Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 626: Một cái bánh nướng được vẽ ra như vậy đấy

Tôn Trọng Hành ngồi trên thềm cửa, dựa vào cửa nhìn về phía xa, mắt đờ đẫn.
Một đệ tử bước tới, hơi cảnh giác nhìn Tôn Trọng Hành. Từ khi Tôn Trọng Hành tỉnh lại biểu hiện rất quái dị, cứ ngồi ở đây suốt, không nói tiếng nào, tính canh giờ thì cũng được nửa ngày rồi.
Đệ tử này không muốn đến chút nào, nhưng bị trưởng lão sai khiến đành cứng da đầu đi.
Đệ tử đứng xa không dám tới gần, sợ đối phương nổi điên đánh người. Trước kia Tần Sơn ở trong tông môn cũng có biểu hiện như vậy, về sau đi theo Lâm sư huynh mới hết đánh người.
Đệ tử nói:
- Ngươi có thể trở lại, trưởng lão nói Ngạo Thần tông đã biến mất.
Đệ tử cảnh giác nhìn, đối phương mà rục rịch là gã sẽ chạy đi ngay.
- Phụt!
Nghe câu đó khuôn mặt đờ đẫn của Tôn Trọng Hành thay đổi, dần đỏ rực sau đó phun búng máu văng xa vài chục trượng.
- Ngươi làm gì đấy!
Đệ tử tưởng đối phương định làm gì, hết hồn lùi lại, trượt chân ngã ngồi dưới đất. Nhưng khi thấy đối phương tự nhiên hộc máu thì đệ tử luống cuống.
Người vực ngoại giới này bị gì vậy, đang yên lành sao tự dưng hộc máu?
Tôn Trọng Hành ngơ ngác hỏi:
- Cứ về như vậy?
Đệ tử ấp úng, hơi sợ:
- Ngươi không phải người Viêm Hoa tông chúng ta, nếu không về thì làm gì?
Người này đáng sợ quá, thật sự bị điên? Đến Viêm Hoa tông chơi trò hộc máu?
Tôn Trọng Hành đứng lên, thở dài bước đi xa, chợt khựng lại nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của quý tông.
Tôn Trọng Hành nói xong cúi đầu lảo đảo bước đi.
Đệ tử kia lắc đầu, không dám nói nhiều:
- Người kỳ lạ.
Tuy trong tông môn rất an toàn nhưng lỡ đối phương muốn chém chết gã thì quá oan.
- Sao có thể như vậy?
Tôn Trọng Hành không chấp nhận được sự thật này, đến đây rồi nhưng không làm gì. Khi Tôn Trọng Hành thấy Ngô Long không ai bì nổi bị người chộp trong tay như xách gà con thì biết đối phương đạp phải đinh sắt.
Đúng như đã đoán, Ngạo Thần tông mất, Hắc Vụ tông cũng an toàn.
Nhưng Tôn Trọng Hành thi triển cấm thuật liều mạng chạy tới cầu viện, tuy sự việc đã giải quyết thì ít ra để y nói một câu đã, chứng minh hy sinh lớn lao không uổng phí.
Bây giờ chưa nói câu nào, không làm việc gì, Tôn Trọng Hành không cam lòng.
Liều mạng chạy tới kết quả không có việc gì, còn phải làm người thường vài năm, lòng Tôn Trọng Hành đang đổ máu.
Tôn Trọng Hành ra sơn môn Viêm Hoa tông, thở dài lấy món bảo bối ra, ánh sáng chợt lóe, người đã biến mất.
Trong mật thất, Lâm Phàm ngồi xếp bằng, ra ngoài một lần có chút thu hoạch, hắn định tu luyện sáng tạo ra công pháp thần giai.
Trước đó hắn phải điều tra xem trong hai chiếc nhẫn có cái gì.
- Lợi hại, có lực lượng ngăn cách, không mở ra, chắc sợ bị người trộm đồ.
Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ, hai người này trông rất lợi hại không ngờ cẩn thận kỹ vậy. Mà thôi, lo sáng tạo công pháp trước đã.
Lâm Phàm lấy cuốn sổ nhỏ và cây bút ra, chậm rãi thử.
Người ta muốn sáng tạo công pháp hoàn toàn là tự tìm chết, sơ sẩy một cái khí huyết chảy ngược là chết thẳng cẳng.
Lâm Phàm thì không sợ, sáng tạo công pháp quan trọng là vận may, nếu may mắn muốn sáng tạo liền sáng tạo, nếu xui thì liên tục mấy ngày đều không có thu hoạch.
Lâm Phàm vạch một nét trên cuốn sổ, sau đó tiến vào trạng thái tu luyện:
- Thử đi sợi kinh mạch này xem sao.
- Ui da, sắp chết, có vấn đề!
Lâm Phàm lấy Thái Hoàng kiếm ra chém một nhát, mười giây sau tỉnh lại, tiếp tục sáng tạo.
Hắn đã quyết định, lần này không sáng tạo ra công pháp tuyệt đối không xuất quan.
Đường đời bên ngoài hơi nguy hiểm, có nhiều công pháp, cần sáng tạo công pháp, tích lũy giá trị khổ tu và điểm, bận quá.
Thiên Vương phong.
Mị Nhi mang bụng bầu nhìn Đạo Thiên Vương đứng trên đỉnh núi, mở miệng hỏi:
- Phu quân, sao vậy?
Thật ra Mị Nhi biết phu quân đang nghĩ gì, nhưng nàng không vạch ra. Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, không hy vọng phu quân tiếp tục bận rộn vì những chuyện này.
Đạo Thiên Vương tỉnh táo lại:
- Mị Nhi, sao nàng đến đây, bên trên gió lớn, chúng ta trở về đi.
Mới rồi Đạo Thiên Vương đang suy nghĩ về vực ngoại giới dung hợp, gã là một trong mười phong chủ Viêm Hoa tông, không thể khoanh tay ngồi xem.
Hiện giờ gã cách biệt thực lực với Lâm sư huynh quá lớn, giục ngựa cũng không theo kịp, nhưng gã là phong chủ, phải làm tấm gương trước mặt đệ tử, nên định chìm trong tu luyện.
Nhưng lo tu luyện sẽ không rảnh chăm sóc thê tử mang thai, Đạo Thiên Vương rất khó lựa chọn.
Mị Nhi nắm tay Đạo Thiên Vương, tràn ngập cảm giác hạnh phúc nói:
- Mị Nhi biết phu quân có tâm sự, thật ra Mị Nhi không hy vọng phu quân tham dự vào, nhưng phu quân sẽ không cam lòng, vậy thì phu quân cứ yên tâm đi đi.
Đạo Thiên Vương không yên lòng:
- Nhưng mà . . .
Mị Nhi cười nói:
- Phu quân yên tâm, tộc nhân sẽ chăm sóc cho Mị Nhi.
Đạo Thiên Vương ôm Mị Nhi vào ngực:
- Ta nằm trong mười phong, không thể bỏ mặc, nhưng nàng hãy yên tâm, rất nhanh sẽ kết thúc.
- Ừm!
Lúc này Viêm Hoa tông chỉ có hai phong chủ ở tông môn là Đạo Thiên Vương và Lâm Phàm, phong chủ khác đã biến mất mấy tháng, không biết đi đâu rồi.
Đệ tử sơn phong khác đều vào Vô Địch phong hoặc hòa nhập vào tông môn, trở thành đệ tử bình thường.
Nhưng các đệ tử trên Vân Tiêu phong không một ai rời đi.
Sư huynh Vân Tiêu đã lâu không trở về, theo lý thuyết lòng người nên hoảng sợ, nhưng Vương Thánh Khang và Huyền Thanh vô cùng tin tưởng, chờ đợi Vân Tiêu sư huynh trở về.
Dù Vân Tiêu đi vắng đã lâu nhưng hai người vẫn vững tin chỉ cần Vân Tiêu sư huynh trở về là sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về họ.
Hai người trấn an đệ tử Vân Tiêu phong, Vương Thánh Khanh hơi kiêu ngạo giờ biết nói ngọt dỗ người.
Nếu vẫn như trước kia thì khó giữ người lại, chỉ e các đệ tử Vân Tiêu phong đều chạy mất. Nếu Vân Tiêu sư huynh trở về thấy tình huống đó sẽ đau lòng chết mất.
Nên hai người miễn cưỡng thay đổi tính cách huênh hoang cuồng vọng, dần học cách trấn áp đệ tử.
Đám đệ tử này biết rõ Vân Tiêu phong không ổn nhưng vẫn chịu ở lại nhiều năm, tiếc không nỡ đi. May mắn Lâm sư huynh rất tốt, Vô Địch phong mở rộng cho đệ tử tông môn có thể tùy thời đến tu hành.
Trên đỉnh núi.
Vương Thánh Khang buồn rầu, nét mặt mệt mỏi hơn trước kia nhiều:
- Ài, bao giờ sư huynh mới trở về đây.
Huyền Thanh nói:
- Có khi nào sư huynh không về nữa không?
Đã lâu như vậy, giờ vực ngoại giới dung hợp, bên ngoài thay đổi lớn, không biết sư huynh có tìm thấy đường về nhà không.
Bọn họ đi theo Vân Tiêu sư huynh từ rất sớm, hết sức trung thành với sư huynh, dù bây giờ không biết sư huynh đi đâu nhưng lòng họ không dao động.
Vương Thánh Khang bất mãn nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Sao sư huynh không trở lại được? Nên biết sư huynh là kỳ tài ngút trời, chắc sư huynh tu hành ở bên ngoài, qua thời gian dài như vậy chắc chắn thực lực siêu khủng bố. Ngươi chờ xem, khi sư huynh trở về thì tên kia phải nép sang bên!
Vương Thánh Khang không ngờ Huyền Thanh sinh ra lòng nghi ngờ với Vân Tiêu sư huynh, điều này là không đúng.
Huyền Thanh uất ức nói:
- Ta không nói sư huynh không về!
Vương Thánh Khang lườm gã:
- Vậy ngươi mới nói câu đó là sao?
Huyền Thanh cãi lại:
- Ta hỏi có khi nào sư huynh không trở về, đây là câu hỏi chứ không phải câu khẳng định. Ta biết sư huynh chắc chắn sẽ về.
Vương Thánh Khang phất tay:
- Được rồi, không nói nữa, tóm lại ngươi phải tin sư huynh nhất định về, chúng ta lo ổn định các đệ tử là được. Ngươi nhìn Hồng Đế phong, Trung Thiên phong xem, mấy sơn phong đó đã tiêu đời, ngươi có biết tại sao không?
Huyền Thanh lắc đầu khó hiểu hỏi:
- Vì sao?
- Ha ha ha! Vì những sơn phong này không có người giống hai ta, hiểu chưa? Ngươi nghĩ đi, chờ sư huynh trở về chắc chắn là đại nhân vật trấn áp cửu thiên thập địa, khi đó chúng ta là thân tín của sư huynh, khi đó . . . ha ha, ngươi hãy tưởng tượng xem chúng ta là cái gì?
Một cái bánh nướng được vẽ trong không khí, hai người còn tin tưởng trăm phần trăm.
Huyền Thanh tưởng tượng những điều đó, hơi kích động nói:
- Đúng vậy! Chúng ta phải chống đỡ đến lúc sư huynh trở về, bây giờ dù tên kia có đạp ta dưới đất thì ta cũng không nói một lời!
Cách Viêm Hoa tông thật xa, một chỗ vùng đất mạo hiểm, nhưng nơi này như ẩn như hiện, có người đi ngang qua cũng khó phát hiện.
Chát chát chát!
Một nam nhân bị trói trên cột đá, đây là tiếng roi quất.
Nam nhân suy sút, tóc rối xù như đã lâu không chải, nếu không phải thân thể trắng mềm thì tưởng đâu là lão già hôi hám:
- Đừng đánh, đau quá!
Thiếu nữ đứng trước mặt gã cầm roi dài quất vào người đối phương:
- Kêu la cái gì! Thân thể yếu như vậy không quất sao mà được!
Biểu tình tà ác hoàn toàn không hợp bề ngoài thiếu nữ.
Vân Tiêu sắp điên rồi:
- A! Vân Tiêu này đã tạo nghiệt gì mà phải chịu đối xử như vậy!?
Vân Tiêu không biết mình ở đây đã bao lâu, mỗi ngày chịu đủ hành hạ, nhưng động lực duy nhất chống đỡ gã là thực lực thật sự tăng cao.
Gri gri!
Có tiếng động quái dị vang lên, khi Vân Tiêu thấy thứ đó thì sợ trắng mặt:
- Ngươi làm gì? Những cái đó là gì? Lấy đi, lấy đi!
Một đoàn màu lục mấp máy trong lòng bàn tay thiếu nữ, trông giống sâu nhưng phát ra âm thanh như rắn.
Thiếu nữ bình tĩnh nói:
- Đây là thứ tốt, đi vào từ miệng của người, nó dạo một vòng rồi trở về, xong.
Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Cái gì? Đừng, lấy đi! Ta muốn rời khỏi đây, thả ta ra ngoài!
Thiếu nữ lắc đầu nói:
- Nguyện vọng của ngươi là gì? Ngươi nói muốn biến mạnh, có thực lực, bây giờ ta đang giúp ngươi biến mạnh.
- Lão tử không . . . ứ ứ!
Vân Tiêu mới há mồm đã bị nhét cục màu lục vào miệng, thứ đó tràn đầy khoang miệng, nước miếng chảy dọc xuống cằm, gã chỉ có thể ú ớ.
Giờ phút này Vân Tiêu tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai dòng lệ chậm rãi chảy xuống.
Nữ nhân này rất mạnh, mỗi lần Vân Tiêu chống cự nàng chỉ dùng một chiêu đã trấn áp gã.
Vân Tiêu hối hận, lúc trước sao mà ngu quá, tưởng cô bé vào rừng rậm gặp nguy hiểm, ai ngờ gã mới là người té hố.
Vân Tiêu muốn về, không muốn ở lại đây, không cần lực lượng gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận