Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 625: Có khi nào không phải con ruột

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Lâm Phàm quay về tông môn, trước tiên báo cáo tình huống mới nhất cho lão sư biết.
- Đồ nhi về rồi đây lão sư!
Bên ngoài nguy hiểm chết, nếu không yên phận rất có thể sẽ bị người diệt tông.
Biến thiên, biến đổi rất lớn.
Lão sư đang chơi cờ với Động Côn.
Động Côn nhăn mặt như bị táo bón, tay cầm quân cờ chần chừ mãi, khi sắp đặt xuống thì bên tai luôn có giọng nói:
- Suy nghĩ kỹ rồi hãy đặt.
Thiên Tu bình tĩnh ngồi, thường nhấp ngụm trà thấm giọng:
- Động Côn, kỳ ngộ của ngươi không được tốt, giơ nửa ngày vẫn chưa quyết định sao? Hoặc là ngươi hãy nhận thua, làm bàn mới. Dù sao đã là bàn thứ mười sáu, thua thêm một bàn cũng không sao.
Động Côn rầu rĩ:
- Ài.
Bị người bắt trúng điểm yếu, lão thất phu này kỳ nghệ không bằng mình nhưng vì không quét nhà vệ sinh, chỉ có thể nhận thua.
Tuy thua nhưng không thể thua liên tục, đã mười mấy bàn rồi mà lão thất phu không cho người ta thắng một ván.
Lâm Phàm lại gần hỏi:
- Lão sư, sao lại chơi cờ với quét nhà vệ sinh nữa vậy?
Thiên Tu vuốt râu cười nói:
- Đồ nhi nói vậy là không đúng, nghề nghiệp không phân chia cao thấp. Tuy hắn quét nhà vệ sinh, hơn nữa còn là tù binh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến hắn chơi cờ với vi sư. Đôi khi nên hiền hòa với người.
Lâm Phàm gật gù:
- Lão sư không uổng là lão sư, tâm thái bình hòa. Lần này đồ nhi đi ra ngoài gặp cường giả.
Thiên Tu nhìn Lâm Phàm, ánh mắt thay đổi dường như vô hình giao lưu:
- A? Cường giả? Còn ai mạnh hơn hai sư đồ chúng ta?
Lâm Phàm ngầm hiểu ánh mắt đó, nói:
- Chắc chắn không có rồi. Lão sư, hai chúng ta đánh khắp thiên hạ không địch thủ, đám cường giả kia chỉ mạnh với người khác, còn với chúng ta thì không là gì.
Động Côn luôn lắng nghe, lão chưa biết tình huống bên ngoài thế nào. Lão phục hai sư đồ này rồi, hỏi thăm không ra tin tức có ích gì, hơn nữa đã lập lời thề, đời này đều phải dọn nhà vệ sinh trong Viêm Hoa tông.
Thiên Tu cười nói:
- Động Côn, ngươi đi quét nhà vệ sinh, ngươi không cần suy nghĩ bàn cờ này nữa, dù sao cũng thua, suy nghĩ nhiều chỉ vô ích.
Thiên Tu nhanh tay cất bàn cờ, không cho Động Côn cơ hội.
Động Côn bất đắc dĩ thầm rủa trong bụng, nhưng hết cách, ai kêu lão bây giờ là tù binh, không có nhân quyền, đành rời khỏi đây.
Mãi khi Động Côn rời đi, Thiên Tu luôn bình tĩnh mới lộ nét mặt nghiêm túc hỏi:
- Đồ nhi, tình huống bên ngoài thế nào? Cường giả là thế nào?
Lâm Phàm ngồi xuống, rất là nghiêm túc nói:
- Lần này không đùa được nữa, lão sư, sau khi vực ngoại giới dung hợp biến đổi lớn, cường giả thật sự rất mạnh, đồ nhi gặp phải người cực kỳ khủng bố.
- Rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Tuy Thiên Tu luôn ở trong tông môn nhưng cũng có điều tra tình huống sau khi vực ngoại giới dung hợp.
Lâm Phàm nói:
- Vấn đề này hơi phức tạp, tóm lại rất mạnh.
Thiên Tu trầm tư, đồ nhi nói hơi kinh dị, có thể khiến đồ nhi nói rất mạnh thì không đơn giản.
Thiên Tu nghĩ đến một chuyện rùng rợn, lẽ nào lão làm sư phụ đã hết thời?
Nghĩ đến đây lão thầm sợ, làm lão sư sao có thể hết thời, phải theo kịp thời đại.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư đang nghĩ gì vậy? Sao có vẻ sầu lo?
Thiên Tu bình tĩnh nói như thể đụng chuyện gì đều có lão chống dậy:
- Không phải vi sư sầu lo, tất cả nằm trong kiểm soát, không sao, đồ nhi cứ ra ngoài vẫy vùng, có chuyện gì vi sư sẽ gánh cho.
Lâm Phàm nhìn lão sư, rất muốn nói lão sư đi vẫy vùng thì được chứ đồ nhi đi bung lụa chắc chắn bị người đánh chết, hơn nữa lão sư không gánh nổi đâu. Nhưng Lâm Phàm không thể làm lão sư mất mặt, phải khiến lão sư tràn ngập niềm tin, dù về sau hắn mạnh đến mức nào đều giữ nguyên như ngày đầu.
Lâm Phàm đắc ý nói:
- Vâng, lão sư yên tâm, đồ nhi ra ngoài chưa bao giờ hèn, đều vì có lão sư ở phía sau chống đỡ, sợ cái gì!
Thiên Tu rất là vừa lòng gật đầu, nhưng cũng lên tiếng khuyên bảo:
- Nhưng đôi khi không thể làm quá mức, dù sao ngoài người có người, ngoài trời có người. Dù là vi sư đôi khi cũng không chống dậy được.
- Đồ nhi hiểu. À, cái người của Hắc Vụ tông đã chết chưa?
Lâm Phàm chợt nhớ đệ tử của Hắc Vụ tông, không biết xảy ra chuyện gì mà mới chạy đến đã hộc máu ngất xỉu, không nói tiếng nào, làm người không đoán ra.
Thiên Tu nói:
- Chưa chết, đã cứu về rồi, nhưng cảm giác hình như có bệnh. Tên kia sau khi tỉnh lại thì ngồi trước cửa, lẩm bẩm gì mà chạy uổng công, hy sinh uổng phí, không hiểu nổi. Nếu được thì mau tiễn đi, để bệnh thần kinh trong tông môn làm các đệ tử không yên lòng.
Lâm Phàm gật đầu, xem ra phải tiễn người này đi, người kỳ cục, đã đến Viêm Hoa tông có chuyện gì cứ nói ra, hộc máu làm gì, nếu lỡ hộc máu chết trong Viêm Hoa tông thì họ có lý cũng khó giải thích.
Lâm Phàm nhớ ra có thứ muốn tặng cho lão sư, hắn vội lấy hai bộ đồ ra từ trữ vật giới chỉ:
- Lão sư, đồ nhi ở bên ngoài mang về hai bộ đồ cho ngài, mới tinh, là thứ tốt. Lão sư chọn một bộ đi, hoặc lấy cả hai mặc thay đổi.
Mắt Thiên Tu sáng ngời, hai bộ đồ không tầm thường. Lão thích áo giáp nhưng quá bá khí, lão đã già, mặc vào kỳ cục. Bộ đồ trắng không tệ, hơi thở không tầm thường.
Thiên Tu vuốt ve, yêu thích không buông tay:
- Đồ nhi lấy đâu ra vậy?
Vải dệt trơn mềm không đâm tay, mặc trên người sẽ rất dễ chịu, phối hợp với khí chất của lão càng tuyệt. Nếu lão trẻ mười mấy tuổi thì các tiểu cô nương sẽ điên cuồng đuổi theo sau lão cho xem.
- Mua.
Lâm Phàm không thể nói là lột từ trên người của người ta xuống, bộ đồ này không tầm thường, chắc là bảo bối, nếu không hắn đã chẳng có cảm giác khác lạ.
Thiên Tu thích thú cầm áo lên ngửi, chợt mặt già đỏ rực quay đầu đi, hít sâu không khí:
- Đồ nhi lấy ở đâu ra? Mới mua mà sao có mùi hôi nách? Đồ nhi ngửi xem, sặc chết vi sư.
Lâm Phàm ngây người, cầm áo lên:
- Không thể nào! Lúc đồ nhi lột đồ đứng rất gần nhưng không ngửi . . . A! Lão sư lừa đồ nhi!
Lâm Phàm phản ứng lại, không ngờ bị lão sư lừa.
Ngón tay Thiên Tu gõ mặt bàn đá:
- Đồ nhi, vi sư cho thêm một cơ hội nói lại.
Rất gian trá, hắn không ngờ lão sư lừa mình.
Lâm Phàm đành khai thật:
- Lão sư đừng giận, cái này là đồ nhi lột từ người cường giả xuống. Nhưng lão sư yên tâm, không phải đồ của người chết, tên kia khỏe như vâm, rất lợi hại. Đồ nhi thấy quần áo không kém, là bảo bối nên mới mang về cho lão sư.
Thiên Tu nói:
- Ừ, coi như ngươi thành thật. Sau này đừng nói dối trước mặt vi sư, vi sư nhìn thoáng qua là biết hết.
Lâm Phàm giật nảy mình, nói vuốt theo:
- Lão sư thật là hỏa nhãn kim tinh, giỏi quá, đồ nhi muốn không phục cũng không được.
Hai sư đồ một người tâng bốc, một người đắc ý, không khí hài hòa.
Còn bộ đồ đã có mùi thì Lâm Phàm định ném vào sài phòng đốt lửa, ai ngờ lão sư nhận, còn nói một câu khiến hắn cảm động muốn khóc.
‘Đã là đồ nhi tặng thì dù có dính phân vi sư cũng phải mặc vào.’
Câu này khiến người cảm động chết mất, nhưng cứ thấy là lạ, sao lão sư nói chuyện trở nên thô tục quá.
Lâm Phàm nhún mũi, cảm động mếu máo:
- Lão sư quá tốt với đồ nhi, lần sau dù bộ đồ có phân cũng phải mang về cho lão sư!
Thiên Tu đứng bật dậy, râu bay lên vì giận:
- Đồ nhi bất hiếu! Thật sự muốn mang phân về? Xem vi sư dạy dỗ ngươi!
Lâm Phàm co chân bỏ chạy:
- Mới nãy lão sư không nói như vậy!
Thiên Tu nhìn đồ nhi chạy xa, cười lắc đầu, nhưng rất nhanh biểu tình trở nên nghiêm túc. Đồ nhi đã nói cường giả bên ngoài rất mạnh, lão làm lão sư không thể tiếp tục như vậy, phải tăng thực lực lên.
Thiên Tu cảm giác thiên địa này thay đổi, cơ hội thăng cấp rất lớn.
- Thiên Thụ ơi là Thiên Thụ, lão phu có thể bảo vệ đồ nhi được hay không toàn nhờ vào ngươi.
Thiên Tu vốn định dung hòa Thiên Thụ vào người, hóa thân làm cây tranh thủ thời gian chạy trốn cho đồ nhi, không ngờ chẳng cần lão làm đến mức đó, vậy thì dùng nó tăng tu vi.
Tuy Thiên Tu không biết trên Thần cảnh là cái gì nhưng lão biết đường còn dài thênh thang, cũng sắp chạm được mục tiêu.
Bắc Sơn phủ.
Trong đại điện, không khí vô cùng nặng nề.
Một nam nhân mặt đen như mực ngồi trên ngai báu cao cao, mắt lấp lóe tia âm trầm:
- Ngươi nói cái gì? Thiếu phủ chủ đã chết?
Không biết có phải vì nam nhân quá tức giận khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo.
Lão nhân đứng bên dưới, không dám nói lời nào.
Các thiếu nữ cũng im thin thít, thiếu phủ chủ chết là chuyện lớn bằng trời.
Lão nhân nói:
- Thưa phủ chủ, do ta bảo vệ không tốt, xin hãy trách phạt.
Lão không khai Lâm Phàm ra, tên kia đã chết, không cần nhắc đến hắn. Hơn nữa lão có thể an toàn trở về đã là vô cùng may mắn, phủ chủ muốn trừng phạt thế nào thì lão chỉ biết nhận.
Phủ chủ hỏi:
- Thực lực của Ngạo Thần tông thế nào?
- ? ? ?
Lão nhân ngây ra, không theo kịp suy nghĩ của phủ chủ. Nhi tử đã chết lẽ ra nên giận điên lên mới đúng, nhắc tới Ngạo Thần tông làm gì?
Lão nhân trả lời:
- Bẩm phủ chủ, thực lực bình thường.
- Ừm, vậy thì tốt, tiếp tục điều tra xem mảnh vực ngoại giới đó có tông mạnh không. Ý tưởng của Ngạo Thần tông khá tốt, thống lĩnh tông môn, khuếch trương địa bàn, nhưng không có đủ thực lực mà làm vậy là tự sát. Bắc Sơn phủ có thực lực đủ mạnh để tranh phong với những tông mạnh. Chuyện thiếu phủ chủ thì tạm gác lại.
Phủ chủ nói xong biến mất, chắc lại đi bế quan.
Lão nhân đứng dưới đài, thộn mặt ra.
Chuyện gì vậy? Việc thiếu phủ chủ cứ bỏ qua vậy sao?
Đây còn là nhi tử của y không?
Lão nhân nói:
- Có lẽ không phải con ruột?
Lão nhân cảm thấy mình đoán đúng, làm gì có ai nghe nói nhi tử bị người ta giết mà vẫn bình tĩnh, suy nghĩ tranh bá với tông môn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận