Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 624: Đúng vậy, xác chết rồi sẽ tự mình chạy

Lâm Phàm đứng yên nhưng bốn phía nổi lên phong lôi, hơi thở cuồng bạo như rồng, hai cường giả đấu nhau hình thành khí thế đủ nghiền nát hắn.
Tuy nhiên Xích Cửu Sát áp chế khí thế, không để khí thế khuếch tán ra ngoài.
Xem tình hình thì Xích Cửu Sát đè ép Viên Chân.
Mới rồi Viên Chân nổi khùng xông lên đánh, bị thương một chút, lại bị Xích Cửu Sát vỗ chưởng đánh trúng, e rằng vết thương càng nặng.
Dù vậy hai người đánh nhau gây động tĩnh phi phàm, Xích Cửu Sát muốn hạ gục Viên Chân sẽ phải mất một lúc.
Lâm Phàm nhìn xem:
- Đánh nhau kiểu này hơi cay mắt.
Lâm Phàm cảm giác cường giả chỉ có vậy, hai người bị hắn lột sạch đồ, phần thân dưới chỉ có mảnh vải che. Hai người đánh một hồi mảnh vải bay cùng gió, thường lóe tia sáng dữ, hai con giun ló đầu ra như muốn chui lên khỏi mặt đất, hít thở không khí mới mẻ.
Xích Cửu Sát cảm giác được điều đó, hai chân hơi khép lại cố không để cảnh đó phô ra.
Viên Chân thì đại khai đại hợp, uy vũ nổi gió, không quan tâm mấy chuyện vặt.
Xích Cửu Sát mắng chửi:
- Viên Chân, thứ đó của ngươi lòi ra ngoài rồi, chú ý một chút được không!?
- Hừ! Chỉ là thân xác thối tha. Xích Cửu Sát, hôm nay bổn tọa không đấu với ngươi, chỉ muốn giết đồ khốn kia!
Hai người vừa nói chuyện vừa đánh túi bụi.
Xích Cửu Sát không chịu đi, không ngừng ngăn cản thế công của Viên Chân. Khí thế quấn quanh hai người đã khủng bố đến mức độ nhất định, nếu để khí thế khuếch tán ra ngoài thì phạm vi trăm ngàn dặm sẽ thành tro bụi.
Lâm Phàm bất mãn nói:
- Này người kia, Xích Cửu Sát, ngươi có thể đi nhanh được không? Mau để hắn làm thịt bản phong chủ, đừng ngăn cản người ta được chứ?
Mắt Viên Chân rực cháy lửa:
- Ngươi nghe chưa, Xích Cửu Sát? Tiểu súc sinh này không cần ngươi bảo vệ!
Không giết tiểu tử này thì gã thề không bỏ qua.
Xích Cửu Sát ngây ra, tiểu tử này bị điên, nếu không điên tại sao nói ra lời như thế?
Xích Cửu Sát cười lớn:
- Tiểu tử, ngươi làm sao vậy? Muốn chết đến thế sao? Tốt thôi, hôm nay ta không cho ngươi chết, ha ha ha ha ha ha!
Trong tiếng cười có sự đắc ý, tự tin, gã đã ra tay thì người muốn chết cũng không chết được.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Thật là bướng bỉnh.
Hắn không ngờ người vực ngoại giới này nghịch ngợm như vậy, không cho hắn chết. Con người đôi khi có thú vui cũng tốt.
Xích Cửu Sát đang đánh với Viên Chân nghe câu đó tức suýt hộc máu.
Nói gì vậy?
Có người nói gã bướng bỉnh? Nếu là ngày xưa thì không ai dám nói ra câu đó.
Viên Chân nổi khùng lên, lực lượng dần tăng lớn, bộc phát ra khí thế càng lúc càng mạnh, dù vậy tạm thời không làm gì Xích Cửu Sát được.
Thực lực của Xích Cửu Sát ngang ngửa Viên Chân, giờ gã bị thương nặng, không thể nào đánh lui Xích Cửu Sát, chỉ có thể tiêu hao từ từ.
Nhưng chờ trợ thủ đến thì tiểu tử này chết chắc.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Này!
Xích Cửu Sát, Viên Chân sửng sốt, cùng nhìn qua sau đó ngẩn ngơ, bàn tay vỗ vào nhau chợt run mạnh.
Kiếm quang lấp lóe.
Con ngươi của họ phản chiếu hình ảnh Lâm Phàm cầm thanh kiếm giơ cao sau đầu, chém mạnh xuống cần cổ, đầu rơi xuống lòng bàn tay.
Khi kiếm nhanh đến tột độ thì sẽ không có cảm giác đau, còn giữ ý thức giây lát.
Lâm Phàm không đầu ném cái đầu của mình cho Viên Chân:
- Xích Cửu Sát, sau này xin đừng cản trở việc của người khác nữa, hại bản phong chủ tự mình làm, khiến người rất ghét.
Nói xong thân hình Lâm Phàm ngã xuống phía trước, vòi máu phun ra từ cần cổ dính chỗ đũng quần Viên Chân.
Xích Cửu Sát và Viên Chân ngừng đánh nhau, xoe tròn mắt nhìn.
Tay Viên Chân nâng đầu của tiểu tử này, trái cổ chạy lên chạy xuống trong cổ họng, bàn tay run run, gã không ngờ chuyện này sẽ diễn ra.
Viên Chân lùi lại mấy bước:
- Tiểu tử này rốt cuộc là ai?
Viên Chân tung hoành trên đời bao nhiêu năm nhưng chưa từng gặp chuyện như vậy.
Viên Chân cúi đầu nhìn, cái đầu trong tay trợn to mắt, nhe răng cười, gã rùng mình ném cái đầu đi.
Xích Cửu Sát há to miệng thành hình chữ o:
- Hắn đúng là bị điên rồi.
Xích Cửu Sát đã gặp nhiều tên điên, gặp nhiều người dữ dội nhưng chưa từng thấy loại người này.
Tự giết mình?
Hắn đã sống như thế nào vậy?
Phía xa có mấy luồng sáng bắn tới:
- Viên chủ, chúng ta đến rồi!
Khi bọn họ đến hiện trường thì ngây người. Viên chủ đứng trần truồng, chỉ có miếng vải trắng che phần thân dưới, mảnh vải bị máu nhuộm đỏ, không biết đã trải qua chuyện gì.
Bọn họ nhìn sang Xích Cửu Sát, đối phương cũng trần trùng trục. Hai nam nhân khỏa thân, quần của Viên chủ đỏ tươi, chuyện khủng bố gì đã xảy ra?
Mọi người mắt lấp lóe tia sáng, sắc mặt thay đổi liên tục, khó thể tưởng tượng.
Viên Chân phát hiện ánh mắt của mọi người kỳ dị, mở miệng nói:
- Mới rồi gặp một tiểu tử khốn kiếp, hắn thừa dịp bổn tọa đấu với ma đầu kia không thể nhúc nhích đã lột sạch quần áo cúa chúng ta, giờ đã bị chém giết, các ngươi có thể tự mình xem.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Viên Chân chỉ, sau đó biểu tình càng thêm phức tạp.
Chỗ đó không có xác chết, chỉ có một bãi máu.
Viên Chân chợt phát hiện xác của tiểu tử này đã mất, giật nảy mình, không biết xảy ra chuyện gì:
- A? Xác chết đâu rồi?
Mọi người nhanh chóng gật đầu, rất là nghiêm túc đáp:
- Ừm! Viên chủ, chắc xác chết tự chạy rồi.
- Có lý.
- Xác chết bây giờ sau khi chết biết tự chạy mất, không phải chuyện hiếm hoi gì.
Đúng vậy, xác chết đã bị giết tự nhấc chân bỏ chạy.
Bọn họ chọn tin tưởng Viên chủ, xác chết tự chạy mất, tuy đây không phải thường thức nhưng Viên chủ đã nói thì đó là thường thất.
Viên Chân sôi trào lửa giận:
- Khốn kiếp!
Viên Chân cảm thấy bị đùa giỡn, cũng thầm nghi ngờ nhìn lên trời, hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi cho rằng hai chúng ta là nam nhân mà xảy ra chuyện gì được sao?
Người mới đến lắc đầu nói:
- Viên chủ, chúng ta không nghi ngờ gì, thật sự. Nam nhân và nam nhân sao có thể gì với nhau được, trên đời này chỉ có Long Dương Tà Chủ mới có sở thích đó.
Nghe nhắc tới Long Dương Tà Chủ làm Viên Chân tức giận phát cuồng.
Nói cái quái gì, lời ngầm là gã thành Long Dương Tà Chủ thứ hai?
Xích Cửu Sát bay lên cao, cười to rồi biến mất:
- Viên Chân, hôm nay làm rất sướng, lần sau sẽ lại tìm ngươi!
Viên Chân tức giận quát:
- Xích Cửu Sát, ngươi trở về cho bổn tọa!
Viên Chân không ngờ sự việc phát triển ra nông nỗi này, gã bị thương nặng, dù ngăn Xích Cửu Sát lại cũng không thể làm gì đối phương. Nhưng lúc đi tên khốn đó để lại câu nói kia là có ý gì?
Quả nhiên, Viên Chân thấy biểu tình của đám người kia trở nên khác lạ.
Xích Cửu Sát bỏ lại câu nói trước khi đi khiến mọi người suy nghĩ vẩn vơ.
Hôm nay làm sướng?
Lần sau lại đến tìm ngươi?
Máu chảy đầy đất, làm sướng cỡ nào mới tạo thành kết quả như vậy?
Không lẽ vì trong cúc bị nứt mới chảy nhiều máu?
Bọn họ đã không dám tưởng tượng, thậm chí không dám suy nghĩ sâu hơn, Viên chủ và ma đầu Xích Cửu Sát có mối quan hệ như vậy?
Còn về cách nói có tiểu tử khốn nạn thừa dịp hai người không thể nhúc nhích lột sạch đồ của họ, ai có não đều sẽ không tin.
Bởi vì . . . xác chết đâu?
Nếu có xác chết còn dễ giải thích, nhưng giờ không có cái xác nào thì nói gì? Xác chết tự chạy? Vậy ngươi tìm cái xác biết chạy cho chúng ta được mở rộng tầm mắt!
- Các ngươi . . .
Viên Chân nhìn bọn họ, trong lòng có nhiều lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Xác chết thật sự có ở đây, nhưng mới nói mấy câu, quay đầu lại đã không thấy nữa.
- Viên chủ yên tâm, chúng ta vô cùng tin tưởng Viên chủ. Cái xác biết chạy, chắc chắn là vậy.
- Thứ nên xem chúng ta đã thấy, thứ không nên xem thì dù có thấy chúng ta cũng coi như không thấy.
Viên Chân co giật, trời ạ, giải thích không rõ.
Phương xa.
Lâm Phàm thầm sung sướng:
- Lợi hại, phát hiện lớn.
Hắn không ngờ gặp người mạnh đến thế, hắn không biết rõ họ mạnh tới mức nào nhưng chắc chắn cao hơn hắn mấy cảnh giới.
- Về tông, đưa về thứ thu gom được, sửa sang lại, xem thử có thứ tốt gì không. Thực lực cỡ này cũng đến lúc thăng cấp rồi.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp Lâm Phàm chưa tìm hiểu rõ quanh tông môn xảy ra chuyện gì. Như bị người ném vào núi hoang đồi vắng, không biết đang ở đâu, xung quanh có thứ nguy hiểm gì, một mảnh trống rỗng, cần thời gian mò tìm.
Lâm Phàm ẩn vào hư không, biến mất tăm.
Đối với Lâm Phàm thì ưu tiên tăng thực lực, cứ mặc kệ đám cường giả đánh chết đi sống lại, hắn tạm thời không vội đấu với họ.
- Chỗ này rốt cuộc là đâu?
Thiên Dụ Quân Chủ bay thật lâu nhưng không tìm được vị trí tông môn, dù tâm tình của nàng kiên định thì lúc này cũng hơi bối rối. Giống như con nít không thấy đường về nhà, trong lòng có cảm giác khủng hoảng.
Thiên Dụ Quân Chủ mờ mịt nhìn bốn phía, rừng rậm và dãy núi mênh mông vô bờ làm nàng bị lạc.
Từ khi nào một giọng nói vang lên bên tai Thiên Dụ Quân Chủ:
- Cô nương vì sao buồn bã như thế?
Thiên Dụ Quân Chủ giật nảy mình, lắc người bay xa, nhìn ra phía sau. Có người xuất hiện sau lưng nàng mà mãi khi người ta lên tiếng nàng mới phát hiện, thực lực không đơn giản.
Một bà lão mặt hiền lành yên lặng nhìn Thiên Dụ.
Thiên Dụ Quân Chủ cảnh giác hỏi:
- Bà là ai?
Thoạt trông bà lão hiền lành nhưng Thiên Dụ Quân Chủ không ngốc, không dễ tin tưởng bề ngoài của người ta.
Hơn nữa xem tình huống hơi kỳ lạ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bà lão gật gù, tỏ vẻ rất vừa lòng với Thiên Dụ:
- Không tệ, hạt giống tốt, hạt giống tốt.
Sau đó bà ta không nói gì nữa, vung ống tay áo che kín trời, bao trùm Thiên Dụ Quân Chủ.
- Không ngờ đi qua nơi đây gặp một hạt giống tốt, không uổng chuyến này.
Bà lão biến mất, mảnh thiên địa này cũng yên tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận