Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 628: Cái này quá khủng bố

Lâm Phàm ra mật thất, hít sâu một hơi, tâm tình rất là vui vẻ.
Không phải vì đã sáng tạo ra công pháp thần giai mà vì rút thăm trúng thưởng Thanh Đồng cho hắn niềm vui bất ngờ lớn.
Lữ Khải Minh chạy lại, cười tươi:
- Chúc mừng sư huynh xuất quan!
Tuy vực ngoại giới dung hợp, hoàn cảnh xa lạ nhưng không ảnh hưởng Vô Địch phong phát triển.
Thậm chí các đệ tử Vô Địch phong ngày nay tốc độ tu luyện đã thay đổi lớn, nhiều sư đệ, sư muội đột phá, trước kia thật sự không dám tưởng tượng đến điều này.
- Ừm, ta đi dạo, sư đệ làm việc của mình đi.
Lâm Phàm muốn thử thực nghiệm lên Lữ Khải Minh, nhưng rồi lại thôi, quỷ biết vận rủi cuồn cuộn cấp vĩnh hằng khủng bố cỡ nào, lỡ gã xảy ra chuyện gì sẽ làm hắn đau lòng.
Lữ Khải Minh rời đi, thầm nghĩ có sư huynh ở thì toàn Vô Địch phong yên lòng.
Các đệ tử đi ngang qua đều cung kính chào Lâm Phàm.
Hắn làm ngôi sao chói mắt nhất tông môn, được các đệ tử chào hỏi đương nhiên sẽ gật đầu đáp lại, bày ra phong phạm của sư huynh tông môn.
Lâm Phàm đi vào một gian nhà vệ sinh, xung quanh không có ai. Hắn cau mày, thấy Động Côn dẫn đầu một đám Chân Tiên ngồi than thở, xì xầm nhỏ to.
- Đang làm biếng?
Hay hoặc là bàn bạc với nhau cách chạy trốn?
Lâm Phàm lại gần, cười tươi hỏi:
- Các ngươi đang làm gì đấy?
Dùng đám người này thử vận rủi cuồn cuộn là như thế nào vậy.
Đám Chân Tiên lấy Động Côn dẫn đầu trò chuyện về tình cảnh gần đây, bọn họ quét nhà vệ sinh đến nỗi rơi vào hoang mang. Nhưng không chạy thoát được, đã thề với trời, nếu rời đi sẽ thảm.
Động Côn chủ động bắt chuyện với họ nhưng nhiều Chân Tiên xem lão là phản đồ, phớt lờ lão, bọn họ tụm lại một nhóm xì xầm nhỏ to.
Bọn họ chợt nghe giọng nói như ác mộng, vụt ngoái đầu lại, quả nhiên thấy kẻ làm họ kinh hoàng nhất.
Gần trăm Chân Tiên mà không đánh lại tiểu tử này, ngược lại bị hắn giết ngược một nửa, đánh bọn họ đến sợ.
Cả đám nhảy cẫng lên, nhanh nhẹn cầm khăn lau dọn dẹp nhà vệ sinh.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Vận rủi cuồn cuộn mở ra!
Lâm Phàm muốn xem buff cấp vĩnh hằng khủng bố đến mức nào, hắn đứng yên tại chỗ chờ đợi sự việc bùng nổ.
Từng giây trôi qua, hiện trường tĩnh lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Phàm thầm nghi ngờ:
- Có khi nào buff này vô hiệu?
Đã qua mấy chục giây mà sao chẳng có phản ứng gì?
Động Côn ngồi xổm trong nhà vệ sinh, cầm khăn chà lau vách tường, nhìn qua khoe mắt thấy Lâm Phàm còn đứng ở cửa.
- Tiểu tử này muốn làm cái gì?
Động Côn cảm giác chút nữa sẽ xảy ra chuyện, tiểu tử này không phải người tốt, không cảnh giác không được.
Tuy bây giờ bị bắt làm tù binh, không có nhân quyền, nhưng giữ cảnh giác là điều tốt.
- Các ngươi đông người như vậy chỉ dọn dẹp một nhà vệ sinh, định chà rớt tường nhà sao?
Một đống người cùng nhau lau một nhà vệ sinh là muốn làm gì?
Dương Tiên Tử đứng dậy, nói nhanh:
- Chúng ta đi ngay!
Động Côn phụ trách nhà vệ sinh này, Dương Tiên Tử không muốn ở lại đây, tiểu tử này quá nguy hiểm.
Dương Tiên Tử định đi thì bỗng trượt chân, người nghiêng ra sau, rít gào:
- Ai ở dơ tiểu tại chỗ này vậy hả?
Chân Tiên đứng phía sau Dương Tiên Tử phản ứng lại, giơ tay chống sau lưng lão, nhưng tay mới đụng vào áo của Dương Tiên Tử thì Chân Tiên này cũng trượt chân.
Rầm!
Rầm!
Một người đụng một người, cùng ngã xuống đất, tiếng gầm rống rộ lên:
- Gì vậy? Ai làm rơi phân ở đây?
- Chất lỏng gì mà vàng vậy?
Đám Chân Tiên ngây ra, không hiểu xảy ra chuyện gì, với thực lực của bọn họ sao có thể xuất hiện loại tình huống này.
Động Côn luôn lau nhà vệ sinh mắt mau chân nhanh tiến lên một bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy bọn họ ngã dưới đất thì cố nhịn cười hỏi:
- Các ngươi đang làm gì vậy? Ngã tập thể à?
Động Côn giơ tay chống vách tường, dường như muốn nhìn xem bên trong xảy ra chuyện gì, có ai rơi vào hố phân không.
Răng rắc! Răng rắc!
Vang lên âm thanh không may.
Khi Động Côn quay đầu thấy vết rạn trên tường thì ngây ra, sững sờ giây lát rồi hét lên:
- Nguy rồi, nhà vệ sinh sắp sập!
Động Côn vừa hét xong nhà vệ sinh sụp đổ, xen lẫn tiếng hét của đám Chân Tiên.
- Phân, phân!
- Hôi chết người!
Đám Chân Tiên la hét trong nhà vệ sinh, bọn họ rớt vào hố phân.
Động Côn bối rối đứng tại chỗ:
- Chuyện này không liên quan đến ta.
Động Côn sẽ không thừa nhận tại lão chống vách tường làm tường sụp.
Oong oong oong!
Đột nhiên trong nhà vệ sinh sụp đổ vang âm thanh dường như đọng lại đã lâu.
Lâm Phàm đứng yên không nhúc nhích, nhưng có linh cảm không may, hắn lùi một bước, không muốn đứng quá gần.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, nhà vệ sinh sụp đổ bắn lên cao cùng với đám Chân Tiên và một đống phân với nước tiểu.
Ngước đầu nhìn bầu trời một mảnh màu vàng.
Động Côn đứng đó gào thét thảm thiết, vì vụ nổ vừa rồi làm người lão dính đầy phân, nước tiểu, hình như chui vào mồm.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm:
- Chuyện gì vậy? Sao bỗng nhiên nổ?
Không phải yêu thú đến, không là sóng xung kích, hình như dưới lòng đất có đoàn khí thể đọng lại thật lâu bay lên đụng chạm nhà vệ sinh.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Lợi hại, đây là vận rủi cuồn cuộn sao? Chuyện không thể xảy ra mà cũng làm được.
Lâm Phàm thấy bóng đen dưới chân mình, vụt ngẩng đầu lên, đám Chân Tiên bay lên trời đều rơi xuống chỗ hắn.
- Phi phi! Chuyện gì vậy? Tại sao không vận chuyển pháp lực được?
- Sắp té chết!
- Hu hu hu, phân . . .
Đám Chân Tiên từ trên trời giáng xuống gào thét, bọn họ hoảng loạn, không vận chuyển pháp lực được, hình như bị kẹt. Đặc biệt có Chân Tiên ngậm ‘cục vàng’, không ngừng nôn mửa, chưa phản ứng lại.
Lâm Phàm nhanh chóng phản ứng:
- Nguy rồi!
Nếu không né tránh thì lát nữa sẽ bị phân và người đè bẹp.
Lâm Phàm nhấc chân, nhưng kinh khủng phát hiện đôi chân như tê liệt, không nghe điều khiển.
- Hộ thể!
Hắn vận chuyển lực lượng hình thành vòng bảo hộ, nhưng bỗng thấy ngứa mũi, ách xì một cái, vòng bảo vệ bỗng biến mất.
- Trời ạ, gặp quỷ! Đây không phải vận rủi, đây là sửa đổi pháp tắc!
Cường giả Thần cảnh, còn chuyên tu ngạnh công vậy mà bị tê đôi chân?
Nói cho quỷ nghe quỷ cũng không tin.
- Đóng, đóng!
Lâm Phàm biết tình huống hiện tại là gì, đóng vận rủi cuồn cuộn lại ngay, không dám chơi bậy nữa.
Khoảnh khắc hắn đóng vận rủi cuồn cuộn lại, đôi chân tê liệt có thể di chuyển, rất kỳ dị.
Lâm Phàm lắc người rời khỏi chỗ cũ.
Đám Chân Tiên ở trên trời có người lơ lửng, có người kinh hoàng rơi thẳng xuống.
Đám Chân Tiên nổi giữa hư không tức giận quát:
- Động Côn, đồ khốn nạn!
Bọn họ mặc kệ có bị người thấy hay không, lo xé rách áo, tay bấm pháp quyết thanh tẩy thân thể, đổi áo mới.
Đám Chân Tiên ngậm ‘cục vàng’ thì không biết bị sặc hay sao mà mặt xanh mét.
Động Côn phản bác:
- Liên quan quái gì đến lão phu?
Chuyện này sao có thể trách lão? Lão chẳng làm gì gã, cùng lắm thuận tay vịn tường, quỷ biết sẽ thành ra thế này.
Động Côn chợt cảm thấy lạ, chuyện này rất kỳ dị, kỳ cục.
- Không lẽ là tiểu tử kia làm?
Nhưng cũng không đúng, tiểu tử kia chỉ đứng yên không làm gì cả, sao có thể tạo thành tình huống này được?
Nhiều đệ tử nghe tiếng chạy tới, lúc nghe tiếng động họ còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì, đến nơi thì ngây người, bịt mùi trốn xa.
- Hôi quá!
- Mấy tên kia làm gì vậy, chẳng lẽ rớt xuống hố phân?
- Đâu chỉ rớt xuống, ngươi không thấy hố phân nổ à?
Các đệ tử lao nhao nói chuyện, kinh hoàng không biết tại sao xảy ra chuyện gì, không rõ đám người kia làm gì mà gây ra biến cố như vậy.
Lâm Phàm thầm sợ, mới rồi rất khủng bố, vận rủi cuồn cuộn không đùa được. Tuy mới dùng thử mà đã quỷ dị đến mức tận cùng, mọi thứ đến rất đột ngột. Phản ứng dây chuyền đến sự kiện kinh khủng cuối cùng, nếu hắn không đóng lại ngay thì bản thân đã bị đám người phân đè lên, khi đó chẳng những ăn phải phân còn mất mặt.
Lâm Phàm bước tới, nhưng không đứng quá gần. Đồ dơ chất đống mấy chục thước, rất bẩn thỉu.
- Động Côn, lát nữa ngươi mang người thanh tẩy nơi này.
Động Côn vẫn đang bàng hoàng đứng ngay giữa, nghe Lâm Phàm nói thì hé môi, muốn nói gì rồi lại không biết nên nói sao.
Hỏa Dung vội vàng chạy lại:
- Chuyện gì xảy ra?
Khi thấy hiện trường thì lão ngạc nhiên đến ngây người, sau đó mặt nghiêm túc, vì bị mùi hôi không chịu nổi. Nhưng lão là trưởng lão, không thể bịt mũi.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Không có gì, nhà vệ sinh nổ, bọn họ dính phân đầy người. Ta bận việc đi trước, chuyện còn lại giao cho trưởng lão.
Lâm Phàm không ở lại, sớm rời đi.
Quá khủng bố, có thể hù chết người.
Lâm Phàm trở về mật thất. Ngày mai phải cố gắng hơn nữa, mặc kệ tình huống bên ngoài thế nào hắn phải kiếm điểm và giá trị khổ tu, lần trước rút trúng thẻ công pháp thiên giai viên mãn còn chưa dùng. Lâm Phàm định tìm một quyển công pháp ngạnh công, trực tiếp thăng cấp, nhưng đáng tiếc là mãi chưa gặp công pháp thích hợp.
Buổi tối, hai vầng trăng tròn treo trên cao.
Trong một cánh rừng, khu rừng yên tĩnh lúc này xôn xao.
Trong tiếng ồn ào vang tiếng hét thảm, càng như tiếng cuồng cười của quỷ cuồng giết người.
Phụt phập!
Một con rồng máu bay lên, phản chiếu ánh trăng, nhuộm đỏ mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận