Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 634: Tiểu hữu, mau thu thần thông lại

Giữa hư không, Trần Huyền Nhất tự hào giới thiệu:
- Huynh đài, chỗ đó là tông môn của ta, Huyền Hoàng Chính Khí tông, huynh đài thấy sao?
Trần Huyền Nhất muốn làm quen với huynh đài gặp giữa đường, có tài nấu ăn siêu ngon này.
Vực ngoại giới dung hợp, ít ai có can đảm ra ngoài tôi luyện. Nhưng vị huynh đài này dám một mình rời tông đi du lịch đủ nói lên có lá gan hơn xa người thường.
Lâm Phàm hờ hững đáp:
- À.
Trần Huyền Nhất còn muốn nói cái gì nhưng nghe đối phương qua loa trả lời thì đánh mất hứng thú khoe khoang.
Lâm Phàm rất nghiêm túc nói:
- Bản phong chủ hy vọng các ngươi đừng gạt bản phong chủ, nếu không thì bản phong chủ sẽ giận thật. Bản phong chủ mà nổi giận thì khó giải quyết êm thắm.
Lâm Phàm cứ cảm giác hai người này cực kỳ không đáng tin, đặc biệt thiếu nữ kia tròng mắt đảo lia, ranh mãnh.
Nhớ lại Diên Ca của Thái Thản tông, một tiểu nha đầu tốt biết bao, cực kỳ tôn sùng hắn, là fan trung thành của hắn. Không biết nàng đã đi nơi nào, hy vọng còn sống.
Từ khi vực ngoại giới dung hợp thì tông môn có nhiều đệ tử mất tích, làm hắn ấn tượng khắc sâu là cô nương xấu nhất tông cũng biến mất, không biết đi đâu rồi.
Ngoài đại điện.
Lâm Phàm bình tĩnh đứng chờ, xem tình huống thế nào. Đối phương đi ra nói một câu ‘ngại quá, không có hoặc không cho’ là hắn sẽ nổi khùng lên.
Không thể lừa gạt lòng tin của người khác, người không thành tín thì sau này nửa bước khó đi.
Triệu Anh rụt rè, nhỏ giọng nói:
- Phụ thân, nữ nhi đã nói với người ta rồi, hay là cho người ta một con.
Triệu Anh biết nói cũng như không, phụ thân đồng ý mới lạ.
Quả nhiên!
Nam nhân trung niên đứng trước mặt Triệu Anh gầm rống phun nước miếng:
- Nha đầu này, lại hứa bậy bạ ở bên ngoài! Ngươi có biết hai con Thương Thiên Mẫu Lang quý giá cỡ nào không? Tông môn không đủ dùng nữa là, ngươi dám nói tặng cho tiểu tử không rõ lai lịch, ngươi không xem đồ của tông môn là đồ vật phải không?
Triệu Anh bịt lỗ tai:
- Phụ thân, nói nhỏ chút, đau tai quá!
Huyền Hoàng Chính Khí tông ở vực cũ là tông môn chính đạo, bảo vệ hòa bình thế gian, liên hợp mọi người mở ra một chỗ phong ma giới, bắt nhốt tất cả ma đầu vào.
Tiếc rằng vực ngoại giới dung hợp, không biết phong ma giới đi đâu rồi.
Các đệ tử đi ra tìm kiếm mãi không có tin tức, giờ khuê nữ cùng đệ tử đi ra ngoài một chuyến lại chọc rắc rối về, làm gã rất bất đắc dĩ.
Tông chủ răn dạy Trần Huyền Nhất:
- Ngươi làm sư huynh mà sao cũng làm bậy theo?
Bậy bạ hết sức!
Trần Huyền Nhất cúi đầu nhận lỗi, lúc ấy gã không nhịn được nên đồng ý với sư muội, giờ ngẫm lại mới thấy không đúng.
Trần Huyền Nhất nói:
- Tông chủ, là lỗi của đệ tử.
Tông chủ hừ mũi:
- Còn làm sao nữa, để ta ra ngoài nói rõ với người ta, không thể đưa Thương Thiên Mẫu Lang, hy vọng đối phương thông cảm.
Tông chủ đi ra ngoài.
Triệu Anh thè lưỡi:
- Sư huynh nhát quá, nhận sai làm gì khi lúc ấy sư huynh ăn nhiều hơn ai hết?
Trần Huyền Nhất khẽ thở dài:
- Đi thôi sư muội, mau ra ngoài, tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì.
Bây giờ còn làm sao được, đi ra xem tình huống thế nào, đành phải nói rõ với người ta.
Lâm Phàm nhìn tông môn này hùng vĩ rộng rãi, đệ tử xung quanh cảnh giác nhìn hắn.
Tông chủ bước ra đại điện, trưởng lão, Triệu Anh, Trần Huyền Nhất đi theo sau.
- Không biết tiểu hữu này từ đâu đến?
Lâm Phàm nói:
- Đến từ Đông Thổ Đại Đường, không nói nhiều, các người hứa đưa Thương Thiên Mẫu Lang cho bản phong chủ đâu? Mau dẫn ra, bản phong chủ còn phải mang về ngay. Đừng nói vói bản phong chủ là hai người kia giỡn với bản phong chủ.
Tông chủ nhủ thầm Đông Thổ Đại Đường là ở đâu? Khi nghe câu sau thì tông chủ lườm Triệu Anh một cái.
Một trưởng lão mở miệng nói:
- Tiểu tử, các tiểu bối không hiểu chuyện, thuận miệng nói nhảm thôi, ngươi mau đi đi.
Trưởng lão cẩn thận đánh giá Lâm Phàm, phát hiện tiểu tử này tuy hơi thở mạnh nhưng cách biệt lớn với họ, nên muốn đuổi hắn đi.
Lâm Phàm cau mày:
- Hửm?
Hắn không vui, siêu không vui.
Tông chủ lắc đầu nói:
- Ngự Long!
Tông chủ đến gần Lâm Phàm, lấy một bình đan dược ra khỏi trữ vật giới chỉ:
- Tiểu hữu, rất xin lỗi, không thể đưa Thương Thiên Mẫu Lang cho tiểu hữu. Lỗi tại ta không biết cách dạy, để khuê nữ ở bên ngoài đồng ý lung tung với người, bình đan dược này xem như xin lỗi.
Lâm Phàm cầm đan dược, không thèm nhìn đã ném trở lại:
- Nói chuyện phải giữ lời, người không giữ lời đều bị bản phong chủ đánh chết. Ngươi giao nữ nhi và đệ tử ra để bản phong chủ đánh chết là được, bản phong chủ ghét nhất người thất hứa.
Trưởng lão kia nóng nảy quát:
- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ!
Tiểu tử này quá cuồng vọng.
- Ừ, bản phong chủ càn rỡ vậy đấy, chọn một trong hai, tùy các ngươi. Người trẻ tuổi quan trọng nhất là thành tín, nếu không giữ chữ tín thì phải có thực lực thất hứa. Cho các ngươi vài giây suy nghĩ, bản phong chủ không đùa.
Lâm Phàm giận thật, giữa người với người mà không có chút thành tín thì sau này làm sao lăn lộn trong xã hội? Nếu không giải quyết được chút việc nhỏ này thì hắn làm sao có thể khiến thế gian hòa bình?
Nhìn vực ngoại giới này xem, bao la biết bao, nhiều người không hòa bình, đối với loại người này phải đánh chết mới được.
Tông chủ nhìn Lâm Phàm, cảm giác người trẻ tuổi sao điêu quá, một mình vào đây còn dám ngông như thế, hắn lấy đâu ra tự tin?
- Tiểu hữu, cách ngươi nói chuyện hơi khiến người khó chịu.
Lâm Phàm nói:
- Khó chịu kệ ngươi, đưa Thương Thiên Mẫu Lang cho bản phong chủ thì bản phong chủ đi ngay.
Tông chủ từ chối:
- Không thể nào!
Tuyệt đối không cho Thương Thiên Mẫu Lang.
Lúc này xảy ra chuyện khiến mọi người khó hiểu, Lâm Phàm bỗng ngồi xếp bằng.
Ngự Long trưởng lão bật cười:
- Tiểu tử nhà ngươi buồn cười thật, ngươi có ngồi lì ở đây cũng vô ích, cứ ngồi thoải mái, bản tông sẽ không đưa Thương Thiên Mẫu Lang cho ngươi.
Ngự Long bỗng bị động tác của Lâm Phàm làm giật nảy mình, lùi nhanh.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, giơ cao hai tay, tràn đầy khí thế rống to:
- Thuật Đại Nguyền Rủa Vận Rủi!
Triệu Anh tưởng tiểu ca sắp đánh nhau, sợ hãi liên tục thụt lùi. Nhưng thấy đối phương hét xong không nói nữa, nàng sửng sốt.
Làm cái quái gì?
Hành động hơi bị lạ.
Trần Huyền Nhất ngẩn ra, muốn nhìn thấu cái gì nhưng ngó thật lâu mà không rõ ràng.
Không lẽ vị huynh đài này tu luyện xảy ra trục trặc gì?
Ngự Long trưởng lão phất tay:
- Đệ tử nghe lệnh, đuổi tiểu tử này ra ngoài!
- Rõ thưa trưởng lão!
Một đám đệ tử lao vào Lâm Phàm, bọn họ không xuống tay nặng mà chỉ định túm đối phương lên rồi nâng ra ngoài.
Đột nhiên một đệ tử bay lên, dây lưng quần bị lỏng, quần tụt xuống, gió thổi tới thật lạnh.
Rộ lên tiếng hét hoảng sợ.
Một nữ đệ tử bên cạnh nam đệ tử trông thấy thứ không nên thấy, mặt trắng bệch mất tập trung ném trường kiếm ra ngoài.
Vỏ kiếm bay ra, không hiểu vì sao vỏ kiếm trượt xuống lộ ra hàng bên trong đâm vào mông một đệ tử khác.
Đệ tử bị trường kiếm đâm mông đau chảy nước mắt:
- Sao sư muội đâm ta?
Nữ đệ tử che mắt hét lên:
- Hắn tuột quần, lưu manh!
Nữ đệ tử bay đi xa, nhưng vì che mắt nên đụng vào đệ tử khác.
Bốp!
- Ui da, sư muội đụng ta làm gì?
Khoảnh khắc hiện trường hỗn loạn, Lâm Phàm ngồi yên không nhúc nhích. Mới nãy vỏ kiếm quét ngang qua, hắn vội cúi đầu né, vỏ kiếm cắm sâu vào đá ba tấc, sức lực rất mạnh, nếu bị đâm trúng chắc chắn sẽ phun máu.
Ngự Long trưởng lão tức giận quát:
- Các ngươi đang làm gì!?
Ngự Long không ngờ đệ tử trong tông môn biến thành như vậy. Đuổi một đệ tử ra ngoài chứ có gì khó khăn mà lộn xộn như vậy.
Mặt Ngự Long lạnh băng:
- Để lão phu!
Ngự Long bay thẳng tới chỗ Lâm Phàm, thò năm ngón tay ra định chộp hắn.
- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ!
Ngự Long thầm giận, một thằng nhãi chưa ráo máu đầu mà dám tới Huyền Hoàng Chính Khí tông gây sự, nếu đồn ra ngoài sẽ bị người cười đến rụng răng.
Lâm Phàm bình tĩnh ngồi, không hề muốn đánh trả năm ngón tay chộp tới gần.
Trong vận rủi cuồn cuộn chi phối bất cứ động tác nào đều sẽ mang đến phản ứng dây chuyền, cho nên tốt nhất là đừng nhúc nhích.
Ngự Long trưởng lão từ trên trời giáng xuống, gót chân chấm đất nhưng bỗng bị trượt chân, cả người lão ngã về phía Lâm Phàm.
Năm ngón tay đổi hướng chộp, mục tiêu là đũng quần của Lâm Phàm.
Lâm Phàm giật nảy mình:
- Nguy rồi!
Nếu bị chộp trúng sẽ bể trứng.
Một tay Lâm Phàm chống đất đổi hướng, bay lên trời miễn cưỡng né qua.
Bùm!
Ngự Long trưởng lão đập đầu xuống đất vang tiếng nổ lớn.
Triệu Anh há hốc mồm như gặp quỷ, siêu khủng bố:
- Phụ thân, chuyện gì thế này?
Tông chủ lòng nặng trĩu, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Ánh mắt của tông chủ sắc bén, nếu đệ tử bình thường bị trục trặc gì thì còn dễ hiểu, nhưng Ngự Long là trưởng lão trong tông môn, sao có thể xảy ra chuyện cả đời cũng không thể xuất hiện này?
Chỉ có một nguyên nhân, đó là liên quan đến tiểu tử kia.
Răng rắc!
Mặt đất quanh tiểu tử đó dần nứt ra, có uy thế đất rung núi chuyển.
Tông chủ ngước đầu lên, gió to rít gào, mây cuồn cuộn, mây đen nhánh dày đặc đè xuống.
Tất cả diễn ra quá nhanh, quá đột ngột.
Tông chủ chợt nhớ tiểu tử kia mới hét một câu.
‘Thuật Đại Nguyền Rủa Vận Rủi’
Không lẽ là thần thông khủng bố gì?
Lâm Phàm thầm hoảng, thứ gì sắp đến đây? Hắn nhìn không thấu vận rủi cuồn cuộn khủng bố đến mức nào. Ngẫu nhiên chưa đủ, giờ đến thiên tai bù vào.
Tông chủ biến sắc mặt nói:
- Tiểu hữu, mau thu thần thông của ngươi lại!
Tông chủ cảm giác hư không, mặt đất truyền đến cảm giác nguy hiểm.
- Có cho hay không?
Lâm Phàm cũng muốn thu lại, vận rủi cuồn cuộn quá nguy hiểm.
Tông chủ dứt khoát trả lời:
- Cho! Đã hứa thì chắc chắn sẽ cho, tiểu hữu mau thu thần thông về!
Bạn cần đăng nhập để bình luận