, có đệ tử bị chia nhiệm vụ đi xem xét tình hình xung quanh.
Bọn họ khác với Viêm Hoa tông, không có con dân, chỉ có nguyên tông môn, hoàng triều quản lý con dân.
Nhưng sau khi đến đây họ phát hiện những hoàng triều biến mất, không biết đi đâu rồi.
Đột nhiên đệ tử xem xét tình huống hư không hét lên, nhanh chóng thông báo:
- Có địch tập!
Trong đại điện, các trưởng lão đang bàn bạc sau này phải làm thế nào, bọn họ nghe cảnh báo kinh hoàng mặt biến sắc, không rõ là ai đến.
Vực ngoại giới mới dung hợp đã có địch tập, tốc độ nhanh chóng mặt.
Lúc trước họ còn vui mừng không xuất hiện trong phạm vi của Đạo Thanh Vô Lượng tông, nếu không đã bị tông môn khác hàng phục. Nhưng chưa mừng bao lâu thì có người đến, tốc độ siêu nhanh.
Mấy luồng sáng bay ra đại điện, ngước đầu nhìn chằm chằm hư không. Trên bầu trời có mặt thú dữ tợn hình thành từ khí thế khủng bố, mặt thú tức giận gầm rống.
Đây là khí thế ngưng tụ thành uy lực khủng bố.
Mấy chục luồng sáng lơ lửng bên trên Hắc Vụ tông.
Lão nhân tiếp đãi Lâm Phàm tiến lên, ôm quyền hỏi:
- Lão phu là trưởng lão của Hắc Vụ tông, Thổ Mông, không biết các vị là . . .?
Nam nhân lơ lửng trên trời cuồng ngạo nói:
- Câm mồm, toàn Hắc Vụ tông nghe lệnh!
Gã nhìn xuống dưới:
- Ngạo Thần tông muốn cai quản vực này, cho Hắc Vụ tông một ngày suy nghĩ. Nếu muốn trở thành tông môn phụ thuộc của Ngạo Thần tông thì mang theo tài phú toàn tông đi Ngạo Thần tông nghe sai bảo, nếu chống cự thì sau một ngày Ngạo Thần tông sẽ san bằng Hắc Vụ tông, không tha cả chó gà!
- Cái gì!?
Một câu làm Hắc Vụ tông kinh sợ, bọn họ không ngờ đối phương càn rỡ như vậy.
Nam nhân Ngạo Thần tông cười nói:
- Kêu la cái gì, nói cho các ngươi, trong vòng một ngày phải đưa ra trả lời, nếu không Ngạo Thần tông sẽ san bằng tông môn các ngươi. Giết hết nam, sung công nữ!
Trong Hắc Vụ tông truyền ra một tiếng hét giận dữ:
- Càn rỡ!
Một thanh niên bay ra khỏi đám người, trừng mắt nhìn nhóm người kia.
Gã là đại đệ tử thủ tịch của Hắc Vụ tông, không ngờ có kẻ càn rỡ đến càn quấy tông môn, còn buông lời ngông cuồng, khiến gã rất tức giận.
Nam nhân Ngạo Thần tông bật cười, giọng trầm thấp nói:
- Càn rỡ? Lão tử chẳng những càn rỡ còn rất tàn nhẫn.
Dứt lời nam nhân biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở trước mặt đại đệ tử thủ tịch của Hắc Vụ tông.
Đại đệ tử thủ tịch của Hắc Vụ tông mặt biến sắc:
- Ngươi . . .!
Gã chưa phản ứng lại đã bị đấm vào ngực, lực lượng đó không cho gã có đường chống cự.
Đại đệ tử thủ tịch của Hắc Vụ tông như diều đứt dây bay ra, phun búng máu.
- Nói chuyện cẩn thận chút, nếu không sẽ chết người.
Thổ Mông tức giận quát:
- Cuồng vọng!
Có người dám hành hung trước mặt bọn họ, tội đáng muôn chết!
Nam nhân kiệt ngạo nói:
- Lão nhân, ta khuyên lão yên phận chút, đừng vì một phút sướng mà làm cả tông môn chôn cùng lão. Ngạo Thần tông có cường giả nhiều như mây, san bằng Hắc Vụ tông của lão chỉ cần nhấc tay một cái, nếu lão không tin cứ làm thử. Ta đứng yên tại đây, lão giết đi, cứ giết thoải mái, sau đó sẽ là đau khổ!
Ngô Long không thèm để Thổ Mông vào mắt, tuy thực lực của lão nhân này mạnh hơn gã nhưng gã không sợ, vì tông môn sau lưng gã không phải loại tông môn của Thổ Mông có thể chọc vào.
Các trưởng lão đi theo ra vội khuyên:
- Thổ Mông, bình tĩnh lại!
Thổ Mông tức giận nghiến răng, không ngờ bị một tiểu bối càn quấy ngay trong tông môn.
Một đệ tử lại gần xem xét tình hình của đại sư huynh bỗng đau thương hét lên:
- Trưởng lão, đại sư huynh đã chết!
Thổ Mông giật nảy mình:
- Cái gì?
Thổ Mông không ngờ đối phương còn giết người.
Ngô Long tiếc nuối lắc đầu:
- Đáng tiếc, yếu quá, ta đã nương tay rồi. Thôi, Hắc Vụ tông các ngươi mau suy nghĩ, trong một ngày phải đưa ra đáp án, nếu không sẽ biến mất.
- Chúng ta đi, đến tông môn tiếp theo.
Trước bao cặp mắt tức giận trong Hắc Vụ tông, Ngô Long dẫn theo đệ tử tông môn mình nghênh ngang rời đi.
Bên ngoài.
Một đệ tử vuốt mông ngựa:
- Sư huynh lợi hại, chiêu vừa rồi trực tiếp chấn vỡ trái tim của đối phương.
Ngô Long khinh thường cười nói:
- Hừ! Không ngờ thân thể của đệ tử tông môn này yếu ớt như vậy, không chịu nổi một kích. Tông môn tiếp theo ở đâu?
Đệ tử trả lời:
- Khởi bẩm sư huynh, tông môn tiếp theo cách Hắc Vụ tông rất gần, một ngày là đến nơi.
Ngô Long nói:
- Quá chậm, sử dụng thuật Phi Lôi tăng nhanh tốc độ, đã nói cho đối phương một ngày vậy thì một ngày, tuyệt đối không nhiều thêm nửa ngày.
- Vâng!
Đệ tử lấy một viên thủy tinh kỳ lạ ra, bóp mạnh, dưới chân nhóm người lan tràn lực lượng kỳ dị, giẫm chân một cái như sấm sét khoảnh khắc biến mất tại chỗ.
Tốc độ lên đến cực độ.
Vương Phù hỏi:
- Sư huynh, chỗ này là đâu? Tại sao trong thành trì có yêu thú ẩn núp?
Lâm Phàm nhìn Vương Phù, đôi mắt thay lời muốn nói: Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?
Nhưng làm sư huynh không thể lộ vẻ mặt không hiểu được, nếu không sẽ làm các sư đệ thất vọng.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Có nói thì sư đệ cũng không hiểu.
Vương Phù không hỏi sâu thêm:
- A, ra là vậy, sư đệ hiểu rồi.
Kim Quyền bất đắc dĩ nhìn, nói như không nói, bảo là người ta không hiểu nhưng ít ra hãy giải thích một chút chứ.
Lâm Phàm nở nụ cười, nhìn xem, lý do này tuyệt biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận