Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 633: Ra ngoài phiêu bạt không thể khổ chính mình

Răng rắc! Răng rắc!
Có tiếng nhai, cọng mảnh mai phồng lên như có thứ gì trượt xuống trong cọng hoa.
Không biết thực vật này là gì, tạm gọi nó là hoa hướng dương trắng tinh.
Sau khi cắn đứt đầu Lâm Phàm, hoa hướng dương trắng tinh trở lại như cũ, khoang miệng đầy răng nhọn biến mất, vẫn tỏa mùi hương khiến người say mê.
Với hoa hướng dương trắng tinh thì mùi vị của sinh linh này khá tốt, rất ngon, nếu có thêm vài sinh linh như vậy thì quá tốt.
- Kẻ nào sờ người ta?
Hoa hướng dương đang hưởng thụ thức ăn ngon bỗng ngây người, tuy nó không thể nói chuyện nhưng có bàn tay vuốt nhẹ người nó, xúc giác đó tuyệt đối không nhầm lẫn được.
- Ui da, trời ạ, hù chết người!
Thân thể bị cắn chết biến mất, thay thế là cơ thể mới.
Lâm Phàm chộp cọng hoa hướng dương chậm rãi đứng dậy, lắc đầu, nhìn về phía hoa hướng dương cực kỳ tàn nhẫn:
- Bản phong chủ hít ngươi một chút thôi, có cần nuốt đầu của bản phong chủ vậy không? Thật là cố tình gây sự.
Lâm Phàm không ngờ thực vật này nguy hiểm đến vậy, với tu vi như hắn có cảnh giác rất cao, sẽ không để chuyện như thế xảy ra.
Nhưng Lâm Phàm có thân bất tử, đi ra ngoài không cần cẩn thận treo tim treo gan, sống mà luôn căng thẳng thần kinh rất khó chịu, sẽ có ngày bị suy nhược thần kinh, không ngủ yên.
- Hàm răng bén dữ, có thể cắn đứt cơ thể Thần cảnh thì ghê gớm, đáng giá nghiên cứu.
Đã lâu chưa luyện chế lại Lang Nha Bổng, Lâm Phàm cứ thấy thiếu cái gì, nghĩ kỹ lại là vì mức độ sắc bén hơi kém, nên thay phụ kiện.
Lâm Phàm chộp hoa hướng dương trắng tinh, mặc kệ nó có nghe hiểu hay không, hắn nói:
- Bản phong chủ rất trân trọng thiên nhiên, hiện tại cho ngươi một cơ hội, há mồm ra.
Dường như hoa hướng dương bị Lâm Phàm siết chặt hơi khó chịu, lực lượng quá lớn suýt bóp nát nó. Hoa hướng dương đành ngoan ngoãn há mồm, hàm răng nhọn hoắc chậm rãi vươn ra.
Lâm Phàm cười tủm tỉm:
- Thật là nghe lời.
Lâm Phàm giơ tay nhổ từng cái răng xuống, hắn siết thử, rất cứng, rất bén, chiều dài thích hợp, nếu luyện chế kết hợp với Lang Nha Bổng sẽ có diệu dụng to lớn.
Một lát sau Lâm Phàm thu gom xong, thỏa mãn rời đi.
Hoa hướng dương không răng khép kín khoang miệng, cứ thấy là lạ.
- Quả nhiên đi ra tôi luyện mới có thu hoạch.
Lâm Phàm rất vừa lòng với thu hoạch này, có chút cảm ngộ về vực ngoại giới dung hợp.
Thực vật cũng thành tinh, thật khủng bố. Tuy không nhìn ra thực lực của hoa hướng dương thế nào nhưng sức cắn rất mạnh. Muôn vàn sinh vật đều có sở trường riêng.
Giống mẫu người như Lâm Phàm tuy thực lực không tốt nhưng có nhiều sở trường, ví dụ như bất tử.
Lâm Phàm tìm nửa ngày không tìm được sữa, yêu thú nhảy ra cũng toàn loại kém.
Lâm Phàm dựa vào thân cây khẽ thở dài:
- Nên đi đâu tìm bây giờ? Không thể đi lung tung.
Gri gri!
Cây cối gần đó đung đưa, có thứ gì đi trong bụi cỏ, đè cỏ nằm xuống.
Một con trăn thô mấy mét bò theo tuyến đường bất quy tắc, thân hình rất dài, không thấy cái đuôi.
Trên đầu rắn to treo hai con mắt đỏ to cỡ đèn lồng, hai cục u to nhô trên lưng như sắp bể ra.
Lâm Phàm đang nghỉ lấy sức, điều chỉnh tuyến đường, nói sao cũng phải tìm yêu thú cho em bé bú sữa. Hắn đang suy nghĩ thì nghe tiếng xé gió.
Lâm Phàm quay đầu lại, đập vào mắt là cái đầu trăn to. Con trăn to há mồm máu, răng nọc dài mảnh sắc bén, chất độc nhỏ xuống đất, mặt đất bốc hơi xèo xèo.
Con ngươi Lâm Phàm co rút, co nắm đấm đánh mạnh vào đầu trăn.
Bùm!
Lực lượng cuồng bạo bộc phát ra xuyên thủng đầu trăn, con trăn không chịu nổi lực lượng đó đã nổ tung, thịt bắn tung tóe, mặt đất bị nhuộm đỏ.
Lâm Phàm vỗ ngực:
- Sợ chết người.
Hắn cảm giác bên ngoài rất nguy hiểm, đang nghỉ ngơi yên lành bỗng có con trăn to không biết dài cỡ bao nhiêu há mồm táp, nếu không có tố chất tâm lý tốt thì sẽ bị hù chết.
- Thôi, vừa lúc hơi đói bụng, nấu canh trăn cũng hay. Từ khi vực ngoại giới dung hợp còn chưa ăn món thôn quê.
Lâm Phàm rất dễ thỏa mãn, nhập gia tùy tục, ra ngoài lưu lạc không thể khổ chính mình, lúc nên bồi bổ thì phải bồi bổ.
Thịt trăn chứa nhiều chất dinh dưỡng có ích cho thân thể người, ăn có tác dụng chữa đủ loại bệnh rất tốt.
Lâm Phàm lấy kiếm Thái Hoàng ra, chọn một khúc non, kiếm cắt xuống, nhưng vì con trăn quá thô nên khó ăn hết trong một bữa.
Thả cạn máu trong người trăn, lột da trăn ra, không cần rửa sạch.
Đã học giáo dục bắt buộc chín năm đều biết rắn sạch nhất, không có ký sinh trùng, chỗ nó ở cũng sạch sẽ, nên lột da xuống để đó là được.
Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, đốt Thanh Uyên Địa Hỏa.
Hắn nhìn Thiên Hà Vương Đỉnh, thấy hơi tiếc. Bảo bối cướp từ tay người khác này lúc trước còn có diệu dụng lớn, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng để nấu nguyên liệu.
Lâm Phàm lấy gia vị ra rắc vào nồi, cắt nhỏ thịt trăn bỏ vào.
Dần dần mùi thơm tỏa ra.
- Không uổng là yêu thú Bán Thần cảnh, thực lực cường đại, chất thịt cũng ngon lành.
Chờ ăn xong bữa ngon này rồi sẽ lên đường tìm tiếp.
Lâm Phàm đứng trước Thiên Hà Vương Đỉnh, lấy đồ dùng cơm ra, uống một hớp canh, thật tươi mới, ăn một miếng thịt, cuộc đời hạnh phúc là đây.
Cộp cộp!
Có tiếng bước chân.
Lâm Phàm ngước đầu lên, phát hiện một đám người đi đến.
Dẫn đầu là một nam nhân, một nữ nhân. Hai người mặc đồ phong cách khác nhau, người đi sau thì áo giống hệt nhau.
- Huynh đài, tại hạ tên Trần Huyền Nhất. Huynh đài nấu đồ ăn thơm quá, chúng ta cách thật xa ngửi thấy được, rất thèm ăn, có thể cùng nhau ăn được không?
Trần Huyền Nhất khí thế phi phàm, mặt cười tươi tắn đưa ra yêu cầu.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua rồi cúi đầu ăn tiếp, phớt lờ đám người này.
Đùa à, bản phong chủ cực khổ nấu ăn, đám người kia dựa vào mũi chó ngửi được mùi muốn đến chia một chén canh, đời không đẹp như vậy!
Người phía sau nam nhân mắt cún nhìn cái đỉnh bốc khói, bụng kêu rột rột. Lúc ngửi được mùi thơm làm họ vội vàng chạy tới, nào ngờ người ta phớt lờ họ, tỏ rõ không đồng ý.
Trần Huyền Nhất hé môi:
- Huynh đài . . .
Không ngờ bị từ chối ngay.
Lâm Phàm trả lời dứt khoát, không chừa mặt mũi:
- Không thể!
Lâm Phàm chợt nghĩ đến điều gì, đổi đề tài:
- Thật ra cũng được thôi, nhưng các ngươi phải nói cho ta biết chỗ nào có yêu thú có sữa.
Trần Huyền Nhất kinh ngạc hỏi:
- Hả? Huynh đài hỏi vậy là sao?
Lâm Phàm nói:
- Ta hỏi chỗ nào có yêu thú có sữa, ta có một em bé sơ sinh cần uống sữa, có không hả?
Thiếu nữ đứng bên cạnh rất muốn ăn đồ ăn ngon này, mắt xoay tròn nảy ra một ý, nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, chúng ta chưa từng đến đây, sao biết có yêu thú đó không. Nhưng tông môn chúng ta có hai con Thương Thiên Mẫu Lang chuyên nuôi trẻ sơ sinh, chúng ta hứa cho hắn một con, nhưng đến tông môn chắc chắn tông chủ và trưởng lão sẽ không đồng ý, vậy là coi như hứa không.
Trần Huyền Nhất nói:
- Làm vậy không tốt đâu.
Gã cảm giác đây là lừa người ta.
Thương Thiên Mẫu Lang không phải yêu thú mạnh gì nhưng sữa của nó tốt cho trẻ sơ sinh, sau khi trẻ sơ sinh uống vào cơ thể khỏe hơn, nếu có thiên phú tu luyện sẽ tăng cao tiềm chất. Thương Thiên Mẫu Lang là bảo bối trong tông môn.
Thiếu nữ nói:
- Có gì không tốt chứ sư huynh, chúng ta nói cho hắn biết ở đâu có yêu thú, cũng đồng ý nói giúp giùm hắn, nếu tông chủ không đồng ý cũng không liên quan chúng ta.
Trần Huyền Nhất ngẫm nghĩ, đồng ý:
- Huynh đài, chúng ta biết, tông môn của chúng ta có hai con Thương Thiên Mẫu Lang, nếu uống sữa của yêu thú này sẽ có lợi cho trẻ sơ sinh.
- Đúng rồi, nếu ngươi cho chúng ta hưởng dụng thì bản cô nương sẽ đòi một con cho ngươi. Đừng không tin, phụ thân của ta là tông chủ của tông môn.
Thiếu nữ mặc áo xanh, cầm thanh trường kiếm, yểu điệu thướt tha, nhưng hơi tinh nghịch.
Lâm Phàm nghi ngờ:
- Thật không vậy? Nàng đừng lừa ta, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Thiếu nữ vỗ ngực:
- Đương nhiên, Triệu Anh này nổi tiếng như cồn, tuyệt đối không lừa người.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, vậy mau qua đây, ăn xong sẽ đi tông môn của các người.
Lâm Phàm không ngờ thật sự gặp được người biết chỗ yêu thú, đỡ phí công.
Triệu Anh chạy nhanh lại, nhưng mọi người không có công cụ, canh trong Thiên Hà Vương Đỉnh sôi sùng sục, chẳng lẽ lấy tay múc?
Lâm Phàm bất đắc dĩ với đám người đi ra ngoài trải đời này, không biết hưởng thụ gì cả.
Nhiều người tham ăn, Thiên Hà Vương Đỉnh chớp mắt trống trơn, không còn một giọt canh.
Triệu Anh vỗ bụng, biểu tình hưởng thụ nói:
- No quá, không ngờ ra khỏi nhà còn được ăn đồ ngon như vậy. À, ngươi tên là gì? Tay nghề của ngươi khá lắm, có muốn đến tông của ta không? Đi theo bản tiểu thư bảo đảm cho ngươi ăn sung mặc sướng.
Lâm Phàm không rảnh khoác lác với họ:
- Được rồi, đã ăn no hết rồi phải không? Mau lên đường, bản phong chủ rất bận.
Triệu Anh thấy bất đắc dĩ, bị thức ăn ngon hấp dẫn nên cái gì cũng đồng ý, giờ ngẫm lại muốn thành công lĩnh Thương Thiên Mẫu Lang hoàn toàn là nằm mơ.
Triệu Anh nhìn đối phương lại ngó xác xà to, có thể giết loại yêu thú này chắc thực lực không tầm thường.
Triệu Anh cười tràn đầy tự tin nói:
- Vậy đi thôi.
Chỉ có bản thân nàng biết mình lỡ mồm khoác lác.
Trần Huyền Nhất lo lắng hỏi nhỏ:
- Sư muội, tiếp theo nên làm sao bây giờ?
- Về tông trước rồi tính.
Triệu Anh đâu biết phải làm sao, chỉ có thể về tông trước. Còn về hai con Thương Thiên Mẫu Lang thi đừng mơ, trong tông môn còn không đủ dùng, sao có thể đưa cho người ta, nói ra không khác gì nằm mơ.
Nhưng đã khoác lác thì phải thực hiện lời hứa bốc phét đó, mang người ta về tông, chuyện sau đó thì nàng không làm gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận