Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 621: Chỉ là vết thương nhỏ

- Ôi chao, trời ạ, ngươi biết xem tình huống quá chứ, Ngạo Thần tông các ngươi muốn các tông môn ở khu vực này thần phục, còn bây giờ quỳ liếm giúp người khác, xem ra đã bị đánh phục.
Ngạo Thần tông khiến người hơi thất vọng, đường đường là một tông môn, nếu tông chủ không có cốt khí thì tông môn này không có chút hy vọng.
- Càn rỡ! Ngạo Thần tông ta muốn tông môn khác thần phục chúng ta bao giờ? Vực ngoại giới dung hợp, tất cả là người một nhà, những gì Ngạo Thần tông ta làm chẳng qua đang đùa với các tông. Còn ngươi dám giết thiếu phủ chủ của Bắc Sơn phủ, tông ta không thể khoanh tay ngồi nhìn!
Tông chủ Ngạo Thần tông nhìn lão nhân đứng một bên, chân thành nói:
- Xin hãy yên tâm, tông ta sẽ phối hợp bắt giữ người này!
Lão nhân tức giận xanh mặt, không thể để tiểu tử này rời đi, nếu không thì khi trở về khó báo lên trên.
Lão hiểu rõ sự khủng bố của phủ chủ, nhiều năm qua phủ chủ ngày càng biến thái. Lão biết nếu phủ chủ hay tin thiếu phủ chủ bị người giết thì sẽ nổi điên.
Lão nhân quay đầu qua nói:
- Tốt, bắt giữ tiểu tử này thì sẽ tha cho Ngạo Thần tông các ngươi khỏi chết.
Khoảnh khắc lão nhân quay đầu Lâm Phàm co giò bỏ chạy. Đấu cứng ngay mặt là rất cần thiết, nhưng đôi khi phải xem tình huống nữa. Thực lực của lão bất tử này hơi bị mạnh, bỏ chạy trước là hơn.
Các đệ tử hét lên:
- Trưởng lão, hắn chạy kìa!
Nhưng không ai dám xông lên, không ai muốn làm con tốt hy sinh. Thực lực của tiểu tử này lộ rõ, có thể sống sót trong tay trưởng lão thì không phải nhân vật đơn giản.
Nếu bọn họ đi lên sợ là chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Lão nhân dứt khoát bay lên đuổi theo từ xa:
- Tiểu tử, đứng lại cho bổn tọa!
Tông chủ Ngạo Thần tông và các trưởng lão liếc nhau, ánh mắt như đang giao lưu bí mật gì.
Đệ tử Bắc Sơn phủ nhìn bọn họ:
- Sao các ngươi còn không đuổi theo?
Tông chủ Ngạo Thần tông gật đầu nói:
- Đuổi theo chứ, đuổi theo ngay đây!
Tông chủ Ngạo Thần tông thừa dịp mọi người không chú ý, năm ngón tay ngưng tụ lực lượng trấn áp đệ tử Bắc Sơn phủ.
- Cái gì? Ngạo Thần tông các ngươi muốn làm gì!?
Đệ tử Bắc Sơn phủ bị tông chủ Ngạo Thần tông giết hết, không chừa một người.
Các trưởng lão Ngạo Thần tông ngây ra, tông chủ ác dữ vậy, giết thật sao?
Tông chủ Ngạo Thần tông rống to:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau dời hết tài phú trong tông môn đi!
Các trưởng lão trong tông môn rất ngốc, tông chủ đã ra tay giết hết đám người kia vậy mà bọn họ còn đứng đực mặt ra đó không biết làm gì.
Tưởng Bắc Sơn phủ sẽ thật sự tha cho họ sao?
Dù đối phương chịu tha cho họ thì tông chủ Ngạo Thần tông cũng rất khó chịu. Dựa vào cái gì? Trước khi vực ngoại giới dung hợp Ngạo Thần tông là tông lớn số một, sao có thể trở thành tông môn phụ thuộc của người khác. Nên thừa dịp lão nhân rời đi tông chủ liền hành động, giết hết đám đệ tử kia, sau đó mang theo tất cả tài phú tông môn bỏ chạy.
Một trưởng lão hỏi:
- Tông chủ, vậy là mình bỏ lại tông môn này?
Đây là tâm huyết bao nhiêu năm của họ, nếu bỏ lại tông môn thì sau này biết đi đâu tìm chỗ thích hợp gầy dựng lại?
- Không cần, mang theo bảo bối và đệ tử, trên đời này chẳng lẽ không có chỗ cho chúng ta nương náu? Đi, đừng lề mề, nếu lão thất phu kia trở lại thì không ai đi được!
Tông chủ nói xong bay thẳng đến bảo khố tông môn, dọn sạch tất cả rồi ẩn vào hư không, bay đi xa.
Lâm Phàm bay lượn trong không trung, rất bất đắc dĩ với lão già cố chấp:
- Lão già này, ngươi bị điên à? Bản phong chủ đã nói không phải bản phong chủ giết, mắt ngươi mù sao? Cứ đuổi theo bản phong chủ không tha.
Con người mãi mãi không tin vào thứ mắt mình trông thấy, luôn tin vào điều mình muốn.
Lão nhân này rõ ràng ghét hắn, thấy rõ tên kia chết như thế nào vậy mà không chịu tin, cứ khăng khăng là hắn giết, người này còn da mặt không vậy? Rõ ràng là Ngô Long chui đầu vào ngực đối phương, chẳng qua dùng sức hơi mạnh lỡ đụng thủng.
Đương nhiên cũng có phần lỗi của đối phương, thực lực không mạnh thì đừng ngông, nếu là cường giả thì đã phản ứng lại ngay rồi.
Lão nhân tức giận rít gào:
- Khốn kiếp, đứng lại cho bổn tọa! Ngươi có biết mình sắp hại chết bao nhiêu người không? Chờ bổn tọa bắt được ngươi phải lột da rút gân! Hắn là thiếu phủ chủ của Bắc Sơn phủ, sao ngươi dám to gan giết hắn!?
Lửa giận có thể đốt cháy chư thiên, lão hận, vì sao khi ấy không cảnh giác. Lão biết có thứ gì bay tới nhưng vẫn dửng dưng, vì lão là trưởng lão, gặp chuyện phải giữ bình tĩnh, ai ngờ cuối cùng làm lão sợ chết ngất.
Lâm Phàm bất đắc dĩ, lão nhân này ở phía sau đuổi theo chết đi sống lại, ném một đống lời hăm dọa. Ài, thôi, hắn không ngờ lão nhân này nội tâm mãnh liệt vậy, một sợi thần kinh thẳng, xem tình hình thì không giết hắn là lão sẽ không bỏ qua.
Lâm Phàm không chạy nữa, hắn tạm dừng trong hư không, hắn lười dây dưa với đối phương, còn bận rộn nhiều chuyện.
Trước kia còn trẻ không hiểu chuyện, yêu thích đánh nhau, nhưng hiện tại hắn lớn rồi, chỉ muốn tăng thực lực sau đó đánh phục đối phương.
Lão nhân sắp xông lên nhưng thấy tiểu tử này đứng giữa hư không thì thầm cảnh giác.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Được rồi, lão già nói đi, lão muốn thế nào?
Vực ngoại giới dung hợp biến đổi lớn, Lâm Phàm không biết Bắc Sơn phủ như thế nào, hắn cũng không muốn biết, bởi vì không cần thiết. Đối với loại người như Lâm Phàm thì bất cứ tồn tại nào đều là đá kê chân.
Nhật Chiếu tông trước kia làm Lâm Phàm lo lắng, Thánh Đường tông cũng khiến hắn lo, nhưng sau đó thì sao? Bất giác đã bị hắn đẩy ngã.
Lâm Phàm đã nhìn thấu hết, bây giờ ngươi rất ghê gớm nhưng chẳng đáng gì, có thể đi đến cuối cùng mới là thật sự.
Lão nhân tức giận quát, tóc đen bay lên:
- Ngươi giết thiếu phủ chủ còn hỏi bổn tọa muốn sao? Bổn tọa muốn mạng của ngươi!
Lâm Phàm phất tay, không nói nhiều:
- Rồi, muốn mạng chứ gì, lấy mau lên, bản phong chủ đứng đây không đánh trả, tùy lão.
Người ta muốn mạng của hắn thì cũng được, cứ làm như hiện giờ, hắn lười nói nhiều. Muốn lấy mạng của hắn thì cứ lấy, đừng lề mề.
Lão nhân cảnh giác:
- Cái gì?
Tiểu tử này mới nói cái gì? Hắn đứng im không nhúc nhích, bên trong chắc chắn có vấn đề, nếu không thì người có đầu óc bình thường sẽ không nói ra lời như vậy.
- Mau lên, bản phong chủ không có nhiều thời gian lãng phí với lão.
Lâm Phàm nhìn sắc trời, hai mặt trời bắt đầu rơi xuống.
Thực lực của lão nhân này rất mạnh, mạnh hơn hắn, đây là cường giả đầu tiên Lâm Phàm gặp phải sau khi vực ngoại giới dung hợp. Nhưng bây giờ hắn không có hứng thú dây dưa với đối phương, hắn chỉ muốn đối phương nhanh chóng ra tay giết hắn cho rồi.
Lão nhân không ra tay ngay:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?
Lão nhân nhủ thầm không biết tiểu tử này muốn làm gì, không lẽ đã chuẩn bị hậu chiêu? Ví dụ khi lão chém tới thì đụng vào điều kiện nào đó, bị đánh trả lại.
Khả năng này rất lớn.
Không được, tuyệt đối không thể mắc lừa.
Lâm Phàm thấy lão nhân đứng im không nhúc nhích thì hơi mất kiên nhẫn. Đã nói đứng im cho giết rồi mà lão còn lề mề, lúc trước đòi chém đòi giết, giờ không hành động, bị khùng à?
Lãng phí thời gian của mọi người thì vui lắm sao?
- Không giết thì thôi, bản phong chủ không rảnh lãng phí thời gian với lão.
Lâm Phàm định quay người chạy tiếp, hô lên:
- Bản phong chủ đã cho lão cơ hội, là tự lão không chịu giết. Nếu lão còn đuổi theo bản phong chủ thì lão là con chó!
Lâm Phàm nói xong chạy mất.
Lão nhân khùng lên, không ngờ tiểu tử này dám nhục mạ mình, nhưng nói thật thì lão không dám ra tay, vì không doán ra.
Đột nhiên bầu trời trong xanh vạn dặm không mây bỗng biến đổi kinh người, hình như có thứ gì từ trên trời giáng xuống.
Khi nhìn lên trời, lão nhân ngây người, Lâm Phàm cũng ngẩn ngơ.
Một luồng sáng rạch phá hư không, thiên địa bị chém làm đôi, khe rãnh xuất hiện, tầng mây nổi lên trên, vô cùng kinh dị.
Khoảnh khắc luồng sáng rơi xuống, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta khó phản ứng lại.
Lâm Phàm cũng không nhìn kịp tốc độ, nhưng tay trái giơ lên muốn bắt lấy luồng sáng, đây là kiếm quang, đã kích phát buff.
Xoẹt phập!
Kiếm quang chém xuống, bàn tay Lâm Phàm vỡ ra, hắn phản ứng lại nghiêng người né tránh.
Động đất, một khe rãnh sâu không thấy đáy xuất hiện, không biết sâu cạn, càng không biết khe rãnh lan tràn đến đâu.
Lâm Phàm kinh thán:
- Mạnh quá!
Đây mới là cường giả thật sự, làm hắn không có năng lực phản ứng lại, khủng bố vượt sức tưởng tượng, tuyệt đối không phải cường giả bình thường.
Không biết từ khi nào lão nhân luôn truy sát Lâm Phàm chộp lấy cánh tay hắn:
- Mau trốn!
Họ rơi xuống đất, núp sau cây cổ chọc trời.
Khuôn mặt lão nghiêm túc nói:
- Giấu hơi thở, có người đến.
Quả nhiên, cách không xa có hai quả cầu ánh sáng lấp lóe, sấm sét thô to che đậy thiên địa, tiếng nổ ầm ầm làm người đời kinh sợ.
- Lợi hại.
Dị tượng rất mạnh, Lâm Phàm cũng làm được nhưng hắn không thể tạo ra cảnh hùng hồn như vậy.
Làm Lâm Phàm thấy lạ là lão nhân này kéo hắn cùng trốn, chẳng phải vừa rồi muốn giết hắn sao? Bây giờ lão làm vậy là vì sao?
Lão nhân phát hiện ánh mắt của Lâm Phàm, tay siết chặt tay hắn hơn như sợ hắn chạy mất:
- Ngươi giết thiếu phủ chủ, bổn tọa phải mang ngươi trở lại chịu chết chứ không thể để ngươi chết ở đây, nếu không thì bổn tọa cũng sẽ gặp họa.
Lâm Phàm nói:
- À, vậy có thể thả lỏng chút không? Bị nắm hơi đau.
Vẻ mặt lão khủng hoảng nói:
- Đừng nói chuyện, sẽ bị phát hiện.
Hơi thở vừa rồi quá mạnh, khó thể chống cự, đến bây giờ trán lão còn ướt mồ hôi lạnh, đó là bị khí thế áp chế.
Nhưng nhìn biểu tình của tiểu tử này làm lão sửng sốt, lại nhìn bàn tay bị cắt nát của hắn đã máu thịt nhầy nhụa, máu chảy ròng ròng vậy mà mặt hắn không đổi sắc.
- Vết thương của ngươi . . .
Lâm Phàm nhìn thoảng qua, thản nhiên nói:
- Chỉ là vết thương nhỏ.
Lão nhân hết hồn, ghê gớm quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận