Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 618: Đi, chúng ta đi bảo vệ hòa bình

Đối với Hắc Vụ tông thì gặp vực ngoại giới dung hợp đã làm bọn họ rất bi thương, họ yêu thích hòa bình không cách nào đánh lại những tông môn mạnh mẽ.
Bọn họ định ru rú trong chỗ này cả đời, không chọc vào ai.
Bọn họ điều tra Viêm Hoa tông láng giềng, phát hiện tông môn đó rất mạnh nhưng rất yêu hòa bình, không biết điều này là thật hay giả, bọn họ chỉ có thể chọn tin tưởng đối phương.
Không ngờ Ngạo Thần tông từ đâu chui ra, người kéo đến không có tu vi Đại Đế, thực lực của Hắc Vụ tông có thể trấn áp đối phương. Nhưng đối phương nói một đống lời làm họ sợ, không ai dám đụng vào.
Một trưởng lão bực bội hỏi:
- Giờ chúng ta phải làm sao đây?
Bọn họ bị đối phương bức ép, chỉ có thời gian một ngày, chờ qua một ngày tông môn đối phương sẽ san bằng tông môn của họ. Bọn họ đã chọc gì ai? Trời ơi, đất hỡi, đừng tàn nhẫn vậy chứ.
Không khí thê lương bao phủ Hắc Vụ tông.
Tôn Trọng Hành không chịu được khuất nhục như vậy, lên tiếng:
- Tông chủ, trưởng lão, mình hãy đi tìm Viêm Hoa tông giúp đỡ.
Đại đệ tử thủ tịch của tông môn bị người đánh chết tại chỗ, bọn họ không thể báo thù, thật sự là không nhịn được nữa.
Thổ Mông lắc đầu nói:
- Không kịp.
Tôn Trọng Hành chắc chắn nói, dường như đặt quyết tâm lớn:
- Tới kịp! Ta lại thi triển cấm thuật lần nữa, với tốc độ nhanh nhất đến Viêm Hoa tông. Mặc kệ thế nào tuyệt đối không thể để Ngạo Thần tông khinh người quá đáng.
Thổ Mông nhíu mày nói:
- Nhưng tình huống của ngươi . . .
Với tình huống hiện giờ của Tôn Trọng Hành không thể thi triển cấm thuật trong thời gian ngắn này, hậu quả không thể tưởng tượng.
- Không sao, dù hậu quả nghiêm trọng nhưng so với tông môn thì không đáng gì. Tông chủ, trưởng lão, ta đi đây, hãy chờ tin tốt của ta.
Tôn Trọng Hành biến mất tại chỗ, đã hóa thành bóng đen dán sát mặt đất khoảnh khắc mất dấu.
Tôn Trọng Hành đã mở cấm thuật tăng tốc độ lên đến cực hạn.
Tôn Trọng Hành hóa thành bóng đen mặt đỏ rực, trong ngực đọng lại ngụm máu nhưng gã cố nén không phun ra, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Vương Phù giật mình kêu lên:
- Sư huynh, đã thanh lý hết thành trì gần đây, không ngờ ẩn giấu nhiều yêu thú nguy hiểm như vậy.
Vương Phù đi theo sư huynh không có dịp ra tay, vì đám yêu thú đều rất mạnh, chúng nó xem thành trì là địa bàn của mình. Nhưng với thủ đoạn của Lâm sư huynh thì đám yêu thú này khoảnh khắc tan tác hết.
Kim Quyền hỏi:
- Lâm phong chủ, bây giờ chúng ta về tông hay thanh lý tiếp?
Kim Quyền tràn đầy tò mò với thế giới sau khi vực ngoại giới dung hợp.
Lâm Phàm đáp:
- Về tông, tạm thời không cần thanh lý thành trì xa hơn. Lãnh thổ của Viêm Hoa tông chúng ta quá rộng lớn, thành trì quá xa xôi khó tránh khỏi lại bị xâm hại, quay về tìm cách nào đó mới được.
Câu này là nói cho nhóm Kim Quyền nghe, chứ theo ý của Lâm Phàm thì nên một đường san bằng, lấy lãnh thổ Viêm Hoa tông làm cơ sở đẩy ngã mấy tông môn khác, khiến các tông môn che chở thành trì của mình, vậy là giải quyết xong xuôi.
Vương Phù gật đầu nói:
- Sư huynh nói có lý.
Vương Phù luôn tin tưởng Lâm sư huynh trăm phần trăm.
Kim Quyền cứ thấy là lạ nhưng trong một chốc không nghĩ ra, thôi, đi về rồi tính, sau đó có cách gì thì là chuyện về sau.
Khi cả nhóm về Viêm Hoa tông, Lâm Phàm báo cáo cho lão sư biết yêu thú trong từng thành trì đã bị hắn chém nát bấy, lén kiếm nhiều điểm, ít nhất được mấy chục vạn.
Có yêu thú là có thu nhập thêm.
Làm hắn kích động nhất là một tòa thành có mười bảy, tám con yêu thú đang chơi NP, cảnh tượng rất cay mắt. Nếu không phải tâm thái của Lâm Phàm tốt thì đã nổi khùng lên. Chỗ thần thánh của Viêm Hoa tông chúng ta bị chúng nó làm chuyện mất phong tục như vậy giữa ban ngày ban mặt, ai mà chịu được, phải bắt đi dạo phố thị chúng.
Nhưng gặp phải yêu thú thì Lâm Phàm nhịn xuống, dù sao là một đám cầm thú, ngươi có thể nói lý với chúng sao?
Nhiều đệ tử quay quanh Vương Phù, khi gã kể ra những gì thấy bên ngoài thì các đệ tử ngẩn ngơ. Bọn họ rất khó tưởng tượng thành trì sẽ biến thành như vậy, trở thành chốn tụ tập cho yêu thú.
Nghe Lâm sư huynh một mình giết bầy yêu thú thì các đệ tử vui vẻ cười, có Lâm sư huynh ở là mọi chuyện ổn cả.
Thiên địa phía xa.
Mấy chục luồng sáng rạch phá thiên địa, lòng bàn chân của họ như có sấm sét, tốc độ siêu nhanh, chớp mắt đã mất hút.
Ngô Long là đệ tử của Ngạo Thần tông nhưng không phải đệ tử bình thường, gã thuộc lớp đệ tử cấp cao, địa vị bằng một số trưởng lão khác.
Giọng nói giữa hư không tuyên bố các tông môn chiếm đất, Ngạo Thần tông phản ứng lại, cũng muốn hàng phục tất cả tông môn, thành lập thế lực lớn nhất.
Ngô Long nhíu chặt mày:
- Không biết tại sao mí mắt của mình luôn co giật.
Cảm giác này làm Ngô Long rất khó chịu, gã chưa bao giờ có cảm giác này.
Các đệ tử theo sau Ngô Long đều rất kiệt ngạo, cảm giác cao hơn người một bậc. Khi giáng lâm Hắc Vụ tông, thực lực của họ không thể so sánh với mấy trưởng lão kia nhưng vẫn tỏ ra ngông cuồng.
Bởi vì tông môn của họ rất mạnh, chỉ cần một ý nghĩ là san bằng Hắc Vụ tông.
Một đệ tử nói:
- Sư huynh, tông môn kia ở ngay phía trước.
Gã đã rất sốt ruột, chờ các tông môn quy thuận Ngạo Thần tông thì họ có thể đi tông phụ thuộc diễu võ dương oai, nữ nhân và tài phú đều là của bọn họ, muốn lấy cứ lấy, không cần hỏi ý ai.
- Ừm!
Ngô Long ném cảm giác khó chịu kia ra sau đầu, không muốn suy nghĩ nhiều, mục đích của gã là truyền lệnh chiêu hàng của Ngạo Thần tông ra ngoài, gã ước gì đối phương từ chối, khi đó có thể đại khai sát giới, giết máu chảy thành sông.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp Ngô Long chưa giết người vực ngoại. Người mới bị gã giết quá yếu, hình như là đại sư huynh thủ tịch gì đó, thực lực như thế mà làm đại sư huynh thủ tịch, quá mất mặt.
Đệ tử canh giữ sơn môn Viêm Hoa tông phát hiện vô số luồng sáng bắn tới thì ngây người, sau đó gõ cảnh báo.
Lâm Phàm đang thổi phồng chuyện bên ngoài với lão sư, nghe tiếng cảnh báo thì khó hiểu nhìn trời.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, có người đến, hơi thở là lạ, không phải người tốt.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- Dựa vào hơi thở có thể cảm giác ra người tốt người xấu?
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Vì là thiên phú.
Đây đúng là thiên phú, khứu giác của hắn rất nhạy, mùi đang bay tới thật khiến người ghét.
Ngô Long lơ lửng giữa trời, phát hiện tông môn này hơi xa xỉ, kiến trúc hào hoa còn hơn Ngạo Thần tông bọn họ.
Các đệ tử cảnh giác nhìn trời, hỏi:
- Các ngươi là ai? Tại sao đến Viêm Hoa tông?
Người đến không có ý tốt, nếu mang thiện ý thì nên đi vào từ cửa sơn môn chứ không phải bay thẳng tới, rõ ràng là khiêu khích.
Ngô Long mặt biến sắc sau đó bật cười:
- Viêm Hoa tông? Viêm Hoa tông nghe lệnh! Ngạo Thần tông muốn cai quản vực này, cho các ngươi một ngày suy nghĩ . . .
Dùng từ giống hệt lúc tuyên bố với Hắc Vụ tông. Các đệ tử tức giận, bọn họ không ngờ có tông môn não tàn như thế, dám can đảm càn quấy với Viêm Hoa tông, chẳng lẽ không biết phong chủ Vô Địch phong của tông môn chúng ta là ai sao?
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đám người này hơi càn rỡ.
Thiên Tu trầm giọng nói:
- Đồ nhi, chúng ta chưa từng nghe về Ngạo Thần tông, xem ra họ muốn bắt chước các tông môn kia khống chế các tông phái, cai quản một vực, không ngờ tìm đến Viêm Hoa tông chúng ta.
- Lão sư, tạm gác chuyện này lại, để đồ nhi đi gặp tên kia.
Lâm Phàm đã suy nghĩ rồi, hắn muốn thăm dò xem nội tình của Ngạo Thần tông thế nào. Nếu mạnh thì coi như các ngươi giỏi, nếu không đủ mạnh . . . vậy hậu quả sẽ rất tuyệt.
Chọc phải khắc tinh của tội ác thì không đùa được đâu.
- Lâm sư huynh!
Các sư đệ đang tức giận trông thấy sư huynh đến đều nhường con đường, giận dữ nói:
- Lâm sư huynh, mấy tên đó quá càn rỡ!
Lâm Phàm nghe các sư đệ oán trách, bật cười nói:
- Các sư đệ hãy bình tĩnh, đừng nóng. Chúng ta là sứ giả hòa bình, trân trọng hòa bình, sao có thể nóng nảy được.
Các đệ tử đang bực tức nghe Lâm sư huynh nói thì bình tĩnh lại. Lâm sư huynh nói đúng, không thể nóng nảy.
Ngô Long thấy người bên dưới cứ nhìn mình, làm gã gai người, rất khó chịu. Ngô Long là ai? Chưa bao giờ có ai dám nhìn gã như thế.
Ngô Long bá đạo nói, khí thế khác biệt:
- Trả lời đi, các ngươi có nghe những lời ta vừa nói không?
Lâm Phàm hỏi:
- Có nghe, nhưng bản phong chủ muốn hỏi ngươi một câu, thực lực của ngươi trong tông môn thế nào? Cách biệt bao lớn với người mạnh nhất tông môn các ngươi? Cách mấy cảnh giới?
Ngô Long tức giận quát:
- Càn rỡ! Lão tử hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy!?
Răng rắc một tiếng, người Ngô Long biến lớn, cao hai thước, cơ bắp nhô cục cục, khí thế kinh khủng bùng nổ.
Ngô Long đáp xuống trước mặt Lâm Phàm, ngông cuồng nói:
- Tông môn như các ngươi quá nhỏ yếu, nếu ai không phục cứ giết ta. Nhưng các ngươi nhớ kỹ, Ngạo Thần tông sẽ san bằng Viêm Hoa tông các ngươi, không tha chó gà!
Lâm Phàm hơi ngửa đầu lên, tiểu tử này có chút táo bạo, không dễ nói chuyện, một lời không hợp liền biến to, không thân thiện chút nào.
Đệ tử Ngạo Thần tông khen ngợi:
- Ngô sư huynh tu luyện Thánh Thể Công đến cảnh giới này rồi, thật là đáng . . .
Chợt đám đệ tử như thấy quỷ, sợ đến không nói nên lời.
- Sư . . . sư huynh . . .
Ngô Long quay đầu khó hiểu nhìn sư đệ, không biết bọn họ muốn nói cái gì.
Ngô Long chợt thấy dưới đất có bóng đen dần to ra, bao phủ gã. Tim Ngô Long rớt cái bịch, có linh cảm không may.
Một giọng nói chui vào lỗ tai Ngô Long:
- Này, có phải ngươi cảm thấy mình rất lớn?
Ngô Long căng thẳng chậm rãi quay đầu.
Khi nhìn rõ thân hình trước mắt thì Ngô Long sợ đứng tim.
Đây còn là người sao?
Bộp!
Lâm Phàm mở ra Cuồng Thân, bàn tay đập xuống chụp đầu Ngô Long xách lên ngang với tầm mắt mình:
- Đang hỏi ngươi đấy, có mấy cảnh giới cao hơn tu vi của ngươi?
Ngô Long nuốt nước miếng:
- Ngươi . . . ngươi muốn làm gì?
Lâm Phàm co nắm tay đấm vào bụng đối phương.
Ngô Long phun búng máu, cảm giác máu cuộn trào trong người sắp tuôn ra bằng đường miệng.
Lâm Phàm hỏi:
- Đang hỏi ngươi, có mấy đại cảnh giới trên tu vi của ngươi?
Trán Ngô Long rịn mồ hôi lạnh:
- Hai . . . hai cái.
Gã như gặp quỷ, vì sao đối phương không sợ gã? Dù không sợ gã cũng nên sợ Ngạo Thần tông chứ.
Lâm Phàm nở nụ cười, hai đại cảnh giới vậy tức là đỉnh cao cỡ Thần cảnh.
Thần cảnh tầm thường cũng dám đi ra học người khác chiếm lĩnh tông môn, trong Viêm Hoa tông cộng thêm mấy người dọn nhà vệ sinh có gần năm mươi Thần cảnh, nhưng không ai dám ra ngoài quậy, còn Ngạo Thần tông dám đi chiếm lĩnh, chán sống rồi.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư nói xem nên làm sao?
Thiên Tu hỏi ngược lại:
- Đồ nhi thấy thế nào?
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, Viêm Hoa tông chúng ta là sứ giả chính nghĩa, bảo vệ hòa bình. Nếu không có hòa bình thì mình sáng tạo ra hòa bình. Ngạo Thần tông gì đó hình như rất thích chiến tranh, cho nên chúng ta phải đi ngăn họ lại.
- Vậy thì đi.
- Đi! Chúng ta đi bảo vệ hòa bình!
Ngô Long ngây người.
Tình huống gì thế này?
Bọn họ đến chiêu hàng mà sao bây giờ thành ra đối phương muốn đi Ngạo Thần tông?
Bạn cần đăng nhập để bình luận