Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 619: Ưm, lão tổ nhà các ngươi bị người chém chết

- Sư huynh bị hạ rồi!
Các đệ tử Ngạo Thần tông luống cuống, trong lòng họ tôn sùng sư huynh nhất vậy mà bị đệ tử của tông môn này chộp trong lòng bàn tay. Hình thể của đối phương quá lớn, rất kinh khủng.
Một đệ tử hét lên:
- Chạy!
Sau đó mọi người phản ứng lại, bỏ mặc sư huynh, quay đầu chạy mất dép, chạy nhanh hết mức có thể.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư nói xem, đám người kia hiếu chiến như vậy, tông môn chúng ta còn chỗ cho họ phản tỉnh tội ác của mình không?
Thiên Tu lắc đầu, tiếc nuối nói:
- Không có chỗ trống, quét dọn nhà vệ sinh trong tông môn đều là Thần cảnh, đám người kia thực lực quá kém, tạm thời không có chỗ cho họ phản tỉnh.
Lâm Phàm nhìn phía xa:
- Cũng đúng, Thần cảnh chỉ có thể dọn nhà vệ sinh, mấy tên kia không có cả tư cách dọn dẹp nhà vệ sinh.
Đã để đám người kia chạy mất, mà không cần sốt ruột làm gì.
Ngô Long kêu gọi:
- Đám khốn kiếp, mau trở về cứu ta!
Ngô Long không ngờ các sư đệ vứt bỏ mình, không thèm nhìn gã cái nào, còn tình nghĩa cùng tông không vậy?
- Thôi đủ rồi.
Lâm Phàm lặng lẽ lấy Lang Nha Bổng ra, biến lớn, sau đó lắc cổ tay đập về phía chân trời.
Đám đệ tử chạy vắt giò lên cổ phát hiện trời tối sầm, ngước đầu lên sợ tới mức hồn vía lên mây.
Phập xoẹt!
Gai nhọn trên Lang Nha Bổng đâm thủng thân thể một đệ tử, gai càng lúc càng thô nong nứt người đệ tử kia thành đống thịt vụn máu loãng.
- Hơi bị tàn nhẫn.
Người khác không thấy tình trạng thê thảm của đám đệ tử nhưng Lâm Phàm là người thực hành, hắn thấy rõ ràng, cái chết rất thảm thiết.
Bùm!
Lang Nha Bổng đập xuống, hư không chấn động, máu loãng đổ rào rào.
Ngô Long trợn mắt há hốc mồm, tim đập nhanh, người gì khủng khiếp quá.
Đệ tử Viêm Hoa tông bình tĩnh nhìn, bọn họ đã thói quen phong cách của sư huynh, không thấy có gì kỳ.
Một luồng sáng từ dưới đất bay vụt tới, sau đó khựng lại, bóng người trồi lên mặt đất, hộc ngụm máu, mặt trắng như tờ giấy, người bị thương hấp hối.
- Lâm phong chủ, cứu mạng!
Tôn Trọng Hành rất lo lắng, vì nhanh chóng chạy tới Viêm Hoa tông xin giúp đỡ không tiếc vận dụng cấm thuật trong khi bị thương nặng, tuy sẽ không mất mạng nhưng trong vòng vài năm không có cách nào sử dụng tu vi.
Lâm Phàm sửng sốt:
- Ngươi là ai?
Bóng đen đến quá đột ngột, lạ mặt, mở miệng đã kêu cứu mạng.
- Tại hạ tên Tôn Trọng Hành, Hắc Vụ tông ta gặp Ngạo . . . ủa, sao hắn ở đây?
Tôn Trọng Hành mới nói một nửa vô tình nhìn sang Ngô Long thì ngây người.
Cái tên này chẳng phải là kẻ cực kỳ cuồng vọng lúc ở tông của họ mà, sao giờ như gà con bị người xách trong tay?
Khoan!
Tôn Trọng Hành chợt nghĩ đến một chuyện cực kỳ khủng bố, đối phương đi tông môn tiếp theo có lẽ là đến Viêm Hoa tông.
- Phụt!
Tôn Trọng Hành ngửa đầu phun búng máu lên cao vài chục trượng, không chịu nổi sự thật này, đi tới đi lui hóa ra uổng công.
Tôn Trọng Hành trợn trắng mắt ngã xuống đất, đã xỉu.
Lâm Phàm trố mắt, thộn mặt ra:
- Chuyện gì vậy?
Người này đến tấu hài à? Hay xảy ra chuyện gì rồi? Sao trông như bị đòn đánh mạnh, thoáng chốc chết ngất.
Thiên Tu cũng hoang mang:
- Đồ nhi quen người này hả?
Người này đến vội vàng chắc có chuyện gì, nhưng sao xỉu rồi.
- Chắc không quen, nhưng đồ nhi có nói với lão sư về Hắc Vụ tông rồi, tông môn rất thân thiện.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, nói với đệ tử xung quanh:
- Ai qua đây nâng người này xuống, nhìn xem đã chết chưa, nếu chưa chết thì chăm sóc tốt chút.
Hắn còn bận việc, không rảnh quan tâm mấy chuyện khác.
- Lão sư, chúng ta đi Ngạo Thần tông một chuyến nào, để xem tông môn kia lợi hại đến đâu.
Lâm Phàm hơi sốt ruột, nếu Ngạo Thần tông thật sự rất càn rỡ thì phải san bằng nó, hốt một mớ điểm.
Gần đây hắn rất phiền, cái gì cũng thiếu, chưa sáng tạo ra công pháp thần giai, ngẫm lại đã thấy nhức đầu.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp Lâm Phàm không biết người ta mạnh đến mức nào, nhưng chắc chắn có rất nhiều cường giả.
Đạo Thanh Vô Lượng tông là một tông môn rất mạnh, nếu không đã chẳng vênh váo như vậy.
Dọc đường đi Ngô Long phập phồng lo sợ, gã cảm giác cái tên này siêu khủng bố.
Ngô Long ổn định tâm thần, cố giữ bình tĩnh nói:
- Thật ra ta khuyên các ngươi tốt nhất hãy thả ta ra.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Tại sao?
Lâm Phàm vốn xa lạ chỗ này, ngẫu nhiên mới phát hiện Hắc Vụ tông, không ngờ có tông môn chủ động tới cửa khiêu khích.
Thật thú vị.
Lâm Phàm đã hỏi thực lực tổng thể của tông môn đối phương, nếu rất mạnh thì đành thôi, bên mình giữ bình tĩnh, không cần vừa lên đã đánh túi bụi. Nhưng tiểu tử bị hắn xách trong tay nói chỉ có hai đẳng cấp tu luyện cao hơn gã, vậy thì Lâm Phàm sẽ không nhịn, phải làm một trận đã đời.
Ngô Long phồng can đảm lên hăm dọa:
- Vì các ngươi không thể tưởng tượng sự cường đại của Ngạo Thần tông, thúc phụ của ta là trưởng lão trong Ngạo Thần tông. Nếu ngươi làm gì ta thì khi đó sẽ không kịp hối hận, toàn tông sẽ chôn cùng ngươi chỉ vì một phút nông nỗi của ngươi. Nhưng nếu ngươi thả ta ra ngay bây giờ thì bỏ qua chuyện này.
Ngô Long biết khả năng đối phương tha mình là rất thấp, sẽ không thành công. Nhưng mặc kệ thế nào gã muốn thử một lần, ai biết có thành công hay không.
Thiên Tu dừng bước lại, chỉ về phía xa:
- Đồ nhi, chắc ở chỗ đó.
Lâm Phàm nhìn theo.
Ngạo Thần tông ở phía xa rất là hùng vĩ, một tòa kiến trúc cao đâm mây, nhìn là biết không tầm thường.
- Ghê gớm, kiến trúc của Ngạo Thần tông rất hoa lệ.
Ngô Long thầm đắc ý, cười toe nói:
- Thế này có là gì, kiến trúc đó bình thường đối với Ngạo Thần tông ta, ngươi đã nhìn ra Ngạo Thần tông mạnh cỡ nào, chỉ cần . . .
Ngô Long chưa nói hết câu bỗng xảy ra việc lớn kinh dị.
Kiến trúc cao đâm mây như bị người chém đứt nặng nề rơi xuống, bụi bay mù mịt bao phủ Ngạo Thần tông.
Ngô Long giật nảy mình:
- Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Gã cảm giác tông môn xảy ra chuyện, nếu không thì sao xuất hiện biến cố như vậy.
Một giọng động trời vang vọng thiên địa:
- Ngạo Thần tông, các ngươi gan to bằng trời, dám phái đệ tử đến phái của ra, khiến môn phái của bổn tọa quy hàng các ngươi. Hôm nay sẽ dùng máu của các ngươi rửa sỉ nhục này!
Giọng nói hùng hồn, dù nhóm Lâm Phàm cách khá xa cũng nghe rõ mồn một.
Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu:
- Hình như tông môn của ngươi xảy ra chuyện rồi.
- Không thể nào!
Ngô Long không tin có người to gan đến Ngạo Thần tông gây sự, ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Đột nhiên một luồng sáng bay lên từ tông môn phía chân trời xa.
Giọng nói già nua vang vọng thiên địa, làm mây trắng cuồn cuộn:
- Ngô là thái thượng lão tổ của Ngạo Thần tông, dám can đảm hủy kiến trúc của tông ta, không biết sống chết!
Ngô Long hăng tiết gà, trợn to mắt nói:
- Lão tổ đi ra! Ổn rồi, chỉ cần lão tổ rời núi thì kẻ to gan đến phá tiêu đời.
Ngô Long mới nói xong, một luồng sáng trắng từ trên trời giáng xuống chém lão tổ thành hai nửa, tiếng gào thét vang vọng thiên địa, làm mọi người sợ hãi.
Lâm Phàm nói:
- Ừ, lão tổ của các ngươi đã tiêu đời, không địch nổi một chiêu, vừa ra mặt đã bị giết. Không biết các ngươi nghĩ gì, thực lực có bấy nhiêu cũng dám xưng vương xưng bá, bị khùng à.
Lâm Phàm nghĩ có lẽ Ngạo Thần tông bị nhũn não, thực lực nhiêu đó mà dám huênh hoang càn rỡ. Còn chọc vào tông mạnh, người ta không nói một tiếng giết ngược về, rất có phong phạm của hắn.
Tí tách tí tách!
Ngô Long nhìn trân trân, khuôn mặt kiệt ngạo bất thuần từ khi nào trở nên thấp thỏm lo âu, đũng quần ướt nhẹp.
Gã sợ chết khiếp, lão tổ của Ngạo Thần tông thật sự bị người giết, chỉ trong vòng một chiêu, không có cơ hội chống cự. Người kia rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Lâm Phàm nói:
- Lão sư về trước đi, nơi này quả nhiên hơi phức tạp.
Mang lão sư theo bên cạnh hơi không an toàn, nhưng hắn không thể nói thật là lão sư ở đây rất vướng víu, đồ nhi muốn tự do bung lụa, lão sư mau về đi.
Nếu Lâm Phàm nói như thế sẽ chọc lão sư hộc máu chết.
Thiên Tu ngây người:
- Vậy còn đồ nhi?
Lão cũng rất muốn ở lại, nhưng biết bình thường đồ nhi không đáng tin, vào lúc then chốt sẽ không đùa.
Lâm Phàm nói:
- Đồ nhi ở lại nhìn xem, lão sư yên tâm, không lẽ đồ nhi sẽ bị rắc rối gì sao?
Thiên Tu ngẫm nghĩ, đồng ý:
- Được rồi, vậy đồ nhi hãy cẩn thận, vi sư về trước, sau khi vực ngoại giới dung hợp mọi thứ không quá an toàn.
Chờ lão sư rời đi, Lâm Phàm nhấc chân đi về phía Ngạo Thần tông.
Lúc này hắn phải ra sân, xem thử thực lực của những cường giả kia thế nào.
Ngô Long thấy đối phương đi tới tông môn của mình thì hoảng hốt:
- Ngươi làm gì, ngươi muốn làm gì?
Lão tổ tông môn bị người chém, gã mà về chẳng khác nào tự tìm đường chết.
- Ngươi muốn trở lại thì ta không ngăn cản, nhưng ngươi thả ta ra được không?
Lâm Phàm chộp cánh tay Ngô Long dần nghiêng ra sau làm gã hoảng hồn, không biết đối phương muốn làm gì.
Lâm Phàm bỗng vung cổ tay ném Ngô Long ra ngoài, hắn biến mất tại chỗ, khi xuất hiện thì đã chắp tay sau lưng, đạp trên người Ngô Long.
- Không tệ, cách ra sân thế này rất bá đạo, người ta ngự kiếm bay, bản phong chủ nên ngự người.
Lâm Phàm không sợ chết chút nào, hắn muốn đụng độ một số người vực ngoại giới, thăm dò giá thị trường, không thể khoanh tay bỏ mặc tất cả, đến lúc đó sẽ bị lạc hậu.
Ngô Long hét thảm:
- A!
Ngô Long rất ức chế, không ngờ mình sẽ có ngày này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận