Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 635: Có thể nói chuyện đàng hoàng được không

- Đóng vận rủi cuồn cuộn!
Vận rủi đến muốn ngăn cũng không được, Lâm Phàm không nhúc nhích một li không phải vì không muốn mà là không dám, quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì. Dù hắn ngồi yên tại chỗ cũng có vận rủi bao phủ.
Ngự Long trưởng lão vươn tay chộp tới, nếu hắn không né sẽ gặp kết cục trứng bể người mất.
Nhưng sau khi né qua đến lượt thiên tai giáng xuống.
Vận rủi cuồn cuộn không đơn giản là làm người ta té lộn nhào, tay chân co giật, phát triển đến sau cùng sẽ chết người.
Ví dụ đang đi bỗng có sấm sét từ trên trời giáng xuống đánh chết người, nói xem trách ai được? Chỉ có thể than thở số xui.
Lâm Phàm đứng lên, nhìn đối phương:
- Hiện tại biết sợ?
Tông chủ Huyền Hoàng Chính Khí tông có chút kiến thức, biết mặt sau sẽ xảy ra việc siêu khủng bố nên vội kêu ngừng, nếu không ngăn cản thì hậu quả rất phức tạp.
Tông chủ lèm bèm, không biết đang nói gì:
- $&(%$#@ . . .
Nhìn biểu tình thì thấy tông chủ rất bất đắc dĩ. Chắc chắn đối phương thi triển thần thông, nếu không đã chẳng xảy ra chuyện như vậy, thần thông này rất khủng bố.
Trưởng lão tông môn có thực lực ngập trời mà cũng té dập mặt, mặt sưng đỏ, đủ thấy thần thông khủng khiếp cỡ nào.
Mặt Ngự Long đỏ rực hỏi:
- Tiểu tử nhà ngươi đã thi triển yêu pháp gì?
Mất hết mặt mũi, ngẫm kỹ lại khiến lão ớn lạnh. Tình huống ập đến bất ngờ, Ngự Long không biết nó xảy ra thế nào.
Lâm Phàm hăm dọa:
- Yêu pháp gì chứ, đây là thần thông, thuật Đại Nguyền Rủa Vận Rủi. Lão nhân kia, đừng quá kiêu ngạo càn rỡ, nếu không tôn kính bản phong chủ coi chừng hạ pháp lão về sau đi đường bị sét đánh, đi vệ sinh rớt xuống hầm cầu, ăn cơm bị mắc nghẹn!
Lâm Phàm thấy đối phương có vẻ không phục, hắn cười nói:
- Lão đừng không tin, hay muốn thử một lần? Cho lão nếm thần thông một phen, từ từ hưởng thụ.
Ngự Long trưởng lão lùi lại, cực kỳ không cam lòng, rất muốn nói cứ thả ra, lão phu sợ ngươi chắc?
Nhưng Ngự Long chưa kịp nói thì tông chủ ra mặt điều hòa.
Tông chủ lên tiếng:
- Tiểu hữu bớt giận, chưa từng nghe hay thấy thần thông như vậy bao giờ.
Có thể làm đến vị trí tông chủ, khiến tông môn sừng sững không ngã thì không dựa vào thực lực nữa mà là tâm tính.
Tiểu tử trước mắt thực lực yếu kém nhưng không thể chọc vào, trông hắn rất kỳ dị.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Chưa thấy cũng bình thường, vì người thấy đều đã chết. Bản phong chủ thấy các người xem như thân thiện, chẳng qua nói không giữ lời, nhưng các người biết sai có thể sửa nên bản phong chủ cho một cơ hội sửa đổi vậy. Giao Thương Thiên Mẫu Lang ra.
Tông chủ muốn đập chết tiểu tử này, ăn nói chọc tức người quá, không nói chuyện đàng hoàng được sao? Gã dù gì là chủ một tông, mới đến cửa đã đòi đồ, ít ra nên cho không gian thương lượng.
Tông chủ hiền lành hỏi:
- Không biết tiểu hữu thuộc tông môn nào? Sau khi vực ngoại giới dung hợp được gặp người dễ nói chuyện như tiểu hữu rất hiếm có, bản tông rất muốn liên lạc với tông môn của tiểu hữu, ít ra hy vọng có thể dắt tay nhau cùng tiến lên trong thời kỳ hỗn loạn này.
Tông chủ nói thật lòng, gã cảm thấy tiểu hữu này hơi bá đạo nhưng ít ra hiểu lý lẽ, có thể nói chuyện đàng hoàng, tông môn sau lưng hắn chắc cũng dễ ở chung.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Huyền Hoàng Chính Khí tông các ngươi muốn đầu vào tông của ta? Cái này hơi khó, còn cần khảo hạch đã, để xem các người có năng lực đó không.
Tông chủ không muốn nói chuyện nữa, phất tay:
- Nói gì kỳ! Huyền Nhất, dắt Thương Thiên Mẫu Lang ra.
Tông chủ đã bỏ cuộc, không muốn trò chuyện với tiểu tử này nữa, nói vòng vo không vào chủ đề.
Lâm Phàm khoanh tay nhàn nhã ngồi, mới mẻ nhìn bốn phía.
Không ai lên tiếng.
Tông chủ không kiềm được hỏi:
- Tu vi của tiểu hữu là Thần cảnh?
Lâm Phàm liếc qua:
- Thế nào? Coi thường người?
Dù tu vi của hắn là Thần cảnh nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ, người này hỏi tu vi của hắn chẳng lẽ mưu đồ giết hắn?
- Không, hỏi chơi thôi.
Tông chủ phát hiện giao lưu với tiểu tử này hơi khó khăn, nếu không e ngại thuật Đại Nguyền Rủa Vận Rủi gì đó thì đã ném hắn đi.
Lâm Phàm hỏi:
- Vực ngoại giới dung hợp, đẳng cấp tu luyện của các giới khác nhau vậy mà các ngươi biết Thần cảnh?
Chuyện này đúng là thần kỳ.
Tông chủ nhìn hắn như xem đồ ngốc.
Lâm Phàm nheo mắt hỏi:
- Ánh mắt của ngươi là lạ, bản phong chủ cảm giác ngươi đang nhìn đồ ngốc.
Tông chủ đã phục, không biết tiểu tử này đến từ tông môn nào, nhân tài nào dạy dỗ ra đệ tử như vậy. Nếu đây là đệ tử của gã thì gã đã thanh lý môn hộ.
- Vực ngoại giới dung hợp, hệ thống tu luyện đã sớm tuyên bố với thiên hạ, lẽ nào tiểu hữu không biết?
Sau khi vực ngoại giới dung hợp hư không liên tục vang lên chí nguyện lớn, có cường giả lập hệ thống tu luyện mới, thiên đạo cảm ứng vô hình dung hợp ra hệ thống tu luyện mới nhất. Bình thường thì mọi người đều biết, nhưng sao tiểu tử này hoang mang quá, lẽ nào hắn không biết?
Lâm Phàm nhủ thầm đúng là chưa xem, không phải không muốn mà vì hắn không để bụng mấy chuyện này.
Tông chủ tiếp tục bảo:
- Tôi Thể, Địa Cương, Thiên Cương, Bán Thần, Thần cảnh, Truyền Kỳ, Đại Thánh, Chí Tiên. Những cảnh giới này là hệ thống tu luyện thống nhất sau khi vực ngoại giới dung hợp.
Lâm Phàm nghe hệ thống tu luyện thì thầm thắc mắc, sao cảm giác lấy vùng đất Nguyên Tổ làm cơ sở rồi thêm vào cái khác?
Từ Thần cảnh trở về trước giống hệt, cảnh giới xuất hiện sau thì vùng đất Nguyên Tổ chưa từng có.
Trong vùng đất Nguyên Tổ cao nhất chỉ đến Thần cảnh.
Lâm Phàm hỏi:
- Sau Chí Tiên là cái gì?
Tông chủ cười cười, không trả lời.
Trần Huyền Nhất dắt con Thương Thiên Mẫu Lang đến, nó không quá to nhưng cao hai thước, lông mượt mà, ánh nắng phản chiếu tia sáng sắc tối.
- Tông chủ, đã mang đến.
Tông chủ dắt Thương Thiên Mẫu Lang, cười tươi đi qua:
- Tiểu hữu, đã mang Thương Thiên Mẫu Lang đến.
Lòng tông chủ đang nhỏ máu, trong tông môn chỉ có hai con Thương Thiên Mẫu Lang, bị khuê nữ phá sản hết một con, lát nữa phải dạy cho một trận mới được.
Đặc biệt là tiểu tử này thực lực không mạnh nhưng thần thông rất khủng bố, thuật Đại Nguyền Rủa Vận Rủi. Lát nữa gã phải lật xem sách cổ trong tông môn để xem có ghi chép về nó không.
Lâm Phàm vội quay về nên không ở lại lâu, tiếp theo còn bận nhiều việc, bận không kịp thở.
Hắn ghi nhớ Huyền Hoàng Chính Khí tông, tông môn này cách Viêm Hoa tông hơi xa nhưng chung vực, xem tình hình thì bọn họ khá thân thiện.
Cuồng Thân!
Lâm Phàm biến lớn tới ba thước, cơ bắp cục cục. Một số đệ tử hoảng sợ, lập tức cảnh giác. Tên này muốn làm chi? Lại muốn đánh sao?
Khi thấy Lâm Phàm vác Thương Thiên Mẫu Lang trên vai thì bọn họ ngẩn ngơ, có cần làm vậy không? Kéo Thương Thiên Mẫu Lang ẩn vào hư không là được rồi, làm hành động như nam nhân thô kệch rất cay mắt.
Lâm Phàm sắp bước vào hư không nhưng bỗng khựng lại, quay đầu nhìn mọi người:
- Bản phong chủ thấy các người xem như thân thiện nên nói cho biết vậy, bản phong chủ đến từ Viêm Hoa tông, ở phía nam các người, nếu muốn đến xem nhớ mang theo quà, sẽ vô cùng hoan nghênh, ha ha ha ha ha ha!
Dứt lời, hắn biến mất.
Ngự Long tức giận mặt đỏ rực:
- Tông chủ, tiểu tử này quá càn rỡ, lão phu sống nửa đời người nhưng chưa từng gặp ai cuồng vọng như vậy.
Tông chủ hỏi nhỏ:
- Ngự Long, có thể nói mới rồi xảy ra chuyện gì không? Ngươi vấp phải cái gì mới ngã xuống đất hả?
Ngự Long ấp úng:
- Tông chủ, ta không nói có được không?
Rất mất mặt, không muốn nói chút nào.
Tông chủ trấn an vỗ nhẹ vai Ngự Long:
- Không sao, nói đi, chuyện này rất lạ, nói ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Từ khi vực ngoại giới dung hợp xuất hiện nhiều việc lạ lùng, giờ đụng phải một việc vừa lúc phân tích luôn.
Ngự Long chớp chớp mắt, thẫn thờ, ý của tông chủ là không thể không nói?
Triệu Anh cười toe xen lời:
- Ngự Long thúc thúc cứ nói, không sao đâu, sẽ không ai cười.
Triệu Anh vô tư, như thể tông môn thiếu tài phú không liên quan gì tới nàng.
Tông chủ nhìn khuê nữ, tức xì khói:
- Nha đầu thối, đều tại ngươi chọc phải chuyện tốt, lần sau còn dám nữa không!?
Đi ra tông môn tìm tung tích phong ma giới, sau đó mang về rắc rối lớn, sau này gã không dám thả nàng ra ngoài nữa.
Triệu Anh thè lưỡi nói:
- Lần sau không dám nữa thưa phụ thân, tuyệt đối sẽ không tùy tiện đồng ý người ta. Mà không thể trách nữ nhi, tại sư huynh quá tham ăn.
Trần Huyền Nhất luôn im lặng nghe sư muội nói câu này thì ngây ra, sư muội chơi chiêu gắp lửa bỏ tay người, chuyện này liên quan gì tới gã? Rõ ràng là sư muội tham ăn hứa với người ta.
Nhưng làm sư huynh, không muốn cõng nỗi oan cũng phải cõng.
Trần Huyền Nhất gục đầu xuống:
- Tông chủ, là đệ tử sai, đệ tử không nên quá tham ăn, mang rắc rối về cho tông môn.
Trần Huyền Nhất đã hiểu tại sao các sư đệ không thích cùng sư muội ra tông, hóa ra xảy ra chuyện. Ở trong mắt người khác thì sư muội là ác ma, nhưng nàng là thiên sứ trong mắt gã.
Khuôn mặt tông chủ nghiêm túc, trong lòng rất vui vẻ, ít ra có người đứng ra gánh tội, xem như có cớ giải thích.
- Cấm túc một tháng, đi sau núi úp mặt vô tường sám hối.
Trần Huyền Nhất lên tiếng:
- Vâng thưa tông chủ.
Khi Trần Huyền Nhất đi sau núi thì Triệu Anh chạy lại, gã nghĩ có lẽ sư muội đến an ủi mình, thầm cười trong bụng, gánh tội cũng đáng.
- Sư huynh hãy úp mặt vô tường sám hối đàng hoàng nhé, khi nào rảnh ta sẽ đi thăm sư huynh, đi thôi.
Triệu Anh cho Trần Huyền Nhất một ánh mắt đi mau.
Trần Huyền Nhất ngây ra, sao có thể như vậy? Đã gánh tội thay nàng mà không nói ngọt một câu được sao?
Viêm Hoa tông, vòng ngoài tông môn.
Mỗi người Tịnh Không thánh địa cầm một công cụ trồng trọt đứng sững sờ một lúc.
Hỏa Dung lạnh nhạt nói:
- Các vị nếu đã cần bản tông che chở thì không thể ăn không ngồi rồi. Vừa lúc có mảnh đất hoang giao cho các vị khai thác, lát nữa sẽ có đệ tử đưa hạt giống đến.
Ngẫm lại làm như vậy cũng tốt, dù sao cần trồng trọt, vậy thì giao cho người ta làm, đệ tử nhà mình có thể tu luyện ứng đối chuyện tương lai.
Hư không truyền dao động.
Hỏa Dung ngước đầu lên, thì ra là tiểu tử kia vác con sói to từ xa trở về.
- Lại ra ngoài làm chi.
Hỏa Dung buông tiếng thở dài, tiểu tử này không yên phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận