Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 629: Đã có hài tử rồi còn ham liều làm gì

Sau chuyện đó, Hỏa Dung dẫn dắt tông môn thành lập tổ điều tra vụ nổ nhà vệ sinh, điều tra xem lý do tại sao nhà vệ sinh nổ, phải chăng dưới lòng đất tông môn có nguy hiểm gì.
Sau khi Lâm Phàm biết tình huống đó thì lắc đầu thở dài, việc này khó nói, không thể nói ra. Vì sao nhà vệ sinh nổ? Có lẽ vì khí mê- tan, nhưng đám người chưa qua giáo dục bắt buộc chín năm sẽ không hiểu nguyên lý đó.
Vận rủi cuồn cuộn rất kỳ dị, không phải vận rủi bình thường, nó có thể thay đổi pháp tắc, làm phạm vi một trăm thước quanh Lâm Phàm thành thế giới xui rủi, ai tiến vào là người đó xui. Bao gồm cả hắn khi đứng trong đó cũng gặp họa rớt từ trên trời xuống, không né tránh kịp.
Sáng sớm.
Thùng thùng thùng!
Đệ tử canh giữ sơn môn gõ vang cảnh báo.
Lâm Phàm ngừng tu luyện, mở cửa đá ra chạy về phía cửa sơn môn:
- Xảy ra chuyện lớn mới có cảnh báo, không lẽ có người đến công kích?
Khi Lâm Phàm đến cửa sơn môn thấy một đoàn người lạ mặt đứng, trông đám người rất mệt mỏi, người đầy vết thương, phỏng chừng bị ai truy sát.
Lữ Khải Minh thấy bóng sư huynh thì vội chạy lại:
- Sư huynh, đám người không rõ lai lịch này đến tìm chúng ta che chở!
Lâm Phàm nhìn qua:
- Vậy sao?
Hơn một ngàn người có đủ nam nữ già trẻ, thực lực mạnh nhất là Thần cảnh và là nữ.
Nữ nhân ôm bé sơ sinh, ăn mặc mộc mạc trốn trong đám người, vẻ ngoài rất bình thường, nếu không nhìn kỹ sẽ không biết đây là Thần cảnh.
Hỏa Dung đến, khi thấy nhiều người tới Viêm Hoa tông thì lòng nặng trĩu, hỏi:
- Các ngươi là ai?
Một nam nhân vạm vỡ bước ra, cầm búa to dính vết máu:
- Xin quý tông hãy cứu chúng ta, chúng ta đều là nạn dân, quê hương chúng ta bị phá hủy đành chạy nạn đến đây. Xin hãy thu nhận chúng ta!
Xem tạo hình kiểu này hoàn toàn khác với nạn dân.
Hỏa Dung không phải kẻ ngốc, nhìn thấu ngay:
- Ngại quá, xin hãy rời khỏi Viêm Hoa tông.
Hỏa Dung không thể thu nhận những người lai lịch không rõ. Sau khi vực ngoại giới dung hợp đến bây giờ chưa rõ tình hình thế nào, ai biết đám người này là tốt hay xấu, để họ vào tông môn chỉ e mang đến tai họa.
Nam nhân sốt ruột nói:
- Xin giúp giùm, không cho chúng ta ở lại cũng được nhưng hãy nhận những hài tử này. Bọn họ còn nhỏ, không thể theo chúng ta lặn lội đường xa. Chờ khi chúng ta dàn xếp chỗ ở nhất định sẽ trở về đón bọn họ đi!
Trong đám người có nhóm con nít tuổi rất nhỏ, chỉ khoảng bốn, năm tuổi. Trên mặt chúng có nét khủng hoảng, sợ hãi, dường như trải qua chuyện khủng bố gì.
Lữ Khải Minh hỏi:
- Sư huynh thấy chuyện này thế nào?
Lữ Khải Minh cảm giác chuyện này hơi phức tạp, Hỏa Dung trưởng lão không chịu thu nhận đám người này cũng có lý do.
Lâm Phàm không ý kiến:
- Không thấy sao cả, tùy trưởng lão.
Lâm Phàm quét mắt qua cuối cùng dừng lại ở trẻ sơ sinh trong tay nữ nhân.
Em bé sơ sinh chỉ lộ ra cái đầu, da trắng nõn, mắt to tròn chớp chớp ngây thơ không biết gì.
Lâm Phàm chu môi với bé sơ sinh, làm biểu tình hôn môi, cách không khí đùa với bé.
Lâm Phàm cảm thấy mình làm biểu tình như cho người mù xem, sẽ không nhận được đáp lại. Nhưng làm hắn ngạc nhiên là bé sơ sinh trợn to mắt, hé môi thành hình chữ o như đã thấy thứ gì ghê gớm, rất là giật mình.
Lâm Phàm bật cười:
- Ha ha, thú vị, vật nhỏ đáng yêu.
Lâm Phàm không ngờ bé sơ sinh đáp lại mình, hắn vốn chỉ định đùa với bé từ xa.
Lữ Khải Minh thấy sư huynh đột nhiên bật cười thì ngẩn ra, sư huynh cười cái gì? Có gì buồn cười?
Đám người chạy nạn lại đây căng thẳng mong chờ, bọn họ trốn rất lâu, từ mấy vạn người bị truy sát chỉ còn lại hơn một ngàn người. Bọn họ không muốn mơ xa vời, chỉ hy vọng giữ đám trẻ lại tông môn này.
Tuy không biết tông môn này thế nào nhưng an toàn hơn đi theo họ nhiều.
Hỏa Dung trầm tư thật lâu, tuy lão đồng tình bọn họ nhưng phải suy nghĩ cho tông môn, sao có thể giữ lại những kẻ không rõ lai lịch. Còn đám nhóc, mặc dù từ chối hơi bị tàn nhẫn nhưng lão không thể vì chút lòng tốt mà mang đến nguy hiểm cho tông môn.
Cuối cùng Hỏa Dung mở miệng nói:
- Không được, các người đi đi.
Lão từ chối lời xin của đối phương, không muốn vời rắc rối vào mình.
Đám người chạy nạn nhìn nhau, mắt lộ tia tuyệt vọng, bọn họ không ngờ bị từ chối.
Trước khi đến đây họ đã sẵn sàng, nếu bị từ chối thì tản ra chạy, tuy tách nhóm thì khả năng chết càng lớn, nhưng ai chạy thoát được thì hay người nấy.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Hỏa Dung trưởng lão sao có thể tàn nhẫn như vậy, nỡ lòng từ chối.
Câu này đối với đám nạn dân là tin vui từ trên trời giáng xuống, nhưng khi thấy người nói chuyện là thanh niên thì bọn họ lại tuyệt vọng.
Người trẻ tuổi lên tiếng có ích gì, trưởng lão đã từ chối, thoạt trông thanh niên chỉ là đệ tử.
Nhưng trong lòng họ cảm tạ đệ tử này, cũng nhìn ra được đây là tông môn có tình yêu.
Lâm Phàm bước hướng trẻ sơ sinh.
Khi hắn đi ra, các đệ tử cung kính chào:
- Lâm sư huynh!
- Lâm sư huynh!
Hỏa Dung bất đắc dĩ nói:
- Tiểu tử, ngươi không thể tự quyết định, những người này không rõ lai lịch, sẽ mang rắc rối đến cho tông môn.
Nam nhân vạm vỡ ngạc nhiên, không ngờ trưởng lão này giải thích với đệ tử kia. Khi đệ tử kia đi ra người xung quanh vô cùng cung kính, mắt lấp lóe tia tôn sùng, rõ ràng hắn không phải người bình thường.
Lâm Phàm bước tới trước mặt nữ nhân.
Nữ nhân hơi cảnh giác, nhưng bà lão đứng bên cạnh lắc đầu ra hiệu.
Lâm Phàm nói:
- Cho ta ôm.
Nữ nhân nhìn Lâm Phàm, do dự thật lâu, cuối cùng đặt quyết định đưa trẻ sơ sinh ra.
Lâm Phàm ôm lấy trẻ sơ sinh, mỉm cười nói:
- Đứa nhóc này thú vị, đáng yêu, mắt to tròn còn có hai mí, khá lắm, khá lắm. Nào, kêu cha nghe thử.
Mọi người ngây ra.
Nữ nhân quát mắng:
- Ngươi nói cái gì!?
Lâm Phàm quay đầu lại, thản nhiên nhìn nàng:
- Như thế nào? Nàng cũng muốn kêu?
Nữ nhân muốn liều mạng với Lâm Phàm nhưng bị bà lão kéo lại:
- Ngươi . . .!
Nữ nhân mặt đỏ rực, quay đầu đi không thèm nói chuyện.
Hỏa Dung trợn to mắt, không biết tiểu tử này muốn làm gì, tốt nhất đừng gây chuyện.
Đột nhiên một giọng nói không vang dội nhưng đứng gần sẽ nghe được:
- Cha . . .
Nữ nhân vụt quay đầu, xoe tròn mắt như không tin được.
Nghe tiếng kêu đó Lâm Phàm cười phá lên:
- Ha ha ha! Tốt, tốt, mấy tháng rồi?
Nữ nhân không đáp, vẫn đang ngây người.
Bà lão mở miệng nói:
- Bốn tháng, còn chưa tới lúc biết nói, không ngờ bây giờ mở miệng kêu người.
Lâm Phàm hỏi:
- Nam hay nữ?
Bà lão đáp:
- Nữ hài.
Lâm Phàm cười nói:
- Tốt, rất tốt, tốt lắm. Bản phong chủ quyết định sau này đây là nữ nhi của bản phong chủ. Các sư đệ, sư muội hãy nhớ kỹ. Còn các ngươi cũng không tệ, ở lại đi.
Nữ nhân muốn phản bác nhưng bà lão kéo lại, lắc đầu ra hiệu nàng đừng nói chuyện.
Hư không bỗng truyền đến tiếng quát:
- Rốt cuộc tìm được đám dư nghiệt các ngươi, sao không chạy nữa? Dù các ngươi lên trời xuống đất thì bổn tọa cũng sẽ tìm ra!
Âm thanh đó làm đám nạn dân thấp thỏm lo âu.
Trẻ sơ sinh trong ngực Lâm Phàm khóc ré lên.
Lâm Phàm nhíu chặt mày ngước đầu lên nhìn, tầng mây dao động trên trời, hắn bất đắc dĩ nói:
- Ngươi bị khùng à, la lối cái gì, nhà bị nổ hay phụ nữ bị trộm?
Hư không vọng lại tiếng quát giận dữ:
- Tiểu tử khốn kiếp, ngươi muốn chết, dám nhục mạ bổn tọa!
Lâm Phàm nói:
- Sư đệ, ôm này, ôm cẩn thận.
Lữ Khải Minh vội ôm lấy trẻ sơ sinh:
- Vâng! Sư huynh yên tâm, nói sao thì đây là sư điệt nữ của chúng ta.
Lâm Phàm bay lên, bước ra một bước, đi cách đoàn người trăm thước lại đáp xuống đất, hắn ngước đầu lên:
- Mắng ngươi rồi sao? Bản phong chủ còn muốn làm thịt ngươi!
Nam nhân vạm vỡ kính sợ hét lên:
- Cẩn thận, đó là trưởng lão của Huyền Không giáo, thực lực mạnh mẽ!
Nếu là trước kia Lâm Phàm không dám cùng đối phương đại chiến ở tông môn, hắn sẽ mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra dụ đối phương đến nơi khác. Nhưng bây giờ thì khác, vận rủi cuồn cuộn mạnh đến đáng sợ.
Hắn có thể đánh một trận với đối phương.
Nhưng bản thân cũng nằm trong phạm vi vận rủi làm Lâm Phàm hơi sợ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vài tia chớp vụt qua, sấm sét tán đi, sáu bóng người lơ lửng trên trời.
Người dẫn đầu mặc đồ trưởng lão Huyền Không giáo, bộc phát ra khí thế trấn áp thiên địa.
Năm người đứng sau lưng chắc là đệ tử, nhưng thực lực không yếu, đều là Thần cảnh.
- Quả nhiên sau khi vực ngoại giới dung hợp thì Thần cảnh đi đầy đất, có khi nào vùng đất Nguyên Tổ thành thế giới cấp thấp nhất?
Lâm Phàm không tin được, nếu đúng như vậy thì rất thảm.
Giống như chơi game, vực ngoại giới dung hợp là khu tổng hợp, Lâm Phàm từng là vua trong khu riêng, đánh khắp thiên hạ không địch thủ giờ vào khu tổng hợp, phát hiện khu khác có nhiều vua, tổng hợp các khu lại thì họ vẫn mạnh, còn hắn thì hơi yếu.
Trưởng lão Huyền Không giáo có vẻ ngoài trung niên, chắp hai tay sau lưng lơ lửng trên cao ngạo nghễ nhìn xuống như xem con kiến.
Trưởng lão Huyền Không giáo Lý Thanh Phong lạnh lùng nói:
- Hôm nay bổn tọa sẽ giết hết đám dư nghiệt các ngươi, cắt đứt tai họa ngầm mãi mãi.
Huyền Không giáo và tông môn của đám dư nghiệt này ở cùng vực ngoại giới, ngàn năm qua không ngừng chém giết. Mỗi tội Tịnh Không thánh địa được tông môn khác hỗ trợ, Huyền Không giáo khó hủy diệt thánh địa.
Không ngờ vực ngoại giới dung hợp, hai tông liền nhau chỉ cách vài dặm, đám người Huyền Không giáo mừng rỡ vây giết ngay, cuối cùng hủy diệt Tịnh Không thánh địa.
Nhưng nữ nhi của Thánh Chủ Tịnh Không thánh địa được đệ tử tông môn dẫn đi, nên Lý Thanh Phong một đường truy sát.
Giờ thì tốt rồi, đã gặp được người, càng không thể tha mạng.
Nhưng trước đó gã phải giết tiểu tử bên dưới đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận