Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 620: Kiểu làm này khiến người hết chịu nổi

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
- Chờ chút nữa tới hiện trường mình nên nói cái gì nhỉ?
Lâm Phàm hơi căng thẳng, lát nữa sẽ gặp người vực ngoại giới, không biết bề ngoài của họ thế nào, có thân thiện không? Hay rất tà ác?
Tất cả điều đó làm hắn hồi hộp.
Nhưng làm người phát ngôn hình tượng Viêm Hoa tông, lần đầu gặp mặt người vực ngoại giới, hắn phải cố gắng giữ phong phạm, không thể mất mặt.
Phương xa.
Ngạo Thần tông chìm trong khủng hoảng.
Bọn họ vô pháp vô thiên, độc tôn một mình trong bát hoang.
Đương nhiên đó là lúc vực ngoại giới chưa dung hợp, bọn họ mạnh nhất. Sau khi vực ngoại giới dung hợp thì tâm thái của họ chưa chuyển đổi.
Họ bị Đạo Thanh Vô Lượng tông tuyên bố rung động thiên địa kích thích, cũng muốn công chiếm tông môn xung quanh làm bá chủ một phương lĩnh vực.
Không ngờ gặp phải tai họa chưa từng có, người ta giết tới cửa.
Thái thượng lão tổ tung hoành thiên địa hiện ra với đời, các đệ tử tăng vọt sĩ khí. Nhưng khoảnh khắc lão tổ bị luồng sáng trắng không biết tên chém trúng hóa thành mưa máu rơi xuống các góc tông môn.
Một lão nhân hơi thở dâng trào, tuy đã già nhưng phát ra hơi thở rất bá đạo.
Một đám đệ tử đứng sau lưng lão nhân, bọn họ cười nhạt khinh thường.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp họ ôm cảnh giác lớn với thế giới xa lạ này.
Không ai biết vực ngoại giới sẽ biến thành hình dạng thế nào, bọn họ làm việc điệu thấp, không ngờ có người tìm tới cửa đòi Bắc Sơn phủ bọn họ quy hàng, làm người ta cười chết.
Một đệ tử đứng sau lưng lão nhân khí thế phi phàm, cầm trường kiếm chỉ vào lão nhân của Ngạo Thần tông:
- Quỳ xuống!
Lão nhân này là tông chủ của Ngạo Thần tông, ngây người trước cảnh này, lão không ngờ một đệ tử trẻ mà dám cầm kiếm, cuồng vọng bắt lão quỳ xuống.
Cái này . . .
Tông chủ Ngạo Thần tông lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cái gì? Dù thực lực của các ngươi cường đại nhưng lão phu là chủ một tông, ngươi kêu lão phu quỳ xuống?
Đệ tử trẻ gằn giọng, mắt lóe tia sáng lạnh, một con rồng băng quấn quanh trường kiếm trong tay gã:
- Quỳ xuống cho ta!
Đầu rồng ngẩng cao thở một hơi, nhiệt độ quanh thân kiếm giảm mạnh.
Tông chủ Ngạo Thần tông rực cháy lửa giận quát:
- Nhãi ranh này, chưa mọc đủ lông đã kiêu ngạo như vậy, người lớn nhà ngươi còn chưa nói gì mà ngươi đã càn rỡ, không để ai vào mắt sao?
Đệ tử cầm kiếm cười khẩy nói:
- Thế nào? Lão bất tử nhà ngươi còn biết châm ngòi ly gián?
Đệ tử cầm kiếm nhìn lão nhân đứng im lặng bên cạnh mình, cao ngạo hỏi:
- Gọi ta là gì?
Lão nhân cung kính nói:
- Thiếu phủ chủ.
Thiếu phủ chủ rất là vừa lòng gật đầu:
- Ừm!
Sau đó thân kiếm lạnh lẽo gác ngang trên cổ tông chủ Ngạo Thần tông, thiếu phủ chủ ngẩng cao đầu, khuôn mặt coi thường nói:
- Đã nghe chưa? Ta là thiếu phủ chủ, ngươi nói ta có tư cách không? Bây giờ ta kêu ngươi quỳ xuống, ngươi không nghe hiểu sao?
Tim tông chủ Ngạo Thần tông rớt cái bịch, không ngờ người trẻ tuổi này là thiếu phủ chủ. Ngẫm lại lão nhân kia một chiêu giết lão tổ tông môn, tim tông chủ Ngạo Thần tông đập nhanh, thầm la tiêu đời.
Lại nhìn đệ tử xung quanh, tất cả ngồi xổm xuống, phập phồng lo sợ không có chút ý định chống cự.
Tông chủ Ngạo Thần tông biết thế là xong, tông môn không có sức chiến một trận.
Lão nhân này thực lực quá mạnh, lão tổ bị giết, các cường giả trong tông môn bị khí thế đè ép quỳ rạp dưới đất, không có đường chống cự.
Nếu biết trước thì đã không xúc động quyết định sai đệ tử đi hàng phục tông môn xung quanh.
Vô địch quá lâu khiến lòng tự phụ trướng phình, nhưng đâu biết mới quyết định không lâu đã bị người đánh tới tận tông môn, rất muốn khóc.
Phập phụt!
Bóng kiếm lấp lóe, một lỗ tai dính máu vạch một đường cong rớt xuống đất.
Tông chủ Ngạo Thần tông hét thảm:
- A!
Miệng vết thương chớp mắt kết băng, một mảnh trắng xóa.
Thiếu phủ chủ liếc qua:
- Ngươi không nghe rõ ta nói gì sao? Ta kêu ngươi quỳ xuống! Cho thêm một cơ hội, nếu ngươi vẫn không nghe hiểu thì lỗ tai bên kia cũng sẽ rớt xuống!
Tông chủ Ngạo Thần tông tức điên, muốn liều mạng với tên này, nhưng ngẫm lại thực lực của lão nhân kia thì tông chủ Ngạo Thần tông hèn. Nhưng nếu quỳ xuống trước mặt người trẻ tuổi sẽ mất hết sĩ diện.
Nhưng giữ sĩ diện thì sẽ mất mạng.
Trong lúc tông chủ Ngạo Thần tông do dự chợt nghe tiếng nổ.
Hai chân Lâm Phàm giẫm mạnh người Ngô Long rơi xuống, lúc sắp xuống Ngạo Thần tông thì nhấc chân đạp không khí, chậm rãi đáp xuống.
Thân thể Ngô Long như đạn tên lửa rơi mạnh xuống, đầu đụng vào ngực thiếu phủ chủ.
Lâm Phàm cười chào:
- Các vị khỏe.
Gặp đám người vực ngoại giới xa lạ làm Lâm Phàm rất tò mò, như giao tiếp với người ngoài hành tinh.
Tông chủ Ngạo Thần tông ngớ người ra, ai đến vậy?
Lão nhân Bắc Sơn phủ nhìn Lâm Phàm, lòng thầm căng thẳng nhưng mặt ngoài rất bình tĩnh, ít nhất không có vẻ gì quá giật mình.
Chợt có tiếng hét:
- A!
- Thiếu phủ chủ!
Tiếng hét thê lương hơi thảm, không biết xảy ra chuyện gì.
Lão nhân nhìn về phía thiếu phủ chủ, rùng mình, không thể tin được, sau đó mắt lão rực cháy lửa giận nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm khó hiểu hỏi:
- Sao vậy?
Hắn nhìn theo hướng phát ra âm thanh, khi thấy rõ tình huống thì ngây người.
Làm thế nào mà tạo thành hình ảnh đó? Cách làm khiến người không tin nổi.
Trên một vách tường phía xa, một nam nhân bị đóng đinh trên tường, nhưng đây không phải trọng điểm, quan trọng là đầu của Ngô Long xuyên thủng ngực nam nhân kia, đầu khảm vào ngực. Hai người giao nhau thành hình chữ thập đóng đinh trên vách tường.
Lâm Phàm cảm giác mình phải chịu trách nhiệm sự cố lần này:
- Nếu ta nói đây là hiểu lầm thì các ngươi có tin không?
Lâm Phàm không ngờ bị lật xe, hắn đáp xuống bình thường nhưng xe thì tự chạy lung tung, còn đâm chết người.
Hiện trường tĩnh lặng.
Các đệ tử Bắc Sơn phủ kinh hoàng.
Thiếu phủ chủ đã chết, chết ngay trước mắt bọn họ, sau khi trở về sẽ bị phủ chủ đánh chết.
Bọn họ không dám nhìn bộ dạng thê thảm của thiếu phủ chủ, sao có thể chết thảm như thế, chưa từng thấy kiểu chết này.
- Được rồi, bản phong chủ biết các ngươi không tin, nhưng mặc kệ các ngươi có tin hay không thì người đã chết, các ngươi nói xem phải làm sao?
Lâm Phàm phát hiện ánh mắt đám người này nhìn hắn hơi khác, có lửa giận, một chút khủng hoảng nơi đáy mắt.
Hết cách, người đã bị đụng chết, còn đụng thủng ngực, dù có năng lực to bằng trời cũng không thể sống nổi.
Tông chủ Ngạo Thần tông chớp chớp mắt, tình huống ập đến quá đột ngột, mà cái xác kia trông thật quen mắt, không thấy mặt mũi nhưng quần áo là của Ngạo Thần tông bọn họ.
Tông chủ Ngạo Thần tông ngẫm nghĩ, chợt nhớ đến một chuyện khủng bố, đó là người đột nhiên xuất hiện này cũng đến kiếm chuyện với Ngạo Thần tông.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng khớp xương ngón tay bẻ.
Lão nhân tức giận quát:
- Bổn tọa ước gì lột da ngươi ra!
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không thể lột da, hay chém ta nhé?
Lâm Phàm chấp nhận mức độ lớn nhất là chém chết, lột da rất máu me, độc ác, tuyệt đối không nhận. Lâm Phàm phát hiện lão nhân này thực lực rất mạnh, phát ra hơi thở không giống bình thường, ít nhất cao hơn hắn một đẳng cấp.
Lão nhân nổi điên:
- Theo bổn tọa về nhận cái chết!
Lão nhân bay lên, năm ngón tay chộp Lâm Phàm.
Bàn tay che kín trời trông rất bình thường mà kinh thiên động địa, như thể cả thiên địa bị năm ngón tay che đậy.
Lâm Phàm mừng rỡ, dồn hết sức co chặt nắm đấm đánh ra:
- Đến hay, để thử lực lượng của ngươi!
- A? Lợi hại thật!
Khi nắm đấm va chạm với năm ngón tay thì Lâm Phàm cảm giác đối phương bộc phát ra lực lượng đúng là không giống bình thường, khiến hắn hơi khó ngăn chặn.
Lâm Phàm nhủ thầm:
- Đã gặp tông mạnh, vực ngoại giới dung hợp sao có thể không xuất hiện cường giả.
Lâm Phàm lùi lại, thu tay về, vung máu chảy xuống năm ngón tay.
Đệ tử Bắc Sơn phủ kinh thán, không ngờ cái tên giết thiếu phủ chủ này mạnh đến vậy, có thể đỡ một chiêu của trưởng lão.
Tông chủ Ngạo Thần tông ngoan ngoãn đứng im không nói tiếng nào, bây giờ im lặng mới có cơ hội sống, trong lòng thì thầm rít gào:
- Đánh đi, mau đánh nhau!
Đối phương đánh ngươi chết ta sống thì hy vọng sống bên phe bọn họ mới tới.
Tông chủ Ngạo Thần tông đã rất hối hận, không ngờ sau khi vực ngoại giới dung hợp nguy hiểm đến vậy, Ngạo Thần tông không có đường chống cự.
Mất mát nặng nề.
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi giết thiếu phủ chủ của tông ta, tốt nhất hãy bó tay chịu trói, theo bổn tọa về nhận cái chết. Nếu không thì những người liên quan với ngươi đều bị bắt, không ai chạy thoát!
Nếu không mang hung thủ về thì dù là lão cũng không chịu nổi lửa giận từ phủ chủ.
Có lẽ người khác không biết chứ lão rất rõ ràng, phủ chủ chỉ có một đứa con này. Vì phủ chủ tu luyện một loại công pháp đã tự chém nguyên dương, sau này không sinh con được nữa.
Giờ thiếu phủ chủ chết ở đây, phủ chủ bị đoạn tử tuyệt tôn, không điên lên mới lạ.
Lâm Phàm nói:
- Lão già kia, nói chuyện phải có lý, bản phong chủ không giết thiếu phủ chủ của các ngươi, là người Ngạo Thần tông giết, hắn đâm thủng người thiếu phủ chủ của các ngươi, liên quan gì đến bản phong chủ?
Lâm Phàm tuyệt đối không thừa nhận chuyện này, vì nếu thừa nhận chẳng phải nói lên tài xế lâu năm như hắn cũng có ngày bị lật xe? Sau này còn ai tin tưởng kỹ thuật của hắn?
Tông chủ Ngạo Thần tông hết hồn, rống to:
- Ngươi đừng ngậm máu phun người, người này không phải đệ tử của tông ta! Tiểu tử này rõ ràng muốn vu oan, có thù sâu như biển với Bắc Sơn phủ các ngươi! Ngạo Thần tông ta xin góp phần sức. Các đệ tử nghe lệnh, hãy giúp vị đại nhân này bắt lấy tên đó!
Còn tông chủ Ngạo Thần tông sẽ tìm cơ hội bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận