Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 622: Bản phong chủ thích xưng hô như thế

Lâm Phàm mặc kệ cổ tay chảy bao nhiêu máu, ước chừng đựng đầy thau nhỏ.
Lâm Phàm đã bị hai quả cầu ánh sáng giữa hư không hấp dẫn, không phải quả cầu ánh sáng đánh nhau mà có hai người đang đấu lung tung, vì quá mạnh nên tỏa sáng.
Lão nhân cảm giác không thể tiếp tục như vậy, cổ tay của tiểu tử này chảy máu ròng ròng, lão nhìn mà trái tim co thắt.
Khi lão nhân ngước đầu lên thì kinh ngạc nói:
- Mặt của ngươi trắng quá.
Lão nhân dám nói nếu cứ để mặc thì tiểu tử này sẽ chết vì đổ máu quá nhiều.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm tình huống hiện trường, nghe câu đó quay lại sờ mặt mình, vui vẻ hỏi:
- Thật không? Mặt của bản phong chủ thật sự trắng lên?
Một trắng che trăm xấu, câu này không giả, hơn nữa hắn vốn đẹp trai tuấn tú, nếu da trắng hơn nữa thì càng điển trai.
Lâm Phàm hơi thay đổi thái độ với lão nhân này, ít ra lão không phải loại người ngu xuẩn, biết nói chút tiếng người.
Khóe môi lão nhân co giật, muốn đập đầu chết cho rồi.
Hắn không rõ tình huống của mình hiện giờ sao? Đây là do chảy máu quá nhiều nên mặt trắng, cứ tiếp tục thế này sẽ chết người.
Lão nhân không muốn để tiểu tử này chết ở đây, phải mang hắn lành lặn trở về để còn ăn nói với bên trên.
Lão biết tính cách của phủ chủ vui giận thất thường, không ai biết sẽ xảy ra chuyện khủng bố gì.
Lão nhân lấy một viên đan dược ra muốn cứng rắn nhét vào miệng Lâm Phàm.
Lâm Phàm đẩy lão nhân, trừng mắt quát:
- Bị điên à, làm gì đấy!
Lão nhân buông tiếng thở dài:
- Đây là thánh dược trị thương, nếu không chữa vết thương trên cổ tay của ngươi nhẹ thì choáng váng, nặng thì đổ máu quá nhiều mà chết. Và nhỏ giọng một chút, đừng để bị nghe thấy!
Tình hình hiện giờ không ổn, giữa hư không đánh nhau kịch liệt, lão và Lâm Phàm không thể nào tham dự vào, nếu bị đối phương phát hiện không biết hai người sẽ chết như thế nào.
Lâm Phàm nói:
- Chữa cái gì, bản phong chủ đã nói đây là vết thương nhỏ, lão thì biết gì.
Lâm Phàm cảm thấy lão nhân này hơi phiền, đã bảo là vết thương nhỏ rồi, mất máu quá nhiều cái gì, hắn đang tinh thần phơi phới.
- Suỵt suỵt! Nhỏ giọng một chút, đừng làm tiếng động lớn!
Lão nhân rất muốn chết, lão không hiểu nổi tiểu tử này có phải bị khùng rồi không?
Ở bên ngoài hai cường giả đấu kinh thiên động địa, núi sông vỡ nát, còn hắn thì dửng dưng như không, nói chuyện lớn tiếng, không biết hai chữ ‘sợ hãi’ viết như thế nào sao?
Hơn nữa cái này gọi là vết thương nhỏ? Bàn tay đã nát bét, máu chảy ướt đất, hắn không có cảm giác gì sao? Không thấy đau chút nào?
- Đừng phiền ta, lo xem coi xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm như phát hiện đất liền mới, hai cường giả đánh chết đi sống lại, nếu hốt một mớ thì hắn giàu to.
Đánh mau, đánh càng dữ dội càng tốt.
Dường như giữa hư không xảy ra biến đổi, hai quả cầu ánh sáng ngày càng gần hơn, một cái đỏ thắm, một cái trắng như thánh cầu thiên sứ thuần khiết.
Hai quả cầu ánh sáng va chạm với nhau, hư không vỡ tan, lực lượng trùng kích khuếch tán bốn phương tám hướng.
Hai người Lâm Phàm cách thật xa cũng không chịu nổi.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Thật lợi hại.
Thực lực như vậy khó mà phỏng đoán, không ngờ sau khi vực ngoại giới dung hợp xuất hiện nhân vật mạnh đến mức này.
Lão nhân chộp Lâm Phàm kéo ra ngoài:
- Đi, đi theo ta.
Thừa dịp lúc này rời đi mới là hành động sáng suốt.
Lâm Phàm xem hào hứng, hắn cảm giác cơ hội sắp đến, rất vui vẻ.
Bị lão nhân cứng rắn kéo đi, Lâm Phàm tức giận nạt:
- Lão bị điên hả?
Giọng của hắn rất lớn, vang rõ trong không trung.
Lão nhân muốn nói gì nhưng bỗng cơ mặt cứng nhắc như hóa đá.
Một giọng nói vang vọng trong thiên địa:
- Viên Chân, tạm dừng tay, nơi này có người!
Hai quả cầu ánh sáng trên trời dần tan biến, hai bóng người thay thế.
Khi hai bóng người hiện ra trong không trung thì thiên địa trở nên nặng trĩu.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Bị phát hiện.
Lâm Phàm thất vọng nhìn lão nhân, tâm thái quá yếu ớt, gặp cường giả thì ngây người, về sau làm sao sống.
Lão nhân phản ứng lại:
- Tiêu đời.
Lão thấp thỏm lo âu, ở trước mặt cường giả như vậy có lẽ không có đường đánh trả.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì:
- Lão già, đừng nói bản phong chủ không cho lão cơ hội. Bản phong chủ thấy lão không giống người xấu, chút nữa hãy chạy đi, bản phong chủ ra ngoài cản chân họ cho lão.
Lão nhân sửng sốt:
- Cái gì?
Lão không ngờ tiểu tử này nói ra lời như vậy, mà khoan, rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì? Không lẽ muốn hố chết lão?
- Đừng cái gì nữa, nhớ kỹ, thiếu phủ chủ gì đó của lão không phải bản phong chủ giết, là bị đệ tử Ngạo Thần tông đâm chết. Tuy dính líu chút ít với bản phong chủ nhưng liên quan không lớn, đừng cắn chết không nhả. Rồi, cứ vậy đi, bản phong chủ đi ra ngoài cản chút, lão thừa dịp bỏ chạy. Nhớ kỹ, bản phong chủ là Lâm Phàm, tâm thái của lão rất kém, sau này phải cố bình tĩnh hơn.
Lâm Phàm nói xong tay phải vuốt vạt áo, tay trái thì . . . cứ để nó tiếp tục đổ máu.
Lâm Phàm bình tĩnh đi tới gần hai người, cười nói:
- Hai vị, các người đánh thật xuất sắc, bản phong chủ đứng xem thật lâu không ngờ bị phát hiện.
Lão nhân đã chuẩn bị tinh thần bị tiểu tử này bán đứng, nhưng nghe hắn nói câu đó thì ngây ra. Hắn thật sự không bán đứng lão, thật sự sáng tạo cơ hội chạy trốn cho lão.
Lão nhân hoang mang:
- Không lẽ mình nhìn lầm?
Nghĩ kỹ lại cũng đúng, đệ tử Ngạo Thần tông đụng đầu không liên quan nhiều đến tiểu tử này.
Lão nhìn Lâm Phàm, nhớ kỹ khuôn mặt của hắn sau đó bỏ chạy nhanh. Nhưng lão không dám trốn vào hư không, sợ bị đối phương một chiêu giết.
- Tiểu tử giỏi, đời này bổn tọa chưa từng phục ai, lần này phục ngươi!
Giữa hư không, nam nhân trung niên mặc áo trắng lạnh lùng nhìn Lâm Phàm:
- Chỉ là con kiến, giết là được.
Nhưng khi nam nhân trung niên áo trắng định ra tay thì nam nhân khác lên tiếng:
- Viên Chân, ngươi đúng là đồ mặt dày, xuống tay với kẻ yếu, ngươi giỏi lắm.
Viên Chân bình tĩnh nói:
- Xích Cửu Sát, ngươi có thể cứu hắn.
Khí thế khuấy động phong vân, Viên Chân toát ra uy áp cực kỳ cường đại. Nhưng đối với Lâm Phàm thì uy áp gì đó chỉ như không khí, chẳng hề ảnh hưởng đến hắn.
Lâm Phàm không vui nói:
- Này, mới rồi là đồ khốn nạn nhà ngươi nói bản phong chủ là con kiến phải không?
Tuy cường giả có đặc quyền nhưng dù vậy không thể tùy tiện chửi người.
- Ha ha ha! Lợi hại, lợi hại, người của vực ngoại giới này thật ghê gớm. Viên Chân, không phải mọi người đều sợ ngươi.
Xích Cửu Sát mặc áo giáp đen ngòm, ngực giáp khắc đồ án kỳ lạ, tóc đen như thác đổ xuống phối hợp đường nét gương mặt rất là hào khí, nhưng nhìn liền biết không phải người tốt.
Viên Chân thì càng mặt người da thú, không phải người tốt.
Viên Chân tức giận trừng mắt Lâm Phàm:
- Con kiến kia, muốn chết!
Lâm Phàm bình tĩnh ngước đầu lên:
- Được rồi, bản phong chủ là con kiến được chưa. Các ngươi đánh tiếp đi, không liên quan gì đến bản phong chủ, đi đây.
Lâm Phàm nói xong đi về phía xa.
Không thể quấy nhiễu người ta đại chiến, nếu hai người không đánh nữa hắn sẽ lỗ to.
Đột nhiên hơi thở sắc bén bắn tới sau lưng Lâm Phàm, khi hắn quay đầu thì bị đánh trúng ngực, phun ra búng máu, tê liệt dưới đất.
Sắc mặt Xích Cửu Sát hơi thay đổi:
- Viên Chân, khi vực ngoại giới chưa dung hợp ngươi đã đấu với ta, hiện giờ dung hợp ngươi vẫn muốn đấu với ta. Ngươi tự cho là chủ chính đạo, xuống tay lại tàn nhẫn, giả tạo hơn ta.
- Hừ! Ai biết hắn có phải là người của Xích Cửu Sát nhà ngươi không?
Dứt lời hai người lại đánh nhau.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt ra, nằm dưới đất lẳng lặng nhìn trời.
- Ác thật, nhưng thôi bỏ qua, chờ các ngươi đánh đã. Mà mạnh thật, nếu đấu cứng mình không có sức đánh lại, chờ xem tình huống cuối cùng thế nào.
Lần này xem như biết mặt cường giả sau khi vực ngoại giới dung hợp, đúng là rất mạnh, Thần cảnh không thể đấu cứng.
Nhưng mặc kệ có thể đấu cứng hay không đều phải liều một phen.
Lâm Phàm giơ tay lên nặn một giọt máu bắn ra xa, giọt máu rơi xuống một cọng cỏ xanh, hắn làm vậy để phòng ngừa.
Không biết qua bao lâu, tình huống giữa hư không dần yên tĩnh, nhưng để lại dị tượng kinh người.
Lâm Phàm đứng lên:
- Lợi hại.
Hắn thấy phía xa khảm một quả cầu to, chia làm hai nửa, một trắng một đỏ, liên tục va chạm như sóng triều.
Không thấy rõ tình hình bên trong, phải vào xem mới được. Lâm Phàm không ngờ trong phạm vi này xuất hiện cường giả như thế, xem ra vực ngoại giới dung hợp không phải để kẻ yếu và kẻ yếu cùng nhau, tùy cơ truyền tống mới đúng.
Viên Chân và Xích Cửu Sát đứng im không nhúc nhích, người này không làm gì người kia được, nhưng hai cặp mắt nhìn nhau chằm chằm như lưu luyến.
Viên Chân cười nói:
- Khi đấu với ngươi thì ta đã thông báo cho người khác, đợi bọn họ đến thân báu này của ngươi sẽ thuộc về ta.
Xích Cửu Sát không nói chuyện, không ngờ Viên Chân âm hiểm như vậy.
Chợt một giọng nói vang lên:
- Đánh sao rồi?
Hai người sửng sốt, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, không ngờ là tiểu tử vừa rồi.
Đặc biệt là Viên Chân càng không tin được, rõ ràng chiêu vừa rồi đã giết tiểu tử này mà sao hắn xuất hiện ở đây?
Viên Chân đen mặt, mở miệng nói:
- Chàng trai, không ngờ ngươi còn sống, thật là tốt quá, mau giết ma đầu kia.
- Đừng kêu bản phong chủ là chàng trai, bản phong chủ thích ngươi gọi bản phong chủ là con kiến.
Lâm Phàm phát hiện hai người này hình như không thể nhúc nhích, nhất là cái tên mới nãy xuống tay ác với hắn giờ xưng hô hắn là chàng trai, chẳng khác nào nhận hèn.
Xích Cửu Sát bật cười.
Lâm Phàm nhìn đối phương, không hề sợ hãi hai người mạnh cỡ nào:
- Ngươi cười gì? Có cái gì buồn cười?
Cường giả và kẻ yếu, bản phong chủ cũng từ kẻ yếu đi lên, chẳng qua hiện giờ cường giả lại cao hơn, hắn phải tiếp tục từ kẻ yếu cố gắng mạnh, chuyện này rất bình thường, không có gì ghê gớm.
- Tiểu tử, ta cười cũng không được?
Xích Cửu Sát không ngờ sau khi vực ngoại giới dung hợp gặp tiểu tử như vậy, thực lực không mạnh nhưng lá gan to kinh người.
Hắn không biết tình huống hiện giờ sao?
Lâm Phàm nói:
- Không được.
Viên Chân xen lời:
- Chàng trai, ta là chủ chính đạo, cái kẻ trước mắt ngươi là tà ma. Lúc trước không biết ngươi có phải là thuộc hạ của hắn hay không nên mới ra tay với ngươi, xin đừng để bụng.
Lâm Phàm lườm Viên Chân:
- Ngươi ngốc à, bản phong chủ mới bảo ngươi kêu bản phong chủ là gì?
- Tiểu tử không phải con kiến thì sao có thể xưng hô là con kiến được.
Viên Chân thầm giận, không ngờ thằng nhãi khốn kiếp này dám nói năng kiểu đó với mình, nhưng lúc này phải vuốt lông hắn.
- Miễn, bản phong chủ thích xưng hô này, gọi đi.
- Con kiến.
Lâm Phàm điên lên:
- Tổ cha nó! Dám kêu thật!?
Lâm Phàm chửi thầm trong bụng, nói chơi mà tưởng thật? Xem ra thật sự coi bản phong chủ là con kiến, không thể tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận