Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 631: Chắc đến diễn trò

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
- Buff này quá khủng bố.
Lâm Phàm đã nhìn thấu, buff này thần chắn giết thần, phật chắn giết phật, chưa làm gì trong năm con kiến đã hai chết ba tàn. Hơn nữa không phân địch ta, hắn là người sở hữu buff cũng bị vận rủi ám.
Nếu không có thân bất tử thì Lâm Phàm không dám mở vận rủi cuồn cuộn ra, quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lý Thanh Phong gầm rống, phất vạt áo vỗ chưởng:
- Súc sinh này, rốt cuộc ngươi đã làm gì!?
Lửa giận bùng cháy, Lý Thanh Phong ước gì giết tên khốn kia.
- Bản phong chủ không làm gì hết, là tự các ngươi xui, trách được ai? Đến đây, bản phong chủ đứng yên chờ ngươi qua.
Lâm Phàm không muốn nhúc nhích, chờ đối phương giết tới để xem sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn không dám nhúc nhích, khi đứng yên đã bị vận rủi bao phủ, nếu nhúc nhích thì không kiểm soát được, tình hình càng thảm hơn.
Tiếc rằng người bị vận rủi cuồn cuộn giết thì không tính điểm, nếu cũng tính điểm vậy thực lực của hắn sẽ tăng lên đến cảnh giới khủng bố.
Giờ mà đóng vận rủi cuồn cuộn thì hơi nguy hiểm, thực lực của Lý Thanh Phong rất khủng bố, nếu Lâm Phàm đóng vận rủi cuồn cuộn giây lát, lỡ đối phương ra tay hắn sẽ không kịp phản ứng.
Lâm Phàm muốn chém nhát cuối cùng giết ba người kia nhưng không có cách nào, đành chờ Lý Thanh Phong bị vận rủi ám. Hắn hy vọng ba người kia sẽ cố sống đến cuối cùng, đừng để xui xẻo kéo tới nằm trúng đạn.
Lý Thanh Phong biết chuyện này không liên quan gì với đối phương, nhưng mọi thứ đến quá quỷ dị, Huyền Không giáo không thể mất mặt, nên gã mới đổ lỗi năm người gặp họa cho đối phương.
- Súc sinh, hôm nay bổn tọa sẽ thi triển thủ đoạn giết ngươi và tông môn của ngươi, giết hết không chừa một tên!
Tức giận rung trời, uy thế khủng bố bùng nổ từ người Lý Thanh Phong. Bão tố lực lượng lấy gã làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, mọi thứ xung quanh bị hủy diệt, đá bị chấn nát bắn tứ phía.
Trong bão tố lực lượng khủng bố, đột nhiên có ba mảnh đá vụn bay cái vèo, mục tiêu vẫn là ba đệ tử bị thương tàn nặng.
Phụp!
Phụp!
Tiếng xé rách nối liền vang lên, tiếng gào thét ngừng bặt.
Đầu ba người thủng cái lỗ to, từ bên trong chảy máu ồ ạt ra ngoài.
Lâm Phàm trợn to mắt nói:
- Ngươi quá tàn nhẫn, tuy ba đệ tử kia đã phế nhưng ngươi không cần xuống tay ác vậy chứ.
Lý Thanh Phong đang nổi điên, thấy tình huống bên kia thì mặt biến sắc, không tin được, hít thở dồn dập.
- Sao có thể như vậy?
- Còn hỏi sao gì, ngươi hình thành bão lực lượng, tốc độ đá vụn bị ngươi thúc đẩy nhanh đến tột độ đã bắn thủng đầu ba người. Ngươi mất trí phát cuồng, xuống tay với người mình. Ngươi . . . vô cùng tàn nhẫn!
Lòng Lâm Phàm nhỏ máu, tuy ba người kia thực lực chỉ là Thần cảnh nhưng điểm khá nhiều, giờ họ khi không chết đi, làm hắn đau lòng muốn chết ngất.
Mặt Lý Thanh Phong dữ tợn, mắt rực cháy lửa, gã giận thật:
- Đáng chết! Hôm nay mặc kệ là ai đều không thể cứu ngươi, chết cho bổn tọa!
Trong khoảnh khắc tốc độ của Lý Thanh Phong lên đến tột độ, hơi thở tỏa định Lâm Phàm, gã bước ra một bước, uy áp khủng bố ập đến.
Lâm Phàm bình tĩnh chờ đợi:
- Hắn sẽ như thế nào?
Vận rủi cuồn cuộn đã bao trùm phạm vi trăm thước, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì.
Tu vi của tên này cao hơn hắn ít nhất cỡ hai tầng, đây là phỏng đoán thấp nhất rồi, không biết đẳng cấp cụ thể thế nào.
Lý Thanh Phong lắc cổ tay, ánh sáng lạnh chợt lóe, gã tiến lên một bước. Đột nhiên đất dưới chân Lý Thanh Phong lún xuống, dường như bên dưới có các hố nhỏ, gã đạp hụt, hai chân giang thẳng chín mươi độ, trứng nhỏ đè mạnh xuống đất.
Thế xông lên quá nhanh, Lý Thanh Phong khẽ rên, mặt đỏ như gấc.
Khóe môi Lâm Phàm co giật, hút không khí lạnh, xem bộ dạng của Lý Thanh Phong hình như rất đau:
- Trứng của ngươi không sao chứ?
Đám người Tịnh Không thánh địa bị Huyền Không giáo truy sát đều trố mắt líu lưỡi, có người muốn cười nhưng cố kiềm nén.
Bọn họ chưa bao giờ biết đám ác ma Huyền Không giáo sẽ buồn cười đến vậy. Đặc biệt là Lý Thanh Phong, làm trưởng lão Huyền Không giáo, thực lực khủng bố, hùng hổ xông lên để rồi đạp hụt, đè trứng xuống đất. Làm sao diễn ra tình huống như vậy được nhỉ?
Đến thực lực như Lý Thanh Phong đã có thể ngự không mà đi, dù nền đất đột nhiên lún xuống thì gã nên bay lên ngay, không ngờ đối phương vẫn gặp phải tai nạn như thế.
Không hiểu nổi.
Lý Thanh Phong quê quá hóa giận, hai tay siết chặt đấm mạnh xuống đất mượn sức bay vọt lên:
- Khốn kiếp!
Nhưng lực lượng khủng bố đè ép mặt đất vỡ ra, một tảng đá nảy lên đập trúng trán Lý Thanh Phong.
Bùm!
Hòn đá vỡ nát, thực lực của Lý Thanh Phong mạnh như thế thì thân thể tất nhiên không giống bình thường. Nhưng khi gã sờ mặt, có máu dính trên tay.
- Xui chưa từng thấy.
Lâm Phàm nhìn mà tim đập nhanh, hắn thấy rõ hai tay của Lý Thanh Phong đấm xuống đất, đập nát nền đất, có một cục đá bắn vào mặt gã. Trên hòn đá ghim mảnh nhỏ Diệt Thần Đăng, không biết có phải vì mảnh nhỏ quá cứng hay gì mà đâm thủng da gã, nhưng không tổn thương bên trong.
Dù vậy vẫn làm Lý Thanh Phong phát cuồng, chưa đụng vào tiểu tử này mà đệ tử đi theo đều chết hết, gã cũng rách da đổ máu.
Sỉ nhục lớn, đây là nhục nhã lớn đối với người có thực lực như gã.
Lý Thanh Phong lau máu, mắt tóe lửa rống to:
- Đồ súc sinh, bổn tọa muốn lột da rút gân của ngươi ra, phơi thây ngoài tông!
Khí thế ngập trời bùng nổ, mạnh hơn lúc nãy.
Bão tố thổi quét mặt đất, đám người đứng cách trăm thước cũng khó ngăn cản, bọn họ lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
Đặc biệt là người của Tịnh Không thánh địa, bọn họ biết thực lực của Lý Thanh Phong khủng bố đến mức tận cùng, giết họ dễ như trở bàn tay. Nếu không nhờ bảo bối của thánh địa mang họ chạy trốn thì khi đi nửa chặng đường họ đã bị giết từ lâu.
Bây giờ bảo bối đã biến mất, hao hết lực lượng bọn họ chỉ có thể chạy đến đây.
Rào rạt!
Vạt áo Lý Thanh Phong phồng to, tóc dài bay rối, trên cánh tay, thân thể đều có sấm sét quấn quanh. Tầng mây trên trời cuộn trào như từng đợt sóng Trường Giang, từng đợt sóng vỗ nối tiếp nhau.
- Lợi hại, thực lực này đúng là rất mạnh.
Tuy thực lực của đối phương rất mạnh nhưng Lâm Phàm hết sức bình tĩnh. Vận rủi cuồn cuộn sẽ không yếu như thế, dù thực lực của đối phương mạnh thì Lâm Phàm tin tưởng trăm phần trăm đối phương sẽ xui chết. Nhưng không biết hắn có xui theo không, cái này khó đoán trước.
Răng rắc!
Đột nhiên có tiếng giòn vang.
Ngước đầu lên xem, từ khi nào thân thể Lý Thanh Phong bị những sợi xích quấn quanh, xích sắt tỏa ra lực lượng hùng hồn. Nhưng giờ phút này xích sắt vỡ thành những mảnh vụn.
Lý Thanh Phong giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy?
Lý Thanh Phong không ngờ Chế Thần Chi Liên vỡ nát, đây là phong ấn tự tay giáo chủ thêm vào người gã, chuyên dùng để áp chế thực lực của gã, phòng ngừa đột phá cảnh giới gặp kiếp nạn.
Vết thương ngầm trong người Lý Thanh Phong chưa lành, nếu lại đột phá sẽ có kết cuộc cuối cùng là thành tro bụi, hóa thành hạt bụi trần trên cõi đời.
Bây giờ Chế Thần Chi Liên vỡ nát, tức là gã sẽ đột phá.
Lý Thanh Phong rít gào, biểu tình điên khùng không thể tin chuyện xảy ra như vậy:
- Không! Chuyện này là sao? Tại sao nó vỡ ra?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mây sấm che kín bầu trời, vòng xoáy xuất hiện, đây là dấu hiệu kiếp nạn đến.
Hỏa Dung ngây người:
- Rốt cuộc họ đến làm gì? Người của Huyền Không giáo rất thần kỳ.
Hỏa Dung không tin nổi, năm người kia chết không rõ ràng, bây giờ gã là trưởng lão, thực lực phi phàm, ai ngờ gặp phải độ kiếp.
Bọn họ đến để làm chi?
Nam nhân vạm vỡ cầm búa cười to bảo:
- Ha ha ha, thiên đạo báo ứng, thiên đạo báo ứng! Lý Thanh Phong, lần trước ngươi độ kiếp suýt chết, là giáo chủ chó chết của ngươi thi triển thủ đoạn lớn cho ngươi dây xích chó phong ấn hơi thở. Giờ xích chó đã đứt, thân thể ngươi bị thương tàn mà muốn độ kiếp không khác nào nằm mơ!
Lý Thanh Phong hung hăng rống to:
- Bổn tọa giết các ngươi trước!
Lý Thanh Phong biết mình tiêu đời, muốn kéo người khác chôn cùng.
Nhưng lúc này bầu trời một mảnh đỏ rực, lửa cháy hừng hực, sấm sét đan xen trong vòng xoáy.
Lý Thanh Phong ngước đầu lên, mặt tái nhợt:
- Cái gì? Tại sao có Vô Vọng Thiên hỏa?
Gã chỉ độ đại thánh kiếp mà sao có Vô Vọng Thiên hỏa?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tia chớp giáng xuống người Lý Thanh Phong, tia điện quấn quanh, gã bị điện làm da tróc thịt bong.
Lâm Phàm đứng yên, cảm giác hơi khủng bố:
- Cái này hơi ác.
Chưa xong, Vô Vọng Thiên hỏa hóa thành rồng lửa từ trên trời lao xuống bao vây Lý Thanh Phong lại, da thịt bóc ra bị đốt đen xì.
Tiếng rít gào rung trời, cực kỳ thê thảm.
Không biết Lý Thanh Phong làm gì, lửa và sấm sét quấn quanh người có một phần bay về phía Lâm Phàm, thế tới rào rạt, hơi khủng bố.
Lâm Phàm giật nảy mình, nhấc chân:
- Nguy rồi, phải rút thôi!
Khoảnh khắc thế công ập đến hắn miễn cưỡng né qua.
Khi Lâm Phàm cho rằng mình đã an toàn thì một tia chớp từ đâu giáng xuống chỗ hắn đứng.
- Cái này . . .
Lâm Phàm không cảm giác đau nhưng thân thể không ngừng bị phá hủy, giây phút ý thức tan biến hắn hét lên:
- Gặp quỷ!
Ầm vang, Lâm Phàm ngã xuống đất.
Lý Thanh Phong cũng nặng nề té xuống đất, tắt thở.
Sau khi hai người cùng ngã xuống, hư không trở lại như cũ.
Hiện trường tĩnh lặng, mọi người thẫn thờ.
Chuyện gì thế này?
Có ai đứng ra nói cho biết đây là chiến đấu hay tấu hài vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận